Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1441-1: Ta có tội (1)




Lý Kỳ tuyệt không thể ngờ, vào một buổi tối hắn không hề chuẩn bị gì cả, lại cởi bỏ được quần áo của Tần phu nhân, không, là khúc mắc của Tần phu nhân, đáng tiếc chính là, hiện lại lại thật sự không theo kịp tư tình của phụ nữ, nhưng bất kể nói thế nào, hắn vô cùng vui vẻ. Kể từ đó, Lý Kỳ có thể càng thêm nhẹ nhàng ra trận rồi.

Sáng sớm hôm sau.

Cốc cốc cốc!

Cốc cốc cốc!

...!

Mã Kiều đứng trước cửa, gõ cửa hồi lâu, có thể thấy bên trong không có động tĩnh gì, vì thế nói với Lý Kỳ bên cạnh: - Bộ soái, Triệu cô nương hẳn không có ở nhà.

Lý Kỳ hừ nói: - Cho dù là trộm nam nhân, vậy cũng không khỏi quá sớm rồi.

- Nhưng nếu là ở đây, vì sao bên trong không hề có động tĩnh gì?

- Có lẽ đang ngồi ở nhà xí.

Lý Kỳ nhìn liếc qua chợt thấy một thôn phu gánh một bó củi bước qua từ cửa trước, con ngươi đảo một vòng, vội vàng tiến đến, kêu lên: - Vị huynh đài này, xin hãy dừng bước.

Thôn phu kia quay đầu lại, thấy là một người xa lạ, kinh ngạc nói: - Tiểu ca, ngươi bảo ta sao?

- Đúng vậy, đúng vậy. Lý Kỳ cười ha hả tiến lên, làm như có thật nói: - Huynh đài, ta xem hôm nay mặt mũi ngươi hồng hào, hoặc là được uống rượu, hoặc là hôm nay có tài vận.

Thôn phu kia nghĩ thầm, hóa ra là một tên coi bói, vội nói: - Đa tạ lời nói tốt lành của tiểu sư phụ, nhưng ta thật sự trả không nổi tiền coi bói. Nói xong, gã gánh bó củi chuẩn bị rời đi.

- Đừng đừng đừng!

Lý Kỳ vội vàng ngăn phía trước, nói: - Ngươi hãy nghe ta nói hết đã, ta nói khi nào muốn tiền của ngươi, ta nói là ngươi có tài vận.

- Thật sao?

- Thật, hôm nay ngươi ra ngoài, chắc chắn có quý nhân đưa ngươi tiền, nếu như không có, ta lập tức đâm đầu vào cột chết.

Thôn phu kia thật thà chất phác cười, - Gì cơ ---? Có người đưa ta tiền? cái này --- cái này sao có thể?

- Không tin.

Lý Kỳ sờ mò trong ngực, lấy ra một thỏi bạc, không nhiều lắm, khoảng hai lượng, nhưng đối với một thôn phu mà nói, thì cũng không ít, duỗi ra trước mặt thôn phu kia, nói: - Tặng cho ngươi.

Thôn phu kia giật mình, gã cảm giác bản thân đang gặp phải kẻ điên, nhưng tiền của kẻ điên cũng là tiền. Nhéo mạnh chính mình, chắc chắn không phải mình đang nằm mơ, kiềm chế vui vẻ nói: - Thật --- thật sự tặng cho ta?

- Đương nhiên, cái này vẫn còn là giả sao. Lý Kỳ nói xong, chuyển lời nói: - Nhưng có một điều kiện.

Thôn phu lại cẩn thận nói: - Điều kiện gì?

- Gõ cửa!

- Gõ cửa?

Lý Kỳ gật đầu, tay chỉ vào cánh cửa, nói: - Ngươi chỉ cần gõ cửa cho ta nửa canh giờ, thỏi bạc này sẽ là của ngươi.

Thôn phu kia "A" một tiếng, ánh mắt có vẻ do dự và hoang mang.

Lý Kỳ nói: - Chỉ cần gõ cửa mà thôi, cũng không phải là phá cửa, đây không tính là phạm pháp, hơn nữa có ta ở chỗ này, sẽ không có bất cứ chuyện gì. Chỉ cần ngươi đồng ý, bạc này sẽ thuộc về ngươi. Ô, nếu ngươi không cần, ta đành đi tìm người khác rồi.

Lời này rất dụ dỗ!

Không duy trì được chính là ép buộc.

