Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1440-3: Vượt qua bóng ma (3)




Lời này thật ra không phải Lý Kỳ cố ý dọa Tần phu nhân, thật ra hôm nay hắn thổ lộ là giả, mục đích thực sự, chính là muốn Tần phu nhân vượt qua bóng ma của nàng, bởi vì điểm cuối của mỗi người trốn tránh đều là vách núi, nếu nói thật, là vách núi dễ dàng khiến người ta bỏ cuộc, làm cho người ta cảm thấy không có chỗ để trốn, khi đó ngươi sẽ nhảy từ vách núi xuống.

Nhưng khoảng cách cách vách núi của mỗi người không giống nhau, một người kiên cường, thì khoảng cách với vách núi rất xa, nhưng khoảng cách này vẫn có thể đo đạc. Dù là một người rất kiên cường, nếu chỉ trong nháy mắt, gặp phải đủ loại đả kích, người đó vẫn sẽ đứng trên bờ vực, chỉ là tỷ lệ người đó nhảy xuống khá nhỏ.

Lý Thanh Chiếu, Bạch Thiển Dạ, Gia Luật Cốt Dục các nàng chính là thuộc loại người này. Các nàng đều rất kiên cường, suy sụp các nàng gặp phải, so với Tần phu nhân hơn rất nhiều, nhưng các nàng đều không ngừng vượt qua khó khăn.

Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, Lý Kỳ tại sao sùng bái nàng như vậy, cũng là vì nàng cả đời này đối mặt với khó khăn, nàng đều có thể vượt qua, phải biết rằng nàng là một người phụ nữ, mặc dù là Lý Kỳ, hắn chỉ sợ sẽ xuất hiện sự sụp đổ ngắn ngủi.

Tài nữ đệ nhất thiên cổ, không đơn giản chỉ là tài hoa của nàng.

Mà trong lòng những người yếu đuối, dù chỉ là đả kích nho nhỏ, người đó lập tức sẽ chọn nhảy xuống, bởi vì cái chết chính là điểm cuối của trốn tránh, những người thuộc loại này là những người vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là một loại bênh trạng, phải cần đến thầy thuốc, nhưng lại dễ dàng bị người đó xem nhẹ.

Khỏe mạnh không chỉ là thân thể, mà tâm lý cũng vô cùng quan trọng.

Một trái tim mạnh mẽ, có thể để ngươi cất giữ nhiều của cải hơn.

Mà Tần phu nhân là người bệnh vô cùng nghiêm trọng, gần như nàng chỉ còn một bàn tay bám vào vách núi, chỉ cần buông nhẹ tay, sẽ ngã xuống.

Lần trước khi Lý Kỳ ở Tây Hồ cứu nàng, đã nhìn ra bệnh trạng này của nàng, bởi vì trong lúc đó, nàng gần như đều không thể đối mặt, ý chí sống đã vô cùng yếu đuối, trước kia cũng như thế, phàm gặp một chút suy sụp, liền muốn xuất gia.

Trong giờ phút đó, Lý Kỳ vô cùng lo lắng một ngày Tần phu nhân sẽ nhảy từ vách núi xuống, vì vậy mấy ngày liền hắn gặp ác mộng, mới vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ việc này, hắn hy vọng có thể giúp Tần phu nhân rời xa vách núi kia.

Tần phu nhân dần dần chìm vào trong trầm tư, nàng bắt đầu hồi tưởng lại quyết định cả đời mình, đi nghĩ lại, nàng đã chạm vào bóng ma của mình, lẩm bẩm nói: - Trốn tránh, cái chết, trốn tránh chính là cái chết.

Lý Kỳ thấy nàng đang suy nghĩ, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt lộ ra tươi cười vui mừng. Có bệnh không đáng sợ, không biết mình có bệnh mới đáng sợ. Hắn tin tưởng Tần phu nhân một khi phát hiện ra bệnh của chính mình, chính là bắt đầu khỏi bệnh, bởi vì bóng ma của Tần phu nhân không phải là trời tạo ra, mà do bên ngoài tạo thành, cho nên một khi nghĩ thông suốt, liền lập tức có thể khỏi hẳn. Hắn bỗng nhiên cười nói: - Ta có một cách có thể vượt qua bóng ma.

Tần phu nhân theo bản năng hỏi: - Cách gì?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đầu tiên chính là đối mặt với bóng ma của mình. Người không phải sợ gả cho con cháu quan lại sao, vậy người vào hang hổ đi, chuyện này ta có thể giúp người, nếu như người có thể gả cho ta, cam đoan mỗi ngày người đều có thể đối diện với những chuyện phiền toái, người muốn trốn cũng không trốn được. Khi người đã trải qua nhiều, tự nhiên sẽ biết thế nào là đối mặt, thế nào, chủ ý này được chứ?

- Ha ha!

