- Vì sao?
- Không được.
Lý Kỳ, Lưu Vân Hi đồng thời lên tiếng nói.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hai người lại đưa mắt nhìn nhau.
Quái Cửu Lang trong mắt mang cười, đầu tiên là nhìn về phía Lưu Vân Hi, ngoài miệng lại thở dài: - Thập Nương, người này cũng là con mang đến đấy, hơn nữa vi sư vốn cũng không muốn xuất thủ cứu giúp, là các người đau khổ bức bách, hiện tại vi sư đáp ứng các con, cũng đem phương pháp giải cứu nói cho các người, nhưng phương diện này chỉ có hai người chúng ta có thể tìm được giải dược kia, cho nên hai người chúng ta nhất định phải có một người đi, con sẽ không để cho vi sư phải đi tới cái chỗ rừng già đó để mạo hiểm chứ.
Lời này tuy là nói với Lưu Vân Hi, nhưng kỳ thật là giải đáp câu hỏi "Vì sao" kia của Lý Kỳ.
Lão nói rất có đạo lý, phương diện này liền chỉ có lão và Lưu Vân Hi là nhận biết được cây Kiến huyết phong hầu kia, nếu như có thể tìm được cây Kiến huyết phong hầu, như vậy có thể tìm hiểu được nguồn gốc tìm được giải dược, có bọn họ ở đó, có thể ít đi rất nhiều đường vòng, phải biết rằng Triệu Tinh Yến chỉ có thể sống được bảy ngày nữa thôi, cho nên lão và Lưu Vân Hi tất phải có một người đi.
Lưu Vân Hi vội nói:
- Sư phụ, con cũng không phải là ý này, việc này là con gây ra đấy, con cũng không dám để cho sư phụ bôn ba mệt nhọc, con chỉ là không muốn cùng người nói không giữ lời này đi với nhau thôi.
Quái Cửu Lang ha hả nói: - Cái này cũng không phải vi sư miễn cưỡng con, con thích đi cùng ai đều được, vi sư chính là sợ con cùng người khác tới đó, nếu chẳng may không có tìm được giải dược kia về, có vài người lại nghi thần nghi quỷ, cho là thầy trò chúng ta liên hợp lại lừa gạt hắn, vậy già trẻ một nhà của vi sư toàn bộ coi như xong rồi a!
Không thể không nói, bản lĩnh nghiền ngẫm tâm lý người khác của Quái Cửu Lang, chỉ sợ là tương xứng với Lý Kỳ, một câu nói kia của lão vừa lúc điểm trúng tâm tư của Lý Kỳ.
Có thể tìm được giải dược hay không, trực tiếp liên quan đến tính mạng của Triệu Tinh Yến, nếu tìm không được, Triệu Tinh Yến là chắc chắn chết không thể nghi ngờ, Lý Kỳ thật đúng là lo lắng để cho người khác đi, hắn nhất định sẽ tự mình đi tìm, hơn nữa ngươi bảo hắn ở chỗ này chờ, vậy thật là muốn lấy mạng của hắn.
Nguyên bản là hắn cũng không suy nghĩ bất kỳ điều gì cả, bản thân nhất định muốn đi, nhưng nghe thấy Quái Cửu Lang điểm danh để hắn và Lưu Vân Hi đi, lại trở nên có chút do dự, hắn không yên lòng về Triệu Tinh Yến a, Quái Cửu Lang này thần thần bí bí như vậy, trời biết là lão có tâm tư gì, mấu chốt chính là những chuyện xưa mà lúc trước Tửu Quỷ kể cho hắn nghe, đến nay vẫn còn vang ở bên tai, hắn sợ hãi bi kịch của Tửu Quỷ sẽ xảy ra một lần nữa trên người mình.
Rốt cuộc đi, hay là không đi?
Lúc này trong lòng Lý Kỳ vô cùng giãy dụa. Nếu đi, hắn lại không yên lòng về Triệu Tinh Yến, nếu không đi, hắn thì càng thêm không yên lòng rồi.
Lưu Vân Hi hừ nói: - Sư phụ nói rất có đạo lý, lòng tiểu nhân, luôn thích nghi thần nghi quỷ đấy.
Quái Cửu Lang gật đầu thở dài: - Con có thể hiểu được vậy tốt nhất rồi, vi sư một mạng già này thật ra cũng không sao cả, nhưng bên ngoài còn có một đôi mẹ con nha, có vài người thực không thể trêu vào a!
Thầy trò hai người ngươi một lời, ta một câu, khiến Lý Kỳ càng thêm rối rắm, hắn nghe ra Quái Cửu Lang đang cố ý kích hắn, nhưng Quái Cửu Lang càng nói như vậy, hắn lại càng lo lắng.
Quái Cửu Lang nhìn vẻ mặt rối rắm của Lý Kỳ, nhưng thật ra tuyệt không che dấu, ha hả mỉm cười, còn cười vô cùng đắc ý.
