Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1449-2: Đêm tập kích Bạch Hổ trại (Thượng) (2)




Chờ cho Ngọc Tuấn Kiệt ngồi xuống, La Hổ lại khoát tay, một thiếu nữ lập tức mang sợi dây truyền trân châu đó đi ra.

La Hổ cười hỏi:

- Tuấn Kiệt, cháu có lẽ là rất hiểu về tên Kinh tế sử đó đấy chứ?

Trong lòng Ngọc Tuấn Kiệt đương nhiên là hiểu La Hổ vì sao lại hỏi câu này rồi, liền nửa vờ nửa thật nói:

- Cháu đã từng tới kinh thành rồi, có may mắn được gặp Kinh tế sử một lần, cũng có chút làm ăn với Túy Tiên Cư của hắn. Loại rượu này cũng là cháu nhờ vào quan hệ mới mua được. Nếu không phải trước đó đã có dự tính, nếu không căn bản không thể mua được nhiều như vậy.

La Hổ lại hỏi:

- Vậy vị Kinh tế sử này thật sự là lợi hại như trong truyền thuyết sao?

Ngọc Tuấn Kiệt lắc đầu nói:

- Cháu chỉ biết vị Kinh tế sử này chính là xuất thân từ đầu bếp, sau đó làm kinh doanh kiếm được khoản tiền lớn. Lại vì được Thái Thái sư trong triều yêu quý, vào triều làm quan, một bước lên mây, là một nhân vật khó lường.

- Khó lường?

La Hổ khinh thường nói:

- Chớ không phải người này còn có ba đầu sáu tay sao?

- Cũng không phải như vậy.

Ngọc Tuấn Kiệt nói:

- Chẳng qua chỉ là vị Kinh tế sử này làm kinh doanh quả thực lợi hại. Hơn nữa nghe nói hắn thích nhất chính là tiền. Rất nhiều người đều nói hắn là người buôn bán bẩm sinh.

- Thích tiền nhất?

La Hổ bật cười ha hả, miệt thị nói:

- Ta nói người này cũng thường như vậy thôi sao? Có lẽ lại là một tham quan. Loại quan này ta gặp cũng nhiều rồi, không có bản lĩnh gì, không cần phải quan tâm tới hắn nữa.

Đám người La Quả cũng lần lượt bật cười, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười khinh miệt.

Những người thô lỗ các ngươi, đại nạn tới đầu cũng không biết. Ngọc Tuấn Kiệt biết nên hỏi:

- La thúc thúc sao lại nói như vậy?

- Ồ … không sao, không sao.

La Hổ bật cười ha hả mấy tiếng, trong lòng còn có chút lo lắng cũng biến mất hầu như không còn gì nữa. Bởi vì ấn tượng của gã đối với triều Tống, còn dừng lại ở thời kỳ Tống Huy Tông. Trong tiềm thức của gã, quan lại triều Tống đều là yếu đuối vô năng. Khó lường nhất cũng chính là Địch Thanh đó. Nhưng mặc dù Địch Thanh tới đây cũng không có bao nhiêu người nể mặt ông ta. Càng huống hồ một tên đầu bếp thích tiền. Khoát tay một cái, nói:

- Còn không mau rót rượu cho Ngọc công tử.

- Vâng.

Chỉ thấy một cặp thiếu nữ song sinh khoảng chừng 18 – 19 tuổi tiến lên phía trước, ăn mặc vô cùng gợi cảm, để lộ bộ ngực trắng như tuyết. Trong tay một người bê đĩa hoa quả. Một người bê vò rượu và ly rượu.

Ngọc Tuấn Kiệt không khỏi liếc nhìn hai người, dù sao y cũng là một người đàn ông mà. Mặc dù có chút hấp dẫn, nhưng y vẫn từ chối. Tuy nhiên y cũng không thể đè nén được con tim của mình.

La Hổ đều thấy được trong mắt y, liền bật cười ha hả nói:

- Ngọc Tuấn Kiệt, cháu thấy cặp song sinh này thế nào?

Ngọc Tuấn Kiệt sững người, bừng tỉnh lại, biết La Hổ lại đang muốn nhắc lại chuyện xưa. Nhưng lúc này y lại rất thoải mái, không có chút áp lực nào, gật đầu cười nói:

- Phụ nữ bên cạnh La thúc thúc ai cũng không phải là đẹp trong thiên hạ!

La Hổ bật cười ha hả, nói:

- Không phải ta khoe khoang, phụ nữ trong tay ta còn đẹp hơn những người phụ nữ mà ngươi mua từ Nam Ngô về rất nhiều.

- Điều này cháu biết.

La Hổ liền sầm mặt lại, giả như không vui nói:

- Vậy vì sao ngươi lại từ chối hợp tác với ta? Nếu chúng ta hợp tác, ngươi chẳng phải còn kiếm được nhiều tiền hơn sao?

