Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1435-2: Thiếu một sờ cũng không được (2)




Tần phu nhân thực sự là muốn khóc luôn, đoạn nói: - Ngươi tự nhiên bắt ta cười, ta làm sao cười nổi!

- Cũng đúng nhỉ.

Lý Kỳ đột nhiên ngưng cười, nói: - Đúng là có chút không hợp lí, ngươi nói sớm thì ta đã không đưa ra cái yêu cầu nhàm chán này rồi.

Tần phu nhân như muốn nổ tung, tay chỉ Lý Kỳ nói: - Rõ ràng là ngươi cố ý.

Lý Kỳ giơ tay phải lên nói:

- Ta xin thề, từng câu từng chữ đều từ tận đáy lòng. Thế này đi, cười thì miễn, ta sợ ta sẽ cười đau bụng mất, ngươi hãy mau đi dạo một chuyến Tây Hồ với ta, ta sẽ tha cho người nhà họ Lôi, kể cả Lôi Phi Yến, ta để bọn họ đi đầy ra hải ngoại, ở đâu mà người ta không biết tới quá khứ của bọn họ, mặc dù sẽ hơi mệt chút, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là một việc tệ.

Tần phu nhân vẻ tỷnh ngộ nói: - Thực ra ngươi đã sớm có dự tính.

- Ta không trả lời những câu hỏi mang tính giả thiết thế này. Lý Kỳ trả lời vô cùng chặt chẽ, rồi nói tiếp: - Vậy ngươi đồng ý hay không đồng ý?

- Ngươi vì sao---vì sao muốn ta đi cùng ngươi?

- Rất đơn giản, nó làm ta vui. Lý Kỳ nhún vai nói.

Tần phu nhân khẽ sụp mí mắt xuống, trầm ngâm một hồi lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, lần trước thực sự, thực sự vô cùng cảm ơn ngươi đã quên thân mình cứu ta một mạng, ta sẽ ghi nhớ cả đời này, nếu như có ngày nào đó ngươi cần cái mạng này của ta, ta sẽ trả lại nó cho ngươi, nhưng mà---nhưng mà ta không muốn đi Tây Hồ thêm một lần nữa. Xin lỗi, ta cảm thấy không khỏe, xin cáo từ.

Nói xong, nàng không đợi Lý Kỳ trả lời, liền quay người bước nhanh rời đi.

Lý Kỳ không gọi giật Tần phu nhân lại, mà chỉ nhìn theo bóng dáng nàng đang xa dần, một lúc lâu sau, cho tới khi bóng nàng biến mất trong ánh tịch dương, hắn mới thu ánh mắt lại. Đột nhiên nhìn xuống chân, vẫn còn một chậu bát đũa chưa rửa xong, liền xoa xoa trán, tự cười nói: - Phu nhân quả là ngày càng thông minh rồi, lại nghĩ tới việc dùng cách này để trốn thoát trừng phạt.

Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, tiếp tục công việc.

Chưa rửa được lâu, đột nhiên có người đi tới, chính là Lý Sư Sư. - Ấy? Sao lại chỉ có mình ngươi rửa vậy?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Cô cho là ta cũng giống như cô chắc, không hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc, lại để một anh chàng đẹp trai như ta tới đây rửa bát. Ta để phu nhân về trước rồi, cái việc chân tay này, mình ta gánh vác là được.

- Vậy à? Lý Sư Sư đột nhiên ngồi xổm xuống, khẽ hỏi: - Ngươi thất bại rồi?

Lý Kỳ ngây người ra, cười ha hả nói: - Không phải là cô tới chế nhạo ta đó chứ?

Lý Sư Sư lắc đầu nói: - Nếu như ta chế nhạo ngươi, ta đã không phải nhọc lòng đến vậy, ta và tỷ tỷ vừa rồi có thấy Tam Nương một mình rời đi, tỷ tỷ sợ là do ngươi bắt nạt Tam Nương, nên mới đuổi theo, nhưng ta biết, việc này có lẽ không đơn giản vậy. Ngươi và Tam Nương đã nói rõ ràng rồi?

- Chẳng phức tạp như cô nghĩ đâu.