Lý Kỳ liếc nhìn Quái Cửu Lang, lão hồ ly này thật sự là biết chọc người hận mà. Bỗng nhiên đôi mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay, cười ha hả nói: - Ta cảm thấy nếu ta cùng Thập Nương hai người đi, phương diện nhân sự vẫn còn có chút ít ỏi, kỳ thật ở đây chúng ta còn có một người cũng có thể giúp ta việc này.
- Ai?
Quái Cửu Lang sắc mặt căng thẳng, dường như đoán ra hắn muốn nói người nào.
- Chính là lệnh công tử đó.
Lý Kỳ cười dài nói.
- Không được.
Quái Cửu Lang vừa nghe Lý Kỳ bảo để Thẩm Văn đi cùng với hắn, làm sao không rõ Lý Kỳ định đánh cái chủ ý gì, nói: - Tiểu nhi chưa bao giờ đi qua thâm sơn, ngươi bảo để cho nó đi, không phải hại nó sao, lão phu tuyệt không đồng ý.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Quái Cửu huynh, ngươi nhất định đã dạy cho Tiểu Văn không ít y thuật, mà dược liệu chính là cơ sở của y thuật, ngươi không có khả năng không dạy cậu ấy, như vậy cũng nhất định sẽ dẫn cậy ấy lên núi.
Quái Cửu Lang nói: - Cho dù như thế, đó cũng là bởi vì có lão phu đi cùng, ngươi sẽ đem con của mình giao cho một tiểu nhân chưa từng gặp mặt sao?
- Có phải tiểu nhân hay không, ta cũng sẽ không làm như vậy. Lý Kỳ lắc đầu, nhưng lập tức lại xoay chuyển vấn đề, lại nói: - Nhưng ngươi không có đạo lý không tin được đồ đệ tốt mà ngươi một tay bồi dưỡng ra a! Nói xong hắn lại hướng tới Lưu Vân Hi nói: - Thập Nương, cô nói có phải không?
Lưu Vân Hi hừ lạnh nói: - Ngươi đừng có nói chuyện với ta.
Toát mồ hôi! mẹ nó! Quên mất ta vẫn còn đang trong chiến tranh lạnh! Lý Kỳ xấu hổ cười.
Quái Cửu Lang kiên quyết nói: - Việc này lão phu quyết không thể đáp ứng.
Lý Kỳ hai tay dang ra, nói: - Vì sao? Ngươi vừa nữa chẳng phải đã nghe Tiểu Văn nói sao, cậu ấy cảm thấy học y vô ích, bởi vì không có người nào để cho cậu ta trị liệu, điều này làm cho cậu cảm thấy vô cùng bối rối, một khi đã như vậy, vì sao không cho cậu ta hiểu được thầy thuốc thật ra là một nghề nghiệp vô cùng thần thánh.
Hơn nữa Tiểu Văn cũng không nhỏ, khi ngươi còn sống, có thể bảo đảm cho cậu ấy áo cơm không lo, nhưng nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, cậu ấy nên đi nơi nào đâu này? Nếu hôm nay cậu ấy giúp ta, ngày khác ta cũng nhất định sẽ giúp cậu ấy, ngược lại cũng thế. Vứt bỏ hết thảy không nói, ta cảm thấy ngươi hẳn là nên để cho Tiểu Văn ra đi xem thế giới, trừ phi --- ngươi muốn Tiểu Văn vô hậu.
Một câu nói sau cùng này khiến Quái Cửu Lang sửng sốt, lập tức lại lâm vào trầm tư.
Ngươi làm cho ta bực bội không chịu nổi, ta cũng sẽ không cho ngươi thoải mái. Khóe miệng Lý Kỳ thoáng giương lên một độ cong bỡn cợt.
Hai người này giương thương múa kiếm, hao hết tâm tư, coi như là người tám lạng kẻ nửa cân.
Quái Cửu Lang tự hỏi một lúc lâu, nói: - Lão phu vốn là người không thích miễn cưỡng, mặc dù là con của mình, nếu Văn nhi nguyện ý cùng đi với các ngươi, lão phu sẽ không phản đối, nếu Văn nhi không nguyện ý, ai cũng không thể miễn cưỡng, nếu ngươi dám, vậy ngươi liền thử nhìn một chút.
- Một lời đã định. Lý Kỳ vô cùng tự tin nói.
Rất nhanh, mẫu tử Thẩm Văn đã đi tới phòng lớn, đây cũng không phải là con của một mình Quái Cửu Lang lão, lão nhất định phải trưng cầu đồng ý của Doãn thị, đây là sự tôn trọng giữa phu thê.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Tiểu Văn, ngươi có muốn đi ra ngoài chơi không.
Thẩm Văn đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu nói: - Phụ thân nói bên ngoài rất nguy hiểm.