Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1503: Quyết chiến sông Kim Sa (thượng)




Ngô Giới vừa đánh vừa lui, trong vài ngày, đã lui đến bên sông Kim Sa.

Liên quân Cao - Nam dọc theo đường đi liên tiếp bại quân địch, sĩ khí ngút trời. Cũng đúng như Ngô Giới dự liệu, bọn họ dường như thật sự nóng lòng muốn đánh bại Đoàn Chính Nghiêm, vì vậy lần này gần như đã điều tập tất cả binh mã, tuyên bố với bên ngoài là đại quân một trăm ngàn, nhưng kì thực không quá bảy, tám vạn.

Nhưng quân đội bảy, tám vạn đối với loại quốc gia nhỏ Đại Lý này mà nói, đã có thể nói là dốc ngược cán cân rồi.

Mà bên phía Ngô Giới cũng có năm, sáu vạn binh mã, có thể nói là toàn bộ đều là quân tinh nhuệ, trận đại chiến này sẽ trực tiếp ảnh hưởng toàn bộ hướng đi của chiến trường Đại Lý.

Đây chắc chắn là một trận chiến mang tính quyết định.

Hai bên đều vô cùng căng thẳng.

Sau khi Ngô Giới lui vào khu vực chỉ có bình nguyên này, lập tức cho binh lính sắp đặt hàng rào ở giao lộ, cản trở kẻ thù xung phong. Nếu Ngô Giới sự thật phải lui lại, vậy thì y nhất định phải thủ vững nơi này, yểm hộ binh lính của mình qua sông.

Cũng may khi Ngô Giới bọn họ lui đến nơi này là đang lúc nửa đêm, vì vậy liên quân Cao - Nam cũng không vội vã tiến công. Đây là đại chiến hơn mười vạn người, ai cũng không dám phát động tiến công trong lúc đêm đen như mực.

Lúc này bên bờ sông dựng lên mấy trăm ngọn đuốc, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng mặt sông, chỉ thấy hơn trăm chiếc thuyền nhỏ đã đợi mệnh trên sông Kim Sa.

- Nhanh lên, nhanh lên, kẻ thù sắp tiến công rồi.

Mười mấy tên sĩ quan đứng ở bờ sông không ngừng thúc giục. Chỉ thấy một đám binh lính khiêng túi vải bố to bước nhanh lên thuyền.

Có câu là “binh mã chưa động, lương thảo đi trước”, trong lúc lui binh cũng là như vậy. Số lương thảo này là thứ vô cùng quý báu, vì vậy phải vận chuyển lương thảo qua trước.

Ở vùng bình nguyên phía đông bắc này đồi núi bao quanh bốn phía, chỉ thấy ba nghìn binh lính kết thành phương trận, hộ ở bốn phía. Lúc này Ngô Giới, Đoàn Chính Nghiêm đang đứng ở phía trên, đứng ở chỗ này có thể thu hết phong cảnh của mảnh đất bình nguyên này vào mắt.

- Tướng quân đúng là liệu sự như thần, quân địch quả thật đã xuất động tất cả quân tinh nhuệ đến chặn đường quân ta qua sông.

Đoàn Chính Nghiêm mang nụ cười trên mặt, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mặt khẩn trương kia. Tuy rằng hết thảy chuyện này đều đang phát triển theo như dự tính của Ngô Giới, nhưng đây là trận giao chiến hơn mười vạn người. Trận này một khi đã đánh, dù ai cũng không thể khống chế, bất kỳ một bất trắc nhỏ nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc, điều càng nguy hiểm hơn chính là, trận chiến này trực tiếp quyết định thành bại.

Nếu ông ta thua, thì không bao giờ có cơ hội thay đổi nữa.

Ngô Giới thì lại tỏ ra khá rảnh rỗi, y có tất cả đặc chất của một nhà quân sự, bao gồm tự tin. Cầm roi ngựa chỉ xuống dưới, nói:

- Chỉ cần kẻ thù tiến vào đến đây. Ta sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về.

Đoàn Chính Nghiêm nói:

- Nếu đã như vậy, tại sao tướng quân còn sắp đặt phòng bị ở giao lộ, sao không trực tiếp cho bọn chúng tiến vào.

Ngô Giới lắc đầu nói:

- Mấu chốt của trận chiến này là phải mê hoặc được kẻ thù. Nếu chúng ta thật sự phải qua sông, đổi lại là bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về kiến thức quân sự, cũng sẽ ở dùng trọng binh canh gác giao lộ, yểm hộ binh lính của mình qua sông. Nếu chúng ta không bảo vệ giao lộ, kẻ thù nhất định sẽ nhận ra điều khác thường, đến lúc đó có thể sẽ thành công cốc hết.

