Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1486-2: Cường thân kiện thể (2)




Quái Cửu Lang cực không tình nguyện gật đầu, hiển nhiên lão không phải rất muốn trả lời vấn đề này, nhưng ở giới y học mà nói, đây cũng là nghiên cứu phát triển mà lão tự hào nhất.

Nhưng Lý Kỳ lại vô cùng muốn xâm nhập hiểu biết. Dù sao cửa này cơ hồ là tính phúc nửa đời sau của hắn nha, xoa xoa tay vẻ mặt lấy lòng cười nói: - Vậy ngươi hiện tại --- ngươi hiểu được. Nụ cười chính là muốn bao nhiêu ti tiện thì có bấy nhiêu ti tiện a!

Tiểu tử này thật đúng là đủ vô sỉ đấy. Quái Cửu Lang đều có chút không chịu nổi rồi, lão dù có quái cũng không quái đến mức đàm luận những chuyện liên quan đến tự tôn nam nhân này với một người khác. Nhưng tố chất tâm lý của lão cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, giọng điệu vô cùng bình thản đáp lại nói:

- Ngươi hỏi có chút nhiều rồi, nếu là ngươi không nghĩ học ấy mà, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.

- Không không không, học, đương nhiên học. Lý Kỳ liên tục chắp tay nói: - Đa tạ, đa tạ.

Quái Cửu Lang nói: - Tạ thì không cần, ta làm nhiều như vậy, cũng là vì Văn nhi.

Lý Kỳ nhíu mày, nói: - Ngươi hiện tại đã tính để Tiểu Văn đi theo ta?

- Ừ.

- Vậy vợ chồng các ngươi đâu này?

Quái Cửu Lang trầm mặc một chút, hơi vẻ đau thương nói: - Là thời điểm vợ chồng chúng ta nên buông tay, đợi sau khi ta đem phương pháp giúp thê tử ngươi giảm đau dạy cho Thập Nương, liền sẽ rời đi thôi.

....

- Như thế nào? Như thế nào?

- Khôi phục tốt lắm, đợi cho miệng vết thương khép lại, là có thể xuống giường đi lại.

- Nữ thần y, gần đây thật sự là vất vả cho cô rồi, ngày nào đó nếu cần ta hỗ trợ, cứ việc phân phó là được.

Hai ngày qua đi, Triệu Tinh Yến cuối cùng cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, điều này làm cho Lý Kỳ mừng rỡ như điên, không khỏi vỗ ngực nói ẩu nói tả, loại chém gió này, Lý Kỳ thật sự là há mồm là tới.

Lưu Vân Hi đã quen hắn nói không giữ lời, cũng không thèm để ý đến hắn, liền xoay người rời đi.

Nàng vừa đi, Lý Kỳ liền lập tức ngồi vào bên giường, cầm tay Triệu Tinh Yến, vừa há mồm, nhưng nói không nên lời, hắn nguyên bản có một bụng lời muốn nói với Triệu Tinh Yến đấy, nhưng giờ này khắc này, hắn lại một chữ cũng không thốt nên lời.

Bỗng nhiên, chỉ cảm thấy trong tay trống trải, Lý Kỳ cúi đầu nhìn, thấy Triệu Tinh Yến rụt tay về, không khỏi kinh ngạc nói: - Làm sao vậy?

Khóe miệng Triệu Tinh Yếnnổi lên một tia chua xót tươi cười, nói: - Lý Kỳ, chúng ta chỉ có thể là hữu duyên vô phận.

Lý Kỳ không thể tin nổi nói: - Vì sao như vậy?

Triệu Tinh Yến ưu thương nói: - Ta là con cháu Thái tổ, hơn nữa lại từng phạm phải tội lớn như thế, Hoàng thượng có thể mở một mặt lưới đối với ta, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, mà huynh là người thứ nhất đương triều, nếu như huynh muốn cưới ta, đó chính là đang lấy tính mạng của bản thân ra làm trò đùa, đạo lý nông cạn như vậy, chẳng lẽ huynh không biết sao?

Lý Kỳ nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, nói: - Hoá ra là muội đang lo lắng việc này.

Triệu Tinh Yến nói: - Nếu hai chúng ta chỉ là người thường, vậy chỉ có thể coi là việc tư giữa chúng ta, nhưng chúng ta không phải, giữa chúng ta nhất định sẽ dính đến rất nhiều quan hệ lợi hại.

- Ta biết chứ, ta biết chứ. Lý Kỳ gật đầu hai cái, lại kéo tay Triệu Tinh Yến qua, cười nói: - Yến Phúc, muội thật cọi ta ngu như vậy sao, ngay cả một điểm này cũng không có suy xét tới sao, vậy không khỏi đối với muội cũng quá không chịu trách nhiệm rồi, muội yên tâm, ta đây sẽ có biện pháp giải quyết.

Triệu Tinh Yến nghi môt lat, hồ nghi nói: - Thật sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Nếu ta vì một mình muội, mà mạo hiểm như vậy, điều này hiển nhiên là đối với đám người Thất Nương không công bình, nếu không có mười phần nắm chắc, ta cũng không dám lôi kéo cái tay này, chậc chậc, da của muội thật đúng là bóng loáng nha.

