Nhìn chung năm nghìn năm lịch sử Hoa Hạ,những kẻ mạnh mẽ anh hùng như Văn Thiên Tường được mấy người, ngược lại loại gian thần như Trương Bang Xương, Ngô Tam Quế, Thạch Kính Đường đâu đâu cũng có, nhiều không đếm xuể, đã vậy kẻ đi sau còn thâm hiểm hơn kẻ đi trước.
Đạo lý này kỳ thực rất đơn giản, con người ai nấy đều ích kỷ, trong lúc thái bình, bọn chúng nguyện lòng trung thành với Hoàng đế, bởi Hoàng đế có thể ban cho chúng đủ quyền lực, của cải, nhưng giờ đây, nếu ngươi vẫn trung thành với Hoàng đế, ngươi sẽ lâm vào cảnh tay trắng, ngược lại Lý Kỳ có thể bảo vệ tài sản và địa vị của chúng, không dám nói toàn bộ, nhưng nhất định sẽ có không ít người theo Lý Kỳ.
Ai mà không sợ chết.
Đây là bản tính con người, không trừ ai.
Bất kì sự đấu tranh nào, đều xuất phát từ bản tính con người.
Cũng chính Văn Thiên Tường đã viết ra những câu tuyệt cú để đời:
- Xưa nay con người có ai là không chết, hãy để lòng son chiếu sử xanh.
Thế nhưng, quả thật là tài văn chương của Văn Thiên Tường là khoáng cổ tuyệt kim sao?
Hiển nhiên không phải, bởi điều hắn luôn ngưỡng mộ trong lòng là tinh thần anh hùng chính nghĩa.
- Ôi!
Nói đến đây, Lý Kỳ bỗng thở dài đứng dậy, đi vào giữa, nói:
- Ngưu Cao, lần này xuất chinh, chúng ta đã giết bao nhiêu người.
- Hả?
Ngưu Cao sửng sốt, nghĩ ngợi hồi lâu, đáp:
- Chưa đến mười vạn, cũng phải đến năm sáu vạn.
- Năm sáu vạn, thêm vào các huynh đệ Đại Tống ta hy sinh trong trận đánh này, cũng gần đến 8 vạn.
Lý Kỳ vô cùng đau lòng nói:
- Tám vạn người có thể làm cái gì? Có thể xây một con đường rộng thênh thang nối thẳng đến Hàng Châu, xây cả một hoàng cung, giúp đỡ được cả ngàn công xưởng, chế ra ngàn vạn mũi tên.
Lương Hồng Ngọc nghe tới đây, cuối cùng cũng hiểu được vì sao khi nãy Lý Kỳ lại trầm ngâm không nói, không nén được thốt lên:
- Xu Mật Sứ quả thực nhân nghĩa vô song.
- Không.
Lý Kỳ lập tức lắc đầu nói:
- Cuộc chiến này là do ta khơi mào, hai chữ nhân nghĩa dùng cho ta thì khác nào làm vấy bẩn từ ngữ thần thánh đó, ngươi có thể nói ta đẹp trai, nhưng hai chữ nhân nghĩa ta thực hổ thẹn không dám nhận.
Triệu Tinh Yến nghe thấy trợn tròn mắt nhìn, người này thật là hết thuốc chữa rồi.
Các tướng sĩ bên cạnh suýt nữa bị câu chuyện nghiêm túc này chọc cười.
Lương Hồng Ngọc ngẩn người, vẻ mặt kỳ dị, trong lòng thầm nghĩ Xu Mật Sứ này đúng là kỳ lạ, rồi không dám tiếp lời.
Lý Kỳ lại nói:
- Những đạo lý lớn lao này dẹp qua một bên, nói ra làm tổn thương sĩ khí quá rồi. Thật ra ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, có vậy mà thôi, nếu như nói lần này chúng ta đến là để báo thù, vậy thì giết bao nhiêu người, ta cũng chẳng nói nửa lời, bằng không ta cũng đã chẳng đánh trận này, thế nhưng, các vị cũng không được quên, lần này xuất chinh là tới thu phục Nam Ngô, nói cách khác, sau này những người sinh sống trên mảnh đất này đều là dân chúng của Đại Tống ta, một mảnh đất lớn như vậy, lại không có người quản lý, đây mới là điều đáng buồn nhất. Đại Tống chúng ta phải bức thiết yêu cầu nhân lực tới thúc đẩy sự phát triển kinh tế, cho nên dân chúng Nam Ngô cũng là một trong những mục đích chiến lược của chúng ta, nếu như có thể không giơ lên con dao mổ này, thì chúng ta vẫn nên cố gắng tránh đi việc giết chóc. Các ngươi hiểu ý ta chứ?
- Chúng thần hiểu rõ.
Nhạc Phi và các tướng sĩ chắp tay đáp.
Bọn họ đã quá quen với phương thức suy nghĩ của Lý Kỳ, chính là mọi thứ phải xuất phát từ lợi ích, đây là cách nói công bằng nhất.