Đoàn Chính Nghiêm lại nói:

- Nhưng cũng không cần phải phái ba vạn binh lính giữ giao lộ chứ? Chúng ta có thể dùng một vạn người giả bộ phòng thủ, cho kẻ địch đột phá tiến vào, nếu dùng ba vạn binh mã đóng ở giao lộ, thì mất nửa giờ kẻ thù cũng không thể tiến vào.

Ngô Giới cười nói:

- Nếu chỉ dùng mười ngàn người thủ giữ giao lộ, thì chắc chắn đối phương có thể dễ dàng đánh vào, nhưng dù gì đối phương cũng có bảy, tám vạn nhân mã, mặc dù tiến vào vòng vây của chúng ta, muốn tiêu diệt toàn bộ cũng không phải là chuyện dễ. Ta dùng ba vạn nhân mã phòng thủ giao lộ, chủ yếu là chính là muốn tiêu hao thể lực của quân địch, đợi đến lúc bọn chúng mỏi mệt, rồi để cho bọn chúng tiến vào, mà kỵ binh của chúng ta hiện giờ đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó là có thể dĩ dật đãi lao, làm ít công to.

- Thì ra là thế.

Đoàn Chính Nghiêm thoáng gật đầu, nói:

- Vẫn là tướng quân suy tính khá chu đáo.

Khi nói chuyện, ánh mắt của ông ta lại lướt bên trên bình nguyên, bỗng nhiên “ôi” một tiếng, nói:

- Chúng ta không có phòng thủ gì trên sông Kim Sa, nếu kẻ địch dùng đội tàu đánh úp chúng ta phía sau thì phải làm thế nào?

Người này cũng có chút đầu óc. Ngô Giới cười, nói:

- Kẻ thù nhất định sẽ đánh úp chúng ta từ phía sau.

Đoàn Chính Nghiêm vừa nghe, hỏi:

- Có phải tướng quân đã có phòng bị không?

Ngô Giới chỉ tay ra hướng bờ biển, nói:

- Đô Thống, ngài hãy nhìn kỹ một chút.

Đoàn Chính Nghiêm cầm thiên lý nhãn hướng ra bờ biển bên kia, thứ nhìn thấy chỉ là các binh lính vận chuyển lương thảo lên thuyền, cũng không có gì không ổn, lại xem một lúc nữa, ông ta nhíu mày lắc đầu nói:

- Xin thứ cho Đoàn mỗ ngu dốt, không biết thứ tướng quân chỉ là cái gì?

Ngô Giới nói:

- Chẳng lẽ Đô Thống không có phát hiện những túi lương thảo kia có chỗ nào đặc biệt sao?

Đoàn Chính Nghiêm lại nhìn cẩn thận một hồi, đột nhiên nói:

- Nhìn từ bước chân của các huynh đệ, chỗ lương thảo này hình như hơi nhẹ một chút.

Ngô Giới gật đầu, cười nói:

- Bởi vì thứ trong bao vải không phải lương thảo, mà là hỏa dược và cỏ khô. Một trăm thuyền nhỏ này là ta chuẩn bị dùng để chôn quân địch.

Đoàn Chính Nghiêm bừng tỉnh đại ngộ, sự căng thẳng trong lòng trở thành hư không, cười ha ha nói:

- Tướng quân thật sự là mưu kế hay, như vậy, chúng ta căn bản không cần phái quá nhiều binh mã thủ giữ ở hậu phương.

Bất ngờ trống trận vang lên.

Là truyền đến từ trong trận địa địch.

Đoàn Chính Nghiêm sợ tới mức ngẩn ra, vội vàng cầm thiên lý nhãn nhìn sang, chỉ thấy một mảnh lửa sáng rực trời phía xa, liếc mắt nhìn lại, dường như xa xa là một biển lửa, đủ thấy quân địch rất nhiều a! Vội la lên:

- Không phải là quân địch muốn tấn công lúc này chứ?

Ngô Giới lắc đầu nói:

- Đô Thống chớ gấp, quân địch còn phải bày trận, ta thấy phải chờ tới tảng sáng thì mới tiến công.

Quả nhiên, một canh giờ qua đi, mảnh trời phía đông kia đã dần dần biện ra màu trắng bong bóng cá.

Lúc trời còn chưa sáng hẳn này là thời cơ xung phong tốt nhất.

