Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1483-2: Mười năm đau khổ (2)




Lý Kỳ nghe lão nói thì vô cùng ảo diệu, nhưng hắn đối với y thuật thực là ở ngay cả phần râu ria cũng chưa nói tới, không khỏi hỏi lại: - Có phải thật vậy hay không?

Quái Cửu Lang nói: - Nếu ngươi không tin, đợi người bệnh tháng này đến thời điểm kinh nguyệt liền sẽ biết là thật hay là giả thôi, kỳ thật cũng không có gì to tát cả, nhịn một chút là trôi qua thôi mà.

Ngươi nói khủng bố như vậy, đau đến mức con người còn khó có thể chịu đựng. Thế này mà con mẹ ngươi còn nói không có cái gì to tát cả, đây cũng không phải là kinh niên, là kinh nguyệt a, mỗi tháng đau vài ngày như vậy, có ai chịu nổi a! Lý Kỳ ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố, cười nịnh nói:

- Y thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định có biện pháp nhỉ.

Quái Cửu Lang tức giận nói: - Đây là một loại hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường. Lão phu y thuật dù có cao minh bao nhiêu đi nữa, cũng không có khả năng ngăn cản thời điểm đến kinh nguyệt nàng a.

Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy có cách nào có thể tránh loại đau đớn này hay không?

Điều này ---

Quái Cửu Lang thoáng chần chờ một lát, vừa nhanh nhanh chóng chóng liếc mắt về phía Lưu Vân Hi, lập tức lắc đầu nói:

- Không có.

Không có? Không có ngươi chần chừ cái rắm a! Lý Kỳ cũng liếc nhìn về phía Lưu Vân Hi, hỏi: - Thập nương, cô có phải có biện pháp gì không?

Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Trước mắt còn không có.

Lý Kỳ lại liếc nhìn Quái Cửu Lang. Trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không có lên tiếng nữa.

Hôm sau là một ngày đẹp trời.

Quái Cửu Lang vẫn giống như bình thường mỗi ngày, leo tên tảng đá lớn trước cửa cốc, đi lại ở trên tảng đá gập ghềnh kia, mỗi một bước, thở ra hít vào đều vô cùng có tiết tấu, hiển nhiên phương diện này là rất có chú ý đấy.

Đi ước chừng được năm mươi bước. Cửa cốc đột nhiên lại có một người đi ra, người này đúng là Lý Kỳ.

Ánh mắt Quái Cửu Lang thoáng nhìn về phía sau, cọi như không phát hiện, tiếp tục hít thở.

- Quái Cửu Lang, chào buổi sáng nè!

Lý Kỳ bưng một cái khay, đứng ở dưới tảng đá, ngửa đầu, lên một tiếng tiếp đón.

- Ừ.

Quái Cửu Lang dùng trợ từ đơn giản nhất để trả lời.

Hiện tại ngươi trâu hơn, lão tử nhịn. Trên mặt Lý Kỳ ý cười càng sâu, nói: - Quái Cửu Lang, ngươi hẳn là còn chưa ăn điểm tâm đi, vừa lúc ta đã làm một tí sủi cảo, ừ --- thật là thơm, xuống dưới cùng nhau ăn?

Quái Cửu Lang ánh mắt xéo qua thoáng nhìn, nói: - Ta quen ở phía trên này ăn điểm tâm rồi.

Ngươi cố ý chơi ta đi. Ngươi đây là ăn điểm tâm, hay là ra vẻ tinh tướng a! Lý Kỳ cười nói: - Bản nhân có chứng sợ độ cao, ngươi coi như chiếu cố cho vãn bối đi.

Quái Cửu Lang dưới chân không ngừng, nói: - Lão phu già rồi. Cái lỗ tai không tốt, nghe không rõ ngươi đang ở đây nói chuyện gì.

Ngươi cũng biết ngươi già rồi, lão nhân nên hồ đồ một chút, ngươi khôn khéo như vậy làm gì? Lý Kỳ cắn răng cười dài nói, - Ngươi lão đây là càng già càng dẻo dai a.

- Ngươi nói cái gì?

-...!

Tốt! Theo ta giả câm vờ điếc, ngươi có bản lĩnh thì đừng có mà xuống. Lý Kỳ cũng là khó được mù ồn ào rồi.

Nhưng một lát sau, Quái Cửu Lang lại ngồi xếp bằng tại một chỗ bóng loáng trên tảng đá bắt đầu tĩnh tọa.

Ngươi không phải là muốn cho ta leo đi lên nói chuyện với ngươi đó chứ, chuyện nào có đáng gì. Lý Kỳ thật sự là nhịn không được, nhìn chung quanh một chút, vừa mới chuẩn bị buông mâm, Quái Cửu Lang đột nhiên nói: - Bụng có chút đói rồi.