Thôn phu kia gần như không cần suy nghĩ, một tay cầm bạc, nói: - Được, bạc này ta lấy. Bước nhanh đến phía trước, ra sức gõ cửa.

- Rầm rầm rầm!

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Tiết kiệm sức lực một chút, ngươi phải đập cửa nửa canh giờ đấy.

- Dạ dạ dạ.

Thôn phu kia liên tục gật đầu, kỳ thật nửa canh giờ đối với gã mà nói, thật sự là rất đơn giản, gã xấu hổ kiêu ngạo.

Mã Kiều chỉ là người đơn thuẩn, xem không hiểu, hỏi: - Bộ soái, sao ngươi làm như vậy?

Lý Kỳ cười nói: - Mã Kiều, ngươi biết trên đời này ghét nhất là điều gì không?

Mã Kiều lắc đầu.

- Tiếng ồn! Ngươi chờ xem. Có lẽ không cần đến nửa canh giờ, nhân yêu đó sẽ bước ra.

Rầm rầm rầm!

Rầm rầm rầm!

Sự nhẫn nại của thôn phu kia quả là gió không thổi được, thời gian đã qua một nén nhang, gã vẫn đập rất có lực.

Lại một lát sau. Chợt nghe "két" một tiếng, một công tử tuấn tú đứng phía sau cửa, vẻ mặt giận dữ, nhìn người cũng không thèm nhìn rõ ràng, nói: - Lý Kỳ, ngươi thật sự là bắt nạt --- ngươi là ai?

Vị công tử tuấn tú này dĩ nhiên là Triệu Tinh Yến.

Thôn phu kia không biết trả lời thế nào, quay đầu lại nhìn Lý Kỳ.

- Chào! Triệu công tử chào buổi sáng!

Triệu Tinh Yến nhìn theo ánh mắt của thôn phu kia, thấy Lý Kỳ đang đứng đó, còn không ngừng ngoắc tay, hừ mạnh một tiếng.

- Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có thể đi rồi.

Lý Kỳ bước vào cửa, đầu tiên là phất tay với thôn phu kia.

Thôn phu kia mừng rỡ, cầm thỏi bạc hớn hở rời đi, coi bói này thật sự cũng đúng.

- Ha ha, người chưa từng đọc sách, cô đã đưa đi rồi.

Vừa nói chuyện, Lý Kỳ vừa nghiêng người đi vào trong, lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ Triệu Tinh Yến sẽ đóng cửa, hắn cũng không còn bạc lại mời một người khác tới gõ cửa nữa. Mã Kiều chắc chắn sẽ khinh tường cách làm không có phong phạm cao thủ này rồi.

- Ngươi đang noi ngươi sao? Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ thở phào một hơi, khóe miệng khẽ động, lại thản nhiên hỏi: - Ngươi tới làm gì?

- Ta có tội, cho nên ta đến chịu đòn nhận tội. Lý Kỳ nói như quân pháp bất vị thân.

- Hả? Nhưng ta lại không nhớ ngươi đã mạo phạm ta?

- Có, có. Giọng điệu Lý Kỳ thành khẩn, nói: - Ta bất chấp tất cả, cứu một phụ nhân vô tri, thật không phải là một cử chỉ sáng suốt, thật sự là thẹn với Hoàng thượng, thẹn với đồng liêu, thẹn với các huynh đệ, thẹn với cô, người yêu ta sâu sắc, không đúng --- hẳn là thẹn với sự tín nhiệm của cô với ta, ta lần này làm sai, hơn nữa còn sai mười phần, ta đã úp mặt vào tường suy nghĩ một tháng, tự mình kiểm điểm nghiêm túc một phen, thư hối cải đã dán đầy vách tường. Lần ai dù là ai xuất hiện tình huống này, ta nhất định sẽ tránh càng xa càng tốt, kính xin Yến Phúc đại nhân cô rộng lượng, tha thứ cho ta lần này.

Nói xong hắn cười với Triệu Tinh Yến, nịnh nọt nói: - Yến Phúc, cô xem ta nói thành khẩn vậy rồi, ngài cũng đừng chĩa đòn vào ta nữa.

Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, thu lại đoản kiếm chĩa vào giữa bụng Lý Kỳ, nói: - Lần sau ngươi còn loạn ngôn, chiếm tiện nghi của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.