Ngô Giới cầm thiên lý nhãn nương theo tia sáng đầu tiên của bình minh này nhìn sang trận doanh của quân địch, chỉ thấy mấy trăm chiếc chiến trường của quân địch đi đến trước trận. Quay sang phó quan đứng bên cạnh gật đầu, mệnh lệnh một chút, trống trận bên phía Đoàn thị cũng vang lên, các binh lính lập tức xốc lại tinh thần, chuẩn bị nghênh đón một trận cuồng phong sầu vũ sắp đến.

Không cần quá lâu, tiếng trống trận của quân địch chợt dồn dập, tiếng kèn ngân dài.

Liên quân Cao – Nam cuối cùng đã thổi kèn hiệu tấn công.

Mấy trăm chiếc chiến xa từ trung lộ xông lên, bánh xe di chuyển trên đường, phát ra âm thanh lớn khiến người ta khiếp đảm.

Theo sau là hàng vạn kỵ binh lăm lăm cung tên trong tay rầm rầm kéo đến.

- Giết a!

Mấy vạn binh mã núi thở biển gầm kéo tới, tiếng “giết” trời rung đất chuyển.

Ngô Giới nhìn thấy thoáng gật đầu, nói:

- Xem ra trong trận doanh quân địch cũng không phải tất cả đều là hạng người giá áo túi cơm.

Chíu chíu!

Hai mũi tên hiệu phóng lên không.

- Chuẩn bị!

Hơn mười người giao lộ nhất tề hô lên.

Hơn trăm cái nỏ đã được sắp xếp toàn bộ, trong đó có năm mươi cái nỏ loại lớn, năm mươi cái nỏ loại nhỏ. Loại lớn có thể phóng năm mũi tên, loại nhỏ cũng có thể phóng ba mũi tên.

Một ngàn bước!

Chín trăm bước!

Tám trăm bước!

- Phóng.

- Phóng.

Đợi cho quân địch tiến vào trong tám trăm bước, mấy trăm mũi tên dài bắn ra nhanh như chớp.

Âm thanh phựt phựt của dây cung đã đủ để lấn át tiếng kèn hiệu của quân địch.

Nhưng tiếng dây cung còn chưa lắng xuống, các binh lính đã khẩn trương dời tất cả nỏ loại lớn đi, thứ đồ chơi này quý giá vô cùng nha, không thể để cho kẻ thù giẫm nát được.

Liên quân Cao – Nam này cũng không sánh bằng quân Kim. Lúc trước khi quân Kim xung phong ở đồi Mưu Đà, đến khi quân Tống bắn nỏ, kỵ binh có thể nhanh chóng tản ra, làm giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Mà liên quân Cao – Nam lấy bộ binh làm chủ, không thể tản ra. Biện pháp duy nhất của bọn họ chính là lợi dụng xe đỡ tên và tấm khiên chắn cứng rắn để chống đỡ vòng nỏ sàn này.

Ầm!

Pặc!

Uy lực của nỏ sàn này là vô cùng mạnh, nhưng thấy một mũi tên dài xuyên thẳng qua một chiếc xe đỡ mũi tên, rồi một tiếng nổ mạnh vang lên, trực tiếp làm chiếc xe đỡ mũi tên này nổ tan nát, toàn bộ binh lính ở xung quanh xe đỡ mũi tên cũng bị nổ bay ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Quân địch tuy có lá chắn bảo vệ phía trước, nhưng kết quả chỉ là khiên vỡ người chết.

Ánh lửa văng ra khắp nơi, chỉ thấy quân địch người ngửa xe lật, xe bị nổ lệch lẹo, chỉ thấy từng người, từng người ngã vào trong vũng máu.

Tuy rằng quân đội Cao thị sớm đã chứng kiến sự lợi hại của nỏ sàn này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trải qua trận oanh tạc quy mô lớn như thế, trong lúc nhất thời vô cùng sợ hãi, nhưng cấp trên đã hạ mệnh lệnh tử, người lui về phía sau giết không tha.

Liên quân Cao – Nam chỉ có thể đạp lên thi thể của huynh đệ mình để tiếp tục xung phong.

Khi bọn họ đi vào trong năm trăm bước. Đợt Sàng tử nỏ thứ hai lại lần nữa giáng lâm, xe đỡ mũi tên mặc kia dù ngăn cản một ít, nhưng lần này bên phía Đoàn thị cố ý điều chỉnh độ cao, cho nên vẫn có không ít tên rơi vào giữa đám người. Lại là tử thương vô số.