Ngọc Tuấn Kiệt thở dài, nói:

- Tâm ý của La thúc thúc, cháu sao lại không hiểu chứ? Chỉ là chuyện này không thể được. Nếu không cẩn thận, có sẽ còn rước họa diệt thân.

La Hổ liền nói:

- Cái gì mà không thể được? Ở đây, chuyện này lẽ nào ngươi còn ít thấy sao? Cho dù là không thể sơ suất được, cũng không cần ngươi đi làm, ngươi chỉ việc bán, tiền thì mọi người cùng kiếm. Những chuyện bẩn thỉu này, một mình La thúc thúc làm là được rồi. Điều này lẽ nào còn không được sao?

Cũng được, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta có hứa hay không cũng không quan trọng nữa. Ngọc Tuấn Kiệt làm ra vẻ trầm ngâm một hồi, nói:

- Không giấu gì La thúc thúc, kỳ thực ở Hàng Châu có rất nhiều tửu lầu, hy vọng cháu có thể tìm được nhiều phụ nữ đẹp tới đó. Về phần giá cả thì không thành vấn đề.

La Hổ nghe thấy thế liền vui mừng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, ta là nói những người giàu có đó ở Trung Nguyên không phải là kẻ mù. Ngươi cũng không xem xem ngươi bán đi đều là những người phụ nữ thế nào, gày như khỉ, nhìn mà khiến người ta chán ngán. Hiền điệt à, người Trung Nguyên không phải có câu nói nên tận dụng thời cơ sao? Nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ kiếm được khoản tiền lớn.

Ngọc Tuấn Kiệt lại “giãy dụa” một hồi, nói:

- La thúc thúc, chuyện này trong mắt thúc có lẽ chính là chuyện của một câu nói. Nhưng đối với Ngọc gia chúng cháu mà nói, đó không phải là chuyện nhỏ. Cháu tạm thời không thể hứa được với thúc. Nhưng sau khi cháu về nhà, nhất định sẽ bàn bạc với gia phụ một chút, cố gắng trả lời La thúc thúc sớm hơn.

La Hổ nghe thấy Ngọc Tuấn Kiệt cuối cùng cũng đã chịu nhả ra rồi, vui mừng ra mặt. Gã cũng biết chuyện này không thể nóng vội được. Gã liền bật cười ha hả nói:

- Được được được, ta chờ câu trả lời của ngươi. Về phần hai người con gái này thì tặng cho ngươi đấy.

Ngọc Tuấn Kiệt biết phụ nữ đối với La Hổ mà nói, có lẽ chẳng có chút giá trị bằng một tấm da thú, cũng không khách khí, vuốt cằm nói:

- Vậy tiểu điệt đa tạ La thúc thúc rồi.

Niềm vui trên mặt rất nhạt, bởi vì chuyện này nếu Lý Kỳ nhúng tay vào, vậy thì tất cả mọi thứ, hắn đều không dám lấy.

…….

Trong nháy mắt, đại thọ của La Hổ cũng đã tới.

Đúng như trong dự tính của La Mông, Tộc trưởng, Động chủ, Cốc chủ của những bộ lạc nhỏ đó đều lần lượt đích thân tới chúc thọ La Hổ. Mà trong 18 bộ tộc lớn mấy người được mời tới, Tộc trưởng đều không tới, mà sai những trưởng lão hoặc con trai trong tộc tới. Nhưng đều chuẩn bị hậu lễ.

Điều này cũng đã đủ nể mặt rồi, hiển nhiên những bộ tộc này cũng không muốn đắc tội với La Hổ. Dù sao thế lực của Bạch Hổ trại ở đây cũng có thể nói là một một dãy núi nhỏ.

La Hổ đương nhiên hiểu được tâm tư của những người này, biết họ vẫn đang sợ mình, cũng không muốn trách tội họ, quà tới là được rồi, chiêu đãi vô cùng chu đáo. Gã còn thể hiện thực lực của mình trước mặt những người này.

Còn năm trăm thùng Thiên hạ vô song của Ngọc Tuấn Kiệt chuẩn bị cũng đã tới đêm qua rồi. La Hổ lập tức mở ra hai thùng thưởng thức. Kẻ quê mùa này chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, cảm thấy loại rượu này thật sự là rất ngon, chuẩn bị tối mai sẽ cùng các huynh đệ thưởng thức Thiên hạ vô song này. Để cho những tộc người chưa từng ra thế giới bên ngoài như gã, từ từ hưởng thụ cuộc sống.

Mặc dù La Hổ tàn bạo, độc ác, âm hiểm. Nhưng gã tuyệt không ngu xuẩn, hơn nữa gã còn rất biết lung lạc lòng người. Đồ ngon đều cùng các huynh đệ thưởng thức, nếu không gã cũng không thể phát triển nhanh như vậy được.

May mà Lý Kỳ đã chuẩn bị 10 thùng không thả thuốc mê rồi. Một là đề phòng La Hổ uống nhanh. Hai cũng là vì đám người Ngọc Tuấn Kiệt mà chuẩn bị, bên ngoài thùng đều có ký hiệu.