Lý Kỳ cười nói: - Thực ra toàn bộ sự việc vô cùng đơn giản, chỉ là phu nhân hiểu lầm ý ta thôi.

- Hiểu lầm?

- Ừ, phu nhân cũng cho rằng ta dùng ơn cứu mạng ra để o ép nàng----kiểu như lấy thân báo đáp gì đó.

- Lẽ nào ngươi không hề có ý định đó?

Mẹ kiếp. Ngay cả ngươi cũng nghĩ như vậy, ta oan ức con mẹ nó thế chứ. Lý Kỳ trợn ngược mắt nói: - Thôi xin, ta là người như vậy sao? Nếu như ta muốn làm vậy, thì chẳng bằng điều chế ít xuân dược cho phu nhân uống, vừa nhanh vừa hữu hiệu.

Lý Sư Sư nghe thấy "xuân dược", biểu cảm trở nên có chút mất tự nhiên.

Một trận gió nhẹ thổi qua, làm rơi rụng mấy sợi buồn.

Lý Kỳ thấy Lý Sư Sư đột nhiên trầm ngâm, liền hỏi: - Xin lỗi, ta---ta không cố ý.

Lý Sư Sư lắc đầu. Rồi lại hỏi: - Thế ngươi không giải thích gì sao?

- Ta làm gì phải giải thích? Ta cũng có thể giải thích gì đây? Lý Kỳ buồn bực nói.

Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ nói:

- Thế tiếp theo ngươi tính sao?

- Rèn luyện sức khỏe.

- Rèn luyện sức khỏe?

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Hiện tại tình hình sức khỏe ta quá tệ, ta buộc phải mau chóng hồi phục, nếu không, ta căn bản không thể nào hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, thời gian dành cho ta không còn nhiều nữa, ta cần điều chỉnh cho cơ thể đạt trạng thái khỏe mạnh nhất.

Lý Sư Sư biết hắn đang nói tới quốc sự, đó đương nhiên là việc lớn hàng đầu, liền nói: - Thế còn Tam Nương?

Lý Kỳ lắc đầu, rồi đột nhiên hỏi: - Sư Sư cô nương, cô quen phu nhân từ khi nào vậy?

- Từ lâu rồi, ta quen tỷ tỷ trước, rồi thông qua tỷ tỷ mà quen Tam Nương.

Lý Kỳ nói: - Thế cô thấy Tần phu nhân của hiện tại và Vương Tam Nương của ngày xưa có gì khác biệt không?

- Như thể hai người.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy. Ta cho rằng vị phu nhân này không phải là Vương Dao thực sự. Vương Dao đã bị phu nhân kiềm tỏa rồi. Thực ra vừa rồi ta mời nàng đi Tây Hồ, chỉ là hi vọng có thể giúp nàng tìm lại được con người thật của mình, có lẽ là ta đã quá vội vã, mới khiến nàng hiểu lầm.

Lý Sư Sư cau mày nói: - Tìm lại con người thật của mình? Vật đổi sao dời, con người cũng phải biến đổi theo thời gian chứ.

Lý Kỳ nói: - Nhưng bản tính thì không thể thay đổi, cứ như ta đây, cũng đã từng đánh mất chính mình, say đến mức ngã ra ven đường, còn không bằng kẻ ăn mày, đến nay ta nghĩ lại cũng thấy sợ, nhưng ta cuối cùng vẫn tìm lại được chính mình đó thôi.

Lý Sư Sư trầm ngâm một hồi rồi nói: - Ngươi là ngươi, Tam Nương là Tam Nương, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau, ta rất tán thành cách nói này của ngươi, nhưng ta cho rằng nếu như ngươi có thể làm trái tim tỷ ấy rung động trước, thì có lẽ Vương Dao của ngày xưa sẽ tự nhiên mà quay về vậy.

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Cô coi ta là thần thánh đó à? Với cái bộ áp giáp bên ngoài của phu nhân, ai dám xông vào, kết quả chỉ có một, đó là đầu rơi máu chảy. Trịnh Nhị Lang chính là ví dụ điển hình, ta sẽ không làm cái việc ngu xuẩn đó đâu, à, nếu như phu nhân mà hiểu điều này thì vừa rồi có lẽ đã không hiểu lầm.