Nhưng Hàn Thế Trung, Lương Hồng Ngọc, đến Vi Bình các vị tù trưởng này, bọn họ mới gia nhập cấm quân không lâu, chưa hiểu rõ Lý Kỳ. Bình thường vào lúc này, quan viên Đại Tống đều nói những chuyện đao to búa lớn, cái gì mà trên trời có đức hiếu sinh, nói một tràng đạo lý làm người nghe buồn ngủ, lấy dẫn chứng điển cố ra để bao biện cho sự giết chóc của mình, hoặc là tỏ rõ học thức của bản thân.
Nhưng Lý Kỳ lại chẳng chú trọng những điều này, ngược lại hắn đề cao bản chất của sự việc, dùng những biện pháp thực tế hơn để giải quyết mọi việc, cũng không hòng thoát tội cho bản thân, kẻ này là ta giết, thì đã làm sao?
Điểm này khiến Hàn Thế Trung, Lương Hồng Ngọc bọn họ nghe xong có đôi phần không quen, nhưng cũng không ai có thể phủ nhận những lời này của Lý Kỳ.
Nhạc Phi đột nhiên nhớ tới 1 chuyện, liền hỏi:
- Xu Mật Sứ, những tù binh kia nên xử trí thế nào?
Lý Kỳ nghe xong liền trầm ngâm, dù sao cũng có đến mấy vạn tù binh, nếu giết đi thì thật là đáng tiếc, nếu không giết thì còn phải phái không ít người đi cai quản bọn họ, nói từ khía cạnh khác, đám tù binh này có thể còn trở thành chiêu bài khiến Thanh Long Phủ đầu hàng, nhưng không được dùng tùy tiện, hắn nghĩ một hồi lâu, cơ hồ chỉ có một biện pháp, chính là chiêu hàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Lý Kỳ đột nhiên hiện ra một cái tên, chính là Cập Thì Vũ – Tống Giang. Trong lòng cười thầm, Tống Giang này là nhân vật xuất sắc nhất trong Thủy Hử, còn là người làm chính trị rất lợi hại. Sao ta lại không học tập y? Nghĩ tới đây, hắn chợt nói:
- Chúng ta không phải còn bắt hai viên đại tướng của quân địch làm tù nhân đó ư?
Nhạc Phi đáp:
- Đúng vậy, hai người này chính là đại tướng dưới quyền Lý Toàn Thánh, một kẻ tên là Khuông Lôi, một kẻ tên là Vương Quân.
- Dẫn bọn chúng lên đây, không không, mời lên.
Nhạc Phi tuân lệnh, lập tức sai người dẫn Khuông Lôi, Vương Quân tới.
Chỉ một chốc, binh sĩ đã áp giải Khuông Lôi, Vương Quân vào trong lều lớn.
Hiện giờ Khuông, Vương hai người bọn họ làm gì còn chút uy phong nào, đầu tóc bù xù, người ngợm lấm lem, lại bị trói gô vào, đích xác là dáng vẻ của tù binh.
Nhưng hai người họ đứng trong lều lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt đầy ngạo khí.
Lý Kỳ cười nói:
- Mau cởi trói cho hai vị tướng quân.
- Tuân mệnh!
Binh sĩ hai bên lập tức tiến đến cởi trói cho Khuông Lôi, Vương Quân.
Dây thừng buông thõng về đằng sau, hai người theo bản năng cử động thân mình, trong ánh mắt mang theo một tia nghi ngờ.
Khuông Lôi gọn gàng dứt khoát:
- Nếu các ngươi muốn chiêu hàng chúng ta, vậy ta khuyên các ngươi đừng hi vọng hão huyền nữa.
Đám Nhạc Phi nghe xong đều lộ ra vẻ giận dữ, thầm nghĩ, người này thật không biết tốt xấu.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Tướng quân quả lợi hại, vừa liếc qua đã nhìn ra ta muốn chiêu hàng hai người. Việc chieu hàng có thành hay không, tạm thời không bàn tới, hai vị tướng quân lúc này hẳn đã đói bụng rồi, hay là chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc nhé. Ban tọa.
Các binh sĩ mang hai chiếc bàn thấp đặt vào giữa, lại bưng lên cao lương mỹ vị.
Khuông, Lôi hai người nhìn chiếc bàn, tỏ vẻ hơi do dự.
Lý Kỳ nói:
- Sao vậy? Sợ ta bỏ độc vào rượu và thức ăn à? Ta nghĩ ta hẳn không cần làm điều thừa thãi này đâu. Nếu ta là hai người, lúc này chắc sẽ quên hết sống chết,có đồ ăn được thì ăn, có đồ uống thì uống, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không nghĩ đến nữa.
Khuông, Vương nghe xong cảm thấy lời này quả có lý. Hơn nữa bọn họ thật sự cũng sắp đói ngất đi rồi, hai người tiến lên một bước rồi ngồi xuống. Bốc thịt dồn vào miệng, bắt đầu ăn như hùm beo.
Lý Kỳ cũng không vội vã, yên tĩnh thưởng trà, kiên nhẫn chờ đợi.