Nói đến đây, Triệu Tinh Yến như thế nào vẫn không rõ. Cười nói:
- Đây thật là một biện pháp vô cùng tốt, có thể tiết kiệm không ít khí lực cho triều đình.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Đó là chuyện nhất định, cũng không xem bổn đại nhân là trượng phu của ai chứ.
Triệu Tinh Yến mặt đỏ ửng, thưởng cho hắn một cái nhìn khinh thường, nhưng trong lòng lại vô cùng tự hào.
- Đại nhân, Ngọc công tử đã đến.
- Cho gã vào.
Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tuấn Kiệt đi vào phòng. Hành lễ nói:
- Thảo dân bái kiến Xu Mật Sứ.
- Ngồi đi, ngồi đi.
Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, đợi sau khi Ngọc Tuấn Kiệt ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Lúc trước ta từng nói, chỉ cần ngươi làm tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, và thưởng cho một chức quan, hiện giờ ta đã thấy được năng lực của ngươi, cho nên quyết định cho ngươi nhập chức làm quan.
Ngọc Tuấn Kiệt lập tức mừng rỡ như điên, vội hỏi:
- Có thể làm việc cho Xu Mật Sứ, chính là phúc khí của thảo dân, thảo dân không dám đòi hỏi quá nhiều.
Cái tên này thật sự là được dịp khoe mã, rõ ràng trong lòng vô cùng thèm khát một chức quan. Lý Kỳ cười nói:
- Ta cũng hy vọng ngươi có thể làm việc nhiều hơn nữa, mới quyết định cấp cho ngươi một chức quan. Hiện giờ Quảng Nguyên Châu đã quay về với Đại Tống ta, nơi này vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, đối với thương nghiệp mà nói, cũng là như thế. Cho nên ta tính trước tiên mở Thương vụ phân cục ở đây, ta tính cho ngươi đảm nhiệm Kinh tế đặc phái sứ của phân cục này, ý của ngươi thế nào?
- Thảo dân…
- Nên đổi cách xưng hô đi.
- Hạ quan nguyện vì Xu Mật Sứ máu chảy đầu rơi.
- Tốt lắm, tốt lắm.
Lý Kỳ cũng không thể ở lại đây quá lâu, hắn nhất định phải định kế hoạch bước đầu này sớm một chút, cũng chính bởi vì vậy, hắn mới cấp tốc cho Ngọc Tuấn Kiệt đảm nhiệm Kinh tế đặc phái sử. Đây rất rõ ràng là ngộ biến tùng quyền, bởi vì trước mắt bên cạnh hắn không có nhân tài trong phương diện này, đợi sau khi ổn định tất cả, hắn vẫn sẽ điều một số nhân tài kinh tế từ Biện Lương qua đây.
Cả đêm chưa ngủ, cuối cùng Lý Kỳ đã chế định xong một bản kế hoạch bước đầu, may mà khai phát Nam Ngô đã sớm nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ có điều hiện giờ làm sớm một chút, nếu không thì thời gian của một đêm này làm sao đủ được.
Phàm là khai phát một thành phố, việc đầu tiên chính là làm đường. Sau khi Lý Kỳ có được kiến nghị của một số tộc trưởng địa phương, liền đem bản quy hoạch bước đầu đã chế định xong, sai binh lính dán thông cáo, lấy danh nghĩa của triều đình tuyển lao công làm đường, và còn đáp ứng sẽ cấp cho một lượng lương thực và tiền tài nhất định.
Nói thật ra thì, chút tiền tài và lương thực này, nếu ở nội cảnh Đại Tống thì giá trị chẳng đáng bao nhiêu.
Thật ra là Lý Kỳ có ý ép giá xuống vô cùng thấp, bởi vì đây là để có khoảng trống cho những thương nhân sau này tới đây nâng giá lên, dân chúng tự nhiên sẽ lựa chọn bên tốt hơn.
Nhưng cho dù như vậy, thông cáo này vừa ra, dân chúng Quảng Nguyên Châu đã chen chúc nhau kéo tới, chỉ trong một ngày, nhân số đã vượt qua hai ngàn, trong đó phụ nữ, trẻ con chỗ nào cũng có.
Bọn họ cũng không có cách nào, ngươi không làm việc thì không có ăn, đây chẳng khác nào một kiểu áp bức biến tướng, nhưng cách áp bức của Lý Kỳ lại là vô cùng có sức hấp dẫn. Bởi vì bình thường tù binh đều không được trả công làm việc, mà Lý Kỳ lại áp dụng chế độ thuê mướn, không chỉ cho ăn, còn cho tiền, đến thời gian làm việc mỗi ngày cũng quy định sẵn hẳn hoi. Điều này làm cho dân chúng Quảng Nguyên Châu thật sự cảm thấy như gặp gió xuân a!