Tần phu nhân nghe xong nín khóc mỉm cười, nụ cười này, đồng thời cũng khiến trong lòng thoải mái thông suốt, những lo lắng bao xung quanh lòng cũng trở thành hư không, ngay cả nét mặt cũng thay đổi, cười vô cùng sáng lạn, càng lộ vẻ rạng rỡ, xinh đẹp động lòng người.

Kỳ thật bóng ma chỉ cần ngươi đứng trước mặt nó, nó sẽ tự động biến mất, nhưng không có ít người không dám bước ra, đây cũng là điều tiếc nuối nhất của con người.

Hiển nhiên, Tần phu nhân không để cho Lý Kỳ may mắn cảm nhận tiếc nuối, cười nói: - Hóa ra ngươi là chủ ý này!

Tần phu nhân vượt qua bóng ma, ngay cả đối mặt trêu chọc Lý Kỳ, cũng có thể thong dong ứng đối rồi.

- Ai dà, bị phu nhân nhìn thấu rồi, chuyện này thế nào cũng tốt mà. Lý Kỳ rất "ảo não" nói, nhưng trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, cố gắng tối nay không uổng phí, bình rượu này, mở ra đích thật rất đáng giá.

Tần phu nhân thật sự là nhịn không được, cười khanh khách. Qua một hồi lâu, nàng mới dừng lại, nhìn Lý Kỳ một lúc, mới nói: - Lý Kỳ, cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi có thể nói với ta những lời này. nói rất đúng, ta kỳ thật vẫn luôn trốn tránh, hơn nữa ta từng có ý niệm tự sát trong đầu, đây không phải là ích kỉ, nhưng ta vốn dĩ không muốn thế, giống như lời ngươi nói, chẳng qua ta ngu muội bất lực thôi, cho rằng làm như vậy là đúng. Bây giờ nghĩ lại, ta thật sự đã sai mười phần rồi, đúng vậy, hiện giờ cũng là lúc ta đi học cách đối mặt.

Lý Kỳ nghe xong, thiếu chút nữa vui đến phát khóc, cực kì kích động, nói thẳng: - Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, người cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi, ta rốt cuộc có thể an tâm rời đi rồi.

- Rời đi?

Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Ngươi --- ngươi muốn đi đâu?

Lý Kỳ tức giận nói: - Cho xin, ta tới nơi này, không phải là du ngoạn sơn thủy, trên người ta còn mang theo hoàng mệnh.

- Vậy --- vậy à, ngươi không nói, ta quên mất.

- Thế nào? Người luyến tiếc ta à? Lý Kỳ hì hì nói.

Tần phu nhân đỏ mặt, xì nói: - Ta hận không thể để ngươi đi sớm một chút.

- Phu nhân yên tâm, người có hận hay không ta đều sẽ đi! Lý Kỳ nói xong lại buồn bực thầm nói: - Thật là không có đạo đức, dùng xong người ta liền quăng.

Giọng nói của Lý Kỳ tuy nhỏ, nhưng do bốn phía đều rất yêm tĩnh, Tần phu nhân nghe được rõ ràng, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa thì hộc máu, thầm nghĩ muốn ném ly rượu trong tay vào hắn.

Lý Kỳ nhận ra Tần phu nhân kích động, hắn cũng biết lúc này Tần phu nhân thật sự có thể làm ra những chuyện này, vội vàng nói: - Phu nhân, nếu người học được cách đối mặt, hiện tại có một chuyện khá khó giải quyết, để người đối mặt, coi như là khảo nghiệm đi.

- Cái gì?

- Là chuyện giữa chúng ta.

- Giữa chúng ta? Tần phu nhân hừ nói: - Giữa chúng ta không có chuyện gì hết.

- Trước mắt mà nói, ta tán thành cách nói của người, bởi vì ta hiện tại không có thời gian đi nghĩ những thứ này, vả lại để cho người kiêu ngạo một lúc. Lý Kỳ nói xong lời này, chuyển lời nói: - Nhưng, chờ sau khi ta trở về, chuyện đầu tiên ta làm, chính là báo cáo lại với Thất Nương, xin tư cách theo đuổi phu nhân, nếu nàng đồng ý, ha ha, vậy thì người có rắc rối rồi.

- Nhưng phu nhân có thể yên tâm, ta không giống với Trịnh Dật, làm những chuyện không có nội dung, cái gì mà một khóc hai náo ba thắt cổ, quá là kém cỏi rồi, ta là đi đường cao, lấy đó là kỹ thuật sống, kết quả như thế nào, ta không biết, nhưng người nhất định phải đảm đương quá trình này --- này này này, phu nhân đi đâu vậy? ta vẫn chưa nói xong mà.

Dù Tần phu nhân uống rượu có thêm can đảm, dù nàng đã học cách đối mặt, nhưng vẫn chịu không nổi khi Lý Kỳ nói trắng, có lẽ đổi lại là Lý Sư Sư cũng vội vàng đứng dậy trốn khỏi hiện trường.

- Cmn! Người đừng đi, đã nói là đối diện rồi.

----------oOo----------