Mà ba trăm người hầu áp tải Thiên hạ vô song, La Hổ nghe nói là người của Ngọc Tuấn Kiệt, liền cho người tiếp đãi tốt. Bởi vì Ngọc Tuấn Kiệt lúc này đối với gã mà nói chính là một ván cầu phát đại tài, không thể chậm trễ được.

Tất cả mọi việc đều phát triển theo dự tính của Lý Kỳ.

Ngày đại thọ của La Hổ.

Bạch Hổ trại giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Mắt xích đầu tiên chính là tế thiên, dân tộc thiểu số này thì vô cùng tin tưởng vào thần minh.

Khâu thứ hai này chính là chủ nhân của Bạch Hổ trại cúng bái … La Hổ.

Đầu tiên chính là người toàn trại sẽ kính dâng những thứ tốt nhất trong nhà mình lên cho La Hổ.

Đó chính là sự đãi ngộ của Hoàng đế!

Tiếp theo chính là một đám tế ti, lần lượt thổi phồng La Hổ lên. Họ nói La Hổ là Thượng đế cử xuống để giải cứu cho họ, nói La Hổ chính là thần, lại nói tộc người họ có lẽ tương thân tương ái. Dù sao những lời này, mục đích chính là giúp La Hổ lung lạc lòng người, cũng tương tự như những giáo nghĩa đó tổ chức tà giáo.

Nhưng theo phong tục tập quán, buổi trưa họ chỉ có thể ăn ngũ cốc hoa màu, cũng chính là ăn chay. Buổi tối đó mới là tiệc chính.

……

Trên một ngọn núi lớn ở phía bắc Bạch Hổ trại, đang mai phục hơn hai ngìn người, ai nấy đều mặc áo màu xanh, trên mặt vẽ loạn lên. Duy có một người mặc áo khôi giáp màu đen.

- Không phải chỉ là cái sinh nhật thôi sao, phải phô trương lớn như vậy, thật là xem mình là Quốc Vương rồi.

Chỉ thấy một người cầm thiên lý nhãn lên, nhìn về phía Bạch Hổ trại xa xa, miệng còn khinh thường lẩm bẩm, bỗng nhiên, y lại quay đầu lại kêu lên:

- Tướng quân ….

- Hô …!

Đáp lại lời của y chính là một những tiếng ngáy.

Chỉ thấy Dương Tái Hưng ôm trường thương, dựa vào gốc cây lớn ngủ ngon lành.

Kẻ thù trước mặt này có lẽ là mạnh hơn họ mấy lần. Hơn nữa còn chiếm được thiên thời địa lợi. Nếu năm trăm thùng Thiên hạ vô song đó không phát huy được tác dụng, vậy họ chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi. Thậm chí có khả năng toàn bộ giao ở đây. Mặc dù những người này đều là binh lính của Thần Cơ doanh, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

Cho dù ngươi không căng thẳng, ngươi cũng không thể ngủ ngon như vậy được. Tốt xấu vì ngươi cũng là chủ tướng đấy.

Người đó thấy mà dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên có một người tới nói:

- Ngươi đừng có quấy rầy tướng quân, ngươi không phải là làm lính của tướng quân ngày đầu tiên sao? Tướng quân ngoài đánh trận giết người ra, chỉ có ham ngủ thôi. Chờ tới giờ sẽ gọi người dậy đi.

Người trước nói:

- Ta nào dám trách tướng quân. Ta chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ, cùng tướng quân đánh nhiều trận như vậy, trong lòng còn có chút căng thẳng, không biết khi nào ta mới có thể đạt được tới cảnh giới này của tướng quân. Cho dù ở hoàn cảnh nào, môi trường nào cũng đều ngủ ngon lành như vậy, đánh một trận, mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn có thể long tinh hổ mãnh.

- Chuyện này ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, mau đi nghỉ ngơi chút đi, ở đây đã có ta rồi.

Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã ngả về tây.

- Tướng quân, tướng quân, sắp tới giờ rồi.

Tên phó quan đó đi tới bên cạnh Dương Tái Hưng, khẽ gọi.

- Ừ … a …!

Dương Tái Hưng từ từ mở mắt, đứng lên, ngáp dài vài cái, lại vươn vai, vặn cổ mấy cái, nhìn về hướng tây, sau đó quay lại nói:

- Trong Bạch Hổ trại tình hình thế nào?

Tên phó quan đó nhìn mà mồ hôi vã ra đầm đìa, lão đây chính là đi giết ngươi, hay là đi tham gia yến tiệc đấy? Ngoài miệng thì cung kính trả lời:

- Hình như là yến tiếc này sắp bắt đầu rồi.

Dương Tái Hưng quay lại nhìn, cầm mũ giáp chụp lên đầu, chỉ thấy phía dưới chiếc mặt nạ đen đó lộ ra cặp mắt đầy sát khí và và còn có chút buồn ngủ. Trường thương to lớn trên vai, ngáp dài nói:

- Xuất phát.