Lý Kỳ há miệng thật to để thở, nghĩ thầm rằng, tên yêu nhân này thật sự càng ngày càng làm càn, người ta chẳng phải lúc đó nói sai rồi sao, lại đánh ta, thật sự là rất hạ lưu. Ngoài miệng lại nói: - Dạ dạ dạ, ta đã tự mình tới cửa bồi tội rồi, cô cũng nên bớt giận.

Triệu Tinh Yến tức giận nói:

- Ngươi nói xem bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì hồ đồ, không phải chỉ là một phụ nhân sao. Ngươi vẫn chưa từng gặp qua phụ nữ hay thế nào vậy, ngươi nên biết rằng đối với Đại Tống ta mà nói, đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, mà ngươi lại thân mang trọng trách, nhưng ngươi lại không quý trọng chính mình, nếu chẳng may có gì không hay xảy ra với ngươi, chuyện của Đại Lý, ai xử lý? Chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó không thể không đại loạn thiên hạ.

Lý Kỳ sớm biết rằng hôm nay đến, nhất định sẽ bị Triệu Tinh Yến giáo huấn một trận, hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, Triệu Tinh Yến không thể không biết. Tuy nhiên lại chưa bao giờ đến thăm hắn, hiển nhiên là rất tức giận. Triệu Tinh Yến không giống với Lý Thanh Chiếu, hành động của Lý Thanh Chiếu với Lý Kỳ vẫn có thể hiểu được, nhưng Triệu Tinh Yến hoàn toàn không thể giải thích được tại sao, trong lòng nàng quốc gia đại sự là tất cả, cho dù để nàng hi sinh tính mạng, nàng cũng sẽ không nháy mắt. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước nàng chọn lấy ra hết của cải giúp Lý Kỳ chống Kim.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta đã nói nghiêm túc, không thể nghĩ tới cô còn nghiêm túc hơn cả ta.

Triệu Tinh Yến tức giận hừ nói: - Ta đã nói nhẹ rồi, kế hoạch này là do ngươi và Hoàng thượng bày ra, nếu như ngươi chết, vậy chiến sĩ tiền tuyến làm sao bây giờ, đây không phải là ngươi buộc Hoàng thượng ngự giá thân chinh sao? Nếu Hoàng thượng ngự giá thân chinh, vậy quốc sự sẽ làm thế nào?

- Phì phì phì, sáng sớm tinh mơ đã nói chuyện không may mắn. Lý Kỳ vô lại nói: - Sự việc đã xảy ra, cô bảo ta phải làm thế nào?

Triệu Tinh Yến khép hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.

Lý Kỳ trộm nhìn, ha ha nói: - Được rồi, được rồi, cô mắng cũng đã mắng rồi, nếu vẫn còn chưa tiêu giận, vậy thì để ta nói cho cô một tin tức tốt, đảm bảo cô sẽ vui vẻ.

Con ngươi Triệu Tinh Yên khẽ động.

- Đi đi đi. Chúng ta đi vào nói.

Lý Kỳ lấy chuyện quốc sự ra, Triệu Tinh Yến thật đúng là không còn cách nào, cũng không nhăn nhó, nàng cũng không làm được, duỗi tay ra, lễ phép tượng trưng một chút, sau đó đi vào trong phòng.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ tự ngồi xuống, lấy trong ngực ra một phong thư, đưa tới, rất hưng phấn nói: - Cô mau nhìn xem.

Triệu Tinh Yến hồ nghi nhìn hắn một cái, mới nhận phong thư, ánh mắt thoáng nhìn, tức giận trên mặt nhất thời tiêu tan không còn tung tích.

Phong thư này chính là Nhạc Phi hôm qua bảo Dương Tái Hưng đưa cho Lý Kỳ.

Hóa ra Đoàn Chính Nghiêm đã lấy được phủ Kiến Xương, không chỉ vậy, trấn Thành Kỷ, một trong bốn đại trấn của Đại Lý cũng được Ngô Giới dẹp xong, mà trận chiến này, Ngô Giới lập công đầu.

Sau khi Ngô Giới lấy được thành Duật Tê, lại hướng mục tiêu về trấn Thành Kỷ, nhưng y không tấn công ngay, mà xây dựng cơ sở tạm thời bên ngoài trấn Thành Kỷ trăm dặm. Đại quân Ngô Giới với khí thế hung hãn, hơn nữa còn mang theo đại thắng, Cao Bằng trấn thủ trấn Thành Kỷ cũng không dám chủ động xuất kích, mười ngàn viện quân cứ không có như vậy, thật sự là rất đáng sợ.