- Ngươi ---.

Chết thì chết thôi. Lý Kỳ tìm kiếm ra một con đường, một tay mang theo mâm, bắt đầu đi lên trên đó, may mắn hắn làm không phải bánh sủi cảo, mà là chưng sủi cảo, đây cũng không phải vách núi vách đá cái gì đó, có rất nhiều chỗ để đạp chân, nếu có hai cánh tay để bám, đó cũng không phải là rất khó, nhưng Lý Kỳ còn phải mang theo cái mâm, đây chính là đã gia tăng độ khó khăn rất lớn rồi.

Qua một hồi lâu, hắn rốt cục bò lên, thở phì phò, nhìn chung quanh, phát hiện tảng đá bên kia có cao bảy tám trượng, hắn hiện tại mới biết được, ở phía trên này đi lại, còn không phải chuyện dễ dàng, ở đây nếu không cẩn thận, thì không chết cũng phải tàn phế nha.

Quái Cửu Lang chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lý Kỳ đối diện thở dài tức giận, nói: - Tuổi còn trẻ, thân thể lại suy yếu giống như vạy, tương lai phải làm như thế nào cho phải a!

Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi ít dọa ta thôi, nói mát ai mà chả biết nói, ngươi tới thử bưng cái khay thượng xem.

Nghĩ thầm rằng, ta đã nhẫn nhịn được hơn mấy tháng rồi, làm sao có thể sẽ hư.

Quái Cửu Lang ha hả cười, ngoắc nói: - Nhanh lên lấy sủi cảo đến, lão phu đói bụng.

Đổ mồ hôi! Mẹ kiếp! Ngươi thật đúng là coi ta là người hầu đấy hả. Lý Kỳ muốn cầu cạnh lão, chỉ có thể bưng khay đi tới, ngoài miệng lại nói: - Ngươi thật đúng là quái, một đoạn đường tốt thì không đi, lại cứ thích ở phía trên này tản bộ, ngươi đây là lấy tính mạng để ra vẻ tinh tướng a!

Quái Cửu Lang nói: - Ngươi biết cái gì, ở trên đất bằng đi bộ không chạy xa bằng ở trong này ôm banh chạy bộ.

- Thật hay giả đấy?

- Thật cũng tốt, giả cũng thế, ngươi dù sao cũng sẽ không học làm, hỏi đến làm chi.

- Điều này cũng đúng.

- Ừ --, sủi cảo này thật đúng là mỹ vị.

Quái Cửu Lang cầm lấy một miếng sủi cảo ném vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ta cũng chỉ bỏ thêm hai cân thạch tín đi vào mà thôi.

Quái Cửu Lang ha hả nói: - Nếu như ngươi dám thêm, lão phu liền dám ăn, chỉ là thạch tín mà thôi, có gì đáng sợ chứ. Nói xong lão lại cầm một miếng sủi cảo ném vào trong miệng, ăn cũng rất là thích ý hơn.

Ta cũng thật sự là ngu xuẩn, lão nhân này là người lành nghề dùng độc, ta đây là dọa hắn, hay là đang dọa chính mình a! Lý Kỳ khinh thường bĩu bĩu môt, đột nhiên liếc nhìn Quái Cửu Lang, ha hả nói: - Quái Cửu Lang, ta nghe nói qua rất nhiêu chuyện xưa của ngươi, ta dám khẳng định bệnh của thê tử ta, ngươi nhất định động tay chân ở bên trong.

Quái Cửu Lang vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói: - Ngươi vì sao như thế chắc chắc? Có bằng chứng gì không?

- Ta nếu là có chứng cớ, ta còn sẽ đích thân làm sủi cảo cho ngươi ăn sao. Nhưng ta thật ra có thể đoán được một phần.

- Vậy ngươi liền nói một chút coi.

- Rất đơn giản, ngươi sợ ta trả thù ngươi, ngươi rất rõ ràng chỉ cần thê tử của ta một ngày không thể khỏi hẳn, ta cũng không dám động tới ngươi, tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, ta là người tuy rằng chưa nói tới người tốt lành gì, nhưng coi như là một người có nguyên tắc, bất kể như thế nào, ngươi thủy chung vẫn tính là ân nhân cứu mạng của thê tử, đối với việc này trong nội tâm của ta chỉ có cảm kích, ta tuyệt đối không thể lấy oán trả ơn, hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, người tốt làm đến cùng, khiến thê tử của ta hoàn toàn khỏi hẳn đi, kính nhờ.