Điều đáng tiếc chính là, khoảng cách thời gian mỗi phiên Sàng tử nỏ phóng ra khá lâu, hai đợt đã là cực hạn. Quân địch vì để tránh lại phải trải qua một vòng oanh tạc nữa, liều mạng xông về phía trước, cuối cùng đã tiến vào trong trăm bước.

Chíu chíu chíu!

Cung thủ của chiến xa ở phía sau bắt đầu điên cuồng bắn tên.

Cơn mưa mũi tên rơi xuống, nhưng bên phía Đoàn thị sớm đã có chuẩn bị, tấm khiên chắn đưa ra, ngăn cản vô số mũi tên.

- Uống…!

Một tiếng rống nhất tề nổi lên, trên tấm khiên chắn, hàng trăm cây trường thương hiện ra.

Một trận mưa mũi tên bắn ra từ trường thương.

Hơn ngàn cây thương đồng của quân địch đồng thời ném ra. Tên, thương gặp nhau trên không trung, âm thanh xé không khí càng dồn dần.

- Giết a!

Hai cánh kỵ binh đột nhiên đánh bọc sườn từ hai cánh, chuẩn bị phá trường thương trận của Đoàn thị, nhưng…

Vù vù vù!

Trường thương bỗng nhiên phun ra ngọn lửa cao vài trượng.

Giữa trận hai quân xuất hiện một bức tường lửa.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từng hồi. Liên quân Cao – Nam bị thiêu đến mẹ cũng không nhận ra rồi, ngay cả ngựa chở người, cả ngựa kéo xe cũng chìm trong biển lửa. Đây đúng là nỗi sung sướng nha.

Chỉ một lượt xung phong này, đã thương vong lên đến hàng nghìn.

Nhưng điều này cũng cho liên quân Cao – Nam một lời nhắc nhở, nhất định phải phá tan liền một mạch, không thể để cho đại quân Đoàn thị có cơ hội bày trận nữa. Mắt thấy đợt xung phong đầu tiên bị quân địch chặn ở giao lộ, rất khó tiến lên một bước, lúc này trời đã sáng hẳn, tiếng kèn hiệu bên phía Cao thị lại vang lên, lại là hàng vạn binh sĩ xông lên.

Chiến tranh tiến hành cho đến bây giờ, màn biểu diễn của hỏa khí sẽ tuyên cáo kết thúc, quân địch đã đến gần, hơn nữa Ngô Giới chỉ là tạm thời dựng một số thiết bị phòng ngự, đến một thành lũy cũng không có, thứ còn lại chỉ có đánh giáp lá cà.

Rầm rầm rầm!

Chiến xa của quân địch hung hăng phá tan hàng rào chắn phía trước, khiên chắn tiền phương đối mặt với xung kích của chiến xa, bị đánh bay thẳng ra sau.

- Giết a!

Liên quân Cao – Nam chen nhau xông lên, chỉ thấy một đám khua đại đao, nhảy vọt qua hàng rào, giao chiến với binh lính Đoàn thị.

Nhất thời hàng vạn người rơi vào ác chiến, giết tới trời đất u ám, khói thuốc sung tràn ngập, xác chết đầy đồng, máu chảy thành sông.

Trống trận lại nổi lên.

Đợt xung phong thứ hai của liên quân Cao – Nam đã đến rồi.

Ngô Giới cũng khẩn trương ra lệnh, mười nghìn bộ binh bên phía Đoàn thị cũng lập tức nhập vào giữa chiến trường.

Mặc dù liên quân Cao – Nam chiếm ưu thế về mặt nhân số, nhưng binh lính Đoàn thị người nào người nấy cũng chiến đấu quên mình, dựa vào địa thế có lợi tử thủ giao lộ. Hơn hai canh giờ chém giết, thời gian đã đến giữa trưa, liên quân Cao – Nam cũng đã đẩy lui quân đội Đoàn thị ba, bốn dặm đường. Trên đường toàn là chiến xa bị hủy hoại, thi thể nằm ngổn ngang, nhưng ai nhìn ra được, quân đội Đoàn thị đã dần dần không chống đỡ nổi.

Ngô Giới cầm lấy kính viễn vọng nhìn trận doanh quân địch, khẽ mỉm cười nói:

- Thời khắc quyết chiến cuối cùng chắc sắp đến rồi.

Y vừa dứt lời, tiếng kèn hiệu thứ ba của liên quân Cao – Nam lại thổi lên, toàn bộ chủ lực còn lại lao đến.