Lúc Triệu Tinh Yến nghe được nửa câu đầu, còn cảm thấy Lý Kỳ nói vô cùng có đạo lý, nhưng nghe thế nửa câu sau, sắc mặt không khỏi đỏ lên, rút tay lại, xì nói:

- Hạ lưu.

Lý Kỳ khẩn trương kéo tay nàng lại, nói: - Cái gì hạ lưu, ta sờ tay của vợ ta, đây là việc hoàn toàn chính đáng, cho dù là Tri phủ Khai Phong ở đây, cũng không thể phán ta có tội.

- Ai là vợ của huynh, còn Tri phủ Khai Phong nữa, Tri phủ Khai Phong nhìn thấy huynh, không phải giống như chuột gặp phải mèo sao, trừ Hoàng thượng ra có ai lại dám phán miệng của huynh. Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, rồi cũng không tái rút tay về nữa, tuy rằng nàng rất không thích Lý Kỳ chân tay lóng ngóng, chỉ nói: - Huynh phải đồng ý với ta, nếu việc này không thành, huynh cũng không được miễn cưỡng, đây có lẽ chính là mệnh, ta không muốn bởi vì cá nhân ta, mà khiến Đại Tống lại nhiều một hồi gió tanh mưa máu.

Việc trên đời, đều là có được tất có mất, Lý Kỳ có được quyền lực, phú quý vô thượng, mà Triệu Tinh Yến vừa ra đời liền áo cơm không lo, nhưng bọn họ cũng nhất định phải vì thế mà bỏ qua một ít gì đó, nhất cử nhất động bọn họ, gần như đều tác động tới toàn bộ Vương Triều Đại Tống, cho nên bọn họ làm bất kỳ chuyện gì, cho dù là ăn uống tè ị, đều phải suy tính càng thêm chu toàn so với người bình thường, bất kể là yêu hay là hận, bọn họ cũng không thể vui sướng mà hưởng thụ, bởi vì bọn họ băn khoăn thật sự là nhiều lắm.

Đều nói xung quan giận dữ vì hồng nhan, là khí phách bực nào, làm người ta sùng bái, kỳ thật bằng không, đây chỉ là một cách làm ghen tị ích kỷ, từ xưa đến nay, phàm là người như thế chưa bao giờ được thế nhân kính trọng và ngưỡng mộ, mà là phỉ nhổ, để tiếng xấu muôn đời, chân chính được thế nhân kính trọng và ngưỡng mộ, hoàn toàn chính là vài người lãnh khốc vô tình, ai đúng ai sai, vừa xem hiểu ngay.

Điểm này Lý Kỳ hiểu rất rõ ràng, nhưng sau khi hiểu được chỉ có thống khổ và bất đắc dĩ, không khỏi cười khổ nói: - Ở trong lòng muội giang sơn xã tắc kia từ đầu đến cuối so với ta vẫn trọng yếu một ít.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy, ta hỏi huynh, hai người chúng ta so sánh với nghìn nghìn vạn vạn dân chúng, ai lại càng thêm trọng yếu? Huống chi chúng ta cũng là hai người trong số ngàn vạn con dân Đại Tống, có câu là thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, huống chi là huynh là đương triều nhất phẩm.

Lý Kỳ biết nói đến việc này, hắn không phải là đối thủ của Triệu Tinh Yến, chỉ coi như mình bị nàng thuyết phục, nói: - Muội yên tâm, ta biết nên làm như thế nào mà.

- Ta tin tưởng huynh, nếu không có như thế, lúc trước ta cũng không chọn trợ giúp ngươi. Triệu Tinh Yến đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì đó, nói: - Đúng rồi, Ấp Châu hiện tại như thế nào rồi?

Lý Kỳ chi tiết nói: - Ở đêm hôm đó, đám đạo tặc này đã bị Đỗ Tri phủ dẫn cư dân toàn thành đánh lui, chúng ta tổn thất không phải quá lớn, nhưng cụ thể, ta cũng không là rõ ràng lắm.

Triệu Tinh Yến nghe thấy Ấp Châu không lo, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: - Vậy có tra ra được đối phương là người nào không?

- Ta hiện tại chỉ biết là việc này có thể có liên quan đến Lang động tộc.

- Nếu như là Lang động tộc gây nên, như vậy việc này nhất định có liên quan đến La Hổ.

- Ta cũng vậy nghĩ như vậy đấy.

Triệu Tinh Yến nói: - Hiện giờ ta đã khỏe rồi, huynh hãy mau chút trở về đi, ở hậu phương này đột nhiên có kẻ thù xuất hiện, đối với chiến sĩ tiền tuyến tuyệt không phải là một tin tức tốt.

Lý Kỳ nói: - Không vội, không vội, bọn họ nhiều nhất chừng một ngàn người, căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với đám người Nhạc Phi, chờ miệng vết thương của muội khỏi, rồi chúng ta cùng nha trở về.

- Như vậy---.

- Tốt lắm, việc này quyết định như vậy đi, việc đã đến nước này, cũng không cần quan tâm vài ngày này, hơn nữa để muội ở nơi này, ta cũng không yên lòng, càng thêm không có khả năng chuyên tâm đi xử lý những sự tình kia.

- Vậy --- vậy được rồi.

Đúng lúc này, chợt nghe Thẩm Văn ở bên ngoài hô: - Phụ thân, nương, nương ---.