Lý Sư Sư nói: - Nhưng mà Tam Nương bây giờ có sống, thì cũng chỉ là cái xác vô hồn thôi.

Lý Kỳ nói: - Câu này có thể nói là cô đã chạm tới vấn đề rồi đó. Thực ra ta có thể làm nàng rung động hay không, điều đó không hề quan trọng, ta đã có 4 vị kiều thê rồi, nếu như ta còn chưa mãn nguyện, thì thực sự là nên bị nện cho một trận. Nếu như chúng ta thực sự đều muốn tốt cho phu nhân, thì ta nghĩ nên giúp nàng tìm lại chính mình. Điều này thì nhờ cả vào các vị đó.

- Dựa vào bọn ta?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Bây giờ chính là một cơ hội tốt. Hàng Châu đối với phu nhân mà nói, là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Ở đây có rất ít người biết nàng. Bước đầu tiên, các vị nên đưa phu nhân ra ngoài đi chơi nhiều vào, cô và Thanh Chiếu tỷ tỷ là những người hiểu rõ quá khứ của phu nhân nhất, hơn nữa cô lại thông minh như vậy, hẳn là phải biết nên làm thế nào. Nếu như cả ngày đóng cửa trong phòng, thì ngay cả người bình thường cũng mắc bệnh ý chứ.

- Nhưng Tam Nương chưa chắc đã muốn ra ngoài.

- Trước kia thì chưa chắc, nhưng bây giờ thì nhất định sẽ đi. Hãy tin là trong lòng nàng, sẽ không có việc gì đáng ngại hơn là gặp phải cái mặt của ta đâu.

Lý Sư Sư gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói cũng có lí, liền hỏi: - Thế còn ngươi?

Lý Kỳ thở dài một hơi, nói: - Ta lúc trước đã nói rồi, ta còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết.

Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ một cái, đột nhiên nói: - Ta hiểu rồi, thực ra trong lòng ngươi rất rõ ràng, Tam Nương của hiện tại, cho dù ngươi có làm thế nào, cũng đều không có nhiều cơ hội, ép quá thì chữa lành thành què, nếu như Tam Nương có thể tìm lại chính mình ngày xưa, thì cơ hội của ngươi sẽ tăng lên đáng kể, đến lúc đó ngươi có thể thừa đục thả câu, con người ngươi thật là giảo hoạt đó, còn nói cái gì mà chính trực đàng hoàng, ta suýt thì bị ngươi lừa đó.

- Khụ khụ khụ. Lý Kỳ chỉ mặt Lý Sư Sư nói: - Sư Sư cô nương, việc này không có bằng chứng, cô đừng có nói bừa đó, cẩn thận ta kiện cô tội phỉ báng. Nói rồi hắn lại thở dài, nghiêm mặt nói: - Cô tin cũng được, không tin cũng không sao, con người ta giờ này phút này đã rất mãn nguyện rồi, bất kể việc nào cũng như vậy, nếu như càng viên mãn hơn, thì cố nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể, ta cũng không hề cảm thấy có chút tiếc nuối nào.

- Tạm tin ngươi một lần đi. Lý Sư Sư đột nhiên cười hì hì nói: - Ngươi xem ta giúp ngươi như vậy, ngươi lấy gì ra báo đáp đây.

- Lấy thân báo đáp. Lý Kỳ chẳng nghĩ gì, buột mồm nói luôn.

- Xì.

Lý Sư Sư hừ một tiếng, nói: - Ngươi chớ có nói bừa, ít nhất thì ngươi cũng phải xóa bỏ mấy bài hát kia đi, yêu cầu này không quá đáng đấy chứ?

Biết là con yêu tinh này có chủ ý đó mà. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Cái này thì cô đừng có mơ, 18 sờ, thiếu 1 sờ cũng không được, bài hát thứ hai, ta cũng đã chọn xong cho cô rồi, chính là --- rửa cọ cọ, rửa cọ cọ---

Lý Sư Sư thở gấp nói: - Ngươi---Ngươi---thật là vô sỉ đó. Nói xong, nàng giận dữ rời đi.

Lý Kỳ nhìn cái bóng dáng tức tối bỏ đi của Lý Sư Sư, bật cười ha hả.