Bước thứ hai này chính là vấn đề lương thực. Lao công cũng là người, ngươi không cho bọn họ ăn, sao bọn họ có thể làm việc được. Cũng may lúc trước sau khi Ngưu Cao đánh vào Quảng Nguyên Châu, đã đem giết hết toàn bộ đám địa chủ, hiện giờ đại bộ phận đất đai xung quanh Quảng Nguyên Châu đều ở trong tay Lý Kỳ, vừa hay hiện giờ lại là mùa thu hoạch vụ thu, Lý Kỳ lại mệnh lệnh binh lính tổ chức cho dân chúng thu gặt lương thực, làm thành tư bản khai phát Quảng Nguyên Châu.
Khai phát Quảng Nguyên Châu và khai phát Ấp Châu, Khâm Châu, Lý Kỳ vẫn là đối đãi khác nhau, địa khu Ấp Châu, Khâm Châu, Lý Kỳ áp dụng phương án tổ chức lại đất đai, chính là đem đất đai chia cho dân chúng. Nhưng ở Quảng Nguyên Châu lại hoàn toàn tương phản, Lý Kỳ tập trung toàn bộ đất đai trong tay triều đình, bởi vì hắn tính phải di chuyển sức lao động của Nam Ngô đến những địa khu đang khai phát ở quốc nội, nếu ngươi đem đất cho bọn họ, vậy bọn họ còn đồng ý đi sao?
Đáp án nhất định là không.
Vì vậy so với dân chúng của Quảng Nguyên Châu, dân chúng của hai châu Ấp, Khâm quả đúng là hạnh phúc.
Sau đó hắn lại lấy danh nghĩa của triều đình mượn lương thực của thương nhân bán lương thực phía nam từ Ngọc Tuấn Kiệt, dù sao ngày khác cũng sẽ có người trả món tiền này.
Trong thời gian làm đường, hắn lại đi khảo sát đất đai quanh đó. Mấu chốt là xem xét xung quanh có nơi cây cao su sinh trưởng hay không. Đúng là hắn tìm được ba rừng cây có cây cao su sinh trưởng. Hắn lập tức đem ba miếng đất này cho vào quy hoạch, chuẩn bị làm phương án khai phát bước thứ hai. Ngoài ra, còn có một vài khu vực hoa quả đặc sản phía nam, hắn đều tính cho vào trong quy hoạch.
Đối với cà phê mà nói, trước mắt Lý Kỳ vẫn chưa phát hiện thổ nhưỡng thích hợp ở xung quanh Quảng Nguyên Châu. Cà này phê chính là thứ vô cùng đắt tiền, Lý Kỳ nhất định phải tìm được thổ nhưỡng tốt nhất mới có thể đem những hạt giống này trồng xuống.
Bỏ qua những chuyện này, thật ra triều đình Tống đã kiếm lời lớn rồi. Bởi vì Quảng Nguyên Châu có rất nhiều vàng, mà đối với Đại Tống mà nói, đó chính là nắng hạn gặp mưa rào.
Nhưng Lý Kỳ cũng không vội tranh mua vàng của Quảng Nguyên, mà là mệnh lệnh binh lính phong tỏa toàn bộ mấy mỏ vàng đó, bất cứ kẻ nào cũng không được mua bán, bởi vì bây giờ tiền vẫn là làm bằng đồng, Đại Tống nắm giữ tiền là đối mặt ưu thế của bất kỳ quốc gia nào. Về phương diện tiền tệ này, cho tới nay Lý Kỳ đều hết sức cẩn thận. Hắn sợ sự xuất hiện của vàng bạc sẽ tấn công tiền đồng, cho nên khi không nắm chắc có đủ nhiều vàng bạc, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi giá trị của tiền đồng.
Từ trước tới giờ Lý Kỳ làm việc luôn nhanh gọn, dứt khoát, nói làm là làm, ngày thứ hai sau khi ra mệnh lệnh, các binh lính đã tổ chức dân chúng ra khỏi thành để làm đường, một ngày trước còn cho những dân chúng này ăn một bữa cơm no, đoàn người làm việc khí thế ngất trời.
Tuy rằng Lý Kỳ luôn miệng nói chế độ nô lệ là một kiểu chế độ lạc hậu, kỳ thật hắn đây cũng là một kiểu chế độ kinh tế nô lệ biến tướng, dùng thủ đoạn kinh tế ép giá lao động rẻ mạt.
Tính thực chất của hội tuyển dụng của hắn cũng chính là đại hội mua bán nô lệ, điểm khác nhau là ở chỗ, đãi ngộ kiểu chế độ này tốt một chút so với chế độ nô lệ.
Điển hình chính là đã muốn làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
Đây đều là điều mà Lý Kỳ đã sớm nghĩ kỹ. Lúc trước hắn đã nói, thế hệ nhân dân Nam Ngô này nhất định phải hy sinh rất nhiều, chờ đến thế hệ sau, bọn họ sẽ dần dần quên nước Nam Ngô, hoàn toàn dung nhập vào Đại Tống, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ giải phóng rồi.