Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1435-1: Thiếu một sờ cũng không được (1)




Cười một cái?

Cái điều kiện này xem ra khá là kì quặc đó.

Đây rõ ràng là bỡn cợt ta chăng!

Quả nhiên, Tần phu nhân sa sầm mặt, giận nói: - Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta đang nói chuyện nghiêm túc, sao ngươi lại giở trò trẻ con vậy?

Cái này chẳng phải riêng Tần phu nhân, chỉ e là ngoài nữ nhân của Lý Kỳ ra thì bất kể nữ nhân nào cũng sẽ tức giận.

Lời này mặc dù có 3 phần là chòng ghẹo, nhưng vẻ mặt Lý Kỳ thì rất nghiêm túc, chẳng có chút bỡn cợt nào, đoạn nói: - Phu nhân, sự việc này đã vi phạm nghiêm trọng pháp luật, theo lí mà nói thì do phủ nha Hàng Châu quản lí, nếu như ngươi muốn xin xỏ thì nên đi tìm Âu Dương Triệt, nhưng ngươi lại tới tìm ra, có thể thấy là ngươi đang đi cửa sau, hay tục gọi là nhờ vả quan hệ, đây lẽ nào là chuyện nghiêm túc mà ngươi nói sao? Vậy đâu có khác gì việc ta yêu cầu ngươi cười một cái?

Tần phu nhân ngây người ra nói: - Đúng, ngươi nói rất đúng, nhưng việc này liên quan tới mấy mạng người, hơn nữa lại là phụ nữ già yếu cùng ấu nhi, ta cũng chỉ hi vọng ngươi có thể cân nhắc kĩ lại.

- Ta biết.

Lý Kỳ gật đầu, nói: - Cho nên vừa rồi ta đã cân nhắc rất cẩn thận về đề nghị của ngươi, cũng đã đưa ra cho ngươi một điều kiện.

- Việc này---ngươi---

Tần phu nhân cảm thấy Lý Kỳ có chút cố tình sinh chuyện.

Lý Kỳ cười nói: - Ta làm sao? Lẽ nào việc đó ngươi cũng cảm thấy thiệt sao? Một nụ cười của ngươi có thể cứu lấy mấy mạng người, việc buôn bán hời thế này ngươi tìm đâu ra được đây?

Tần phu nhân quả thực không thể hiểu nổi nữa, liền nói:

- Nhưng sao ngươi lại làm vậy?

- Rất đơn giản, nó khiến ta vui!

Tần phu nhân nghe vậy, thiếu chút thì ngất xỉu, cái tính cố chấp của nàng cũng được kích hoạt, đoạn cau mày nhìn Lý Kỳ nói: - Ngươi nói thật chứ, nếu như ta đồng ý với ngươi, ngươi sẽ tha cho bọn họ?

- Đương nhiên là thật rồi, có cần kí giao ước không? Ta thì chẳng vấn đề gì. Lý Kỳ cười ha hả, rồi lại nói: - Nhưng cái ta muốn là nụ cười của ngươi khi 16 tuổi, chứ không phải của hiện tại.

Tần phu nhân ngạc nhiên hỏi:

- 16 tuổi?

- Đúng thế!

- Rõ ràng là ngươi đang cố tình bỡn cợt ta, ta bây giờ đã---

- Đã làm sao?

Lý Kỳ giỏng tai lên lắng nghe.

Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng nhưng không đáp lời nào.

Thật là khiến người ta tò mò, chán ngắt. Để hôm khác đi tìm tên mập Vương hỏi tử vi của ngươi. Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Không phải là ta cố tình bỡn cợt ngươi, chỉ là vừa rồi khi đánh cầu, tình cờ nhìn thấy một nụ cười không thuộc về ngươi của hiện tại nở trên khuôn mặt ngươi, mặc dù không coi là quá đẹp, nhưng khi đã xuất hiện trên khuôn mặt ngươi thì đều là quý hiếm cả, hiếm như lợn nái leo cây ý, cho nên ta muốn ngắm thêm một lần nữa.

Lợn nái leo cây? Tần phu nhân cảm thấy như phát điên, trong lòng ức đến muốn giết người, đoạn nói: - Ngươi rõ ràng là không muốn tha cho người ta, cho nên mới đặt ra cái điều kiện kì quái đó.

Lý Kỳ nói: - Phu nhân, ngươi cho là ta đang ăn nói bậy bạ thật?

- Ăn nói bậy bạ là cách nói thường ngày của ngươi.

- Ta---!

Lý Kỳ thiếu chút thì phun nước bọt vào mặt Tần phu nhân, đoạn cười ha hả rồi giơ ngón tay cái lên, nói: - Thật không ngờ công phu chửi người của phu nhân ngươi còn lợi hại hơn ta nhiều, Lý Kỳ cảm thấy thật xấu hổ. Nói rồi đột nhiên chuyển chủ đề: - Nhưng ta không hề có ý bỡn cợt ngươi. Điều này đợi lát nữa ngươi có thể đi hỏi Thanh Chiếu tỷ tỷ và Sư Sư, xem ta nói là thật hay là giả.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ không giống như đang đùa cợt. Lông mày nhíu lại, trầm ngâm một hồi, nhưng vẫn chẳng hiểu nổi, liền lắc đầu nói: - Ta thực sự không hiểu nổi ý của ngươi.

Lý Kỳ nói: - Ngươi cứ nghĩ về ngươi trước khi được gả vào Tần gia và ngươi của hiện tại xem, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được ta đang nói gì.

Tần phu nhân nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhíu mày, quay đầu đi nói: - Ta vẫn không hiểu ngươi nói gì.

- Thật à? Lý Kỳ cười nói: - Ta trước nay cứ nghĩ là ngươi có tâm địa Bồ Tát, nhưng thật không ngờ lại là lòng sắt dạ đá, chậc chậc, một nụ cười đổi lấy mấy mạng người, ngươi cũng không đồng ý, thật là làm ta bất ngờ quá!

- Ngươi không thể suy luận như vậy được.

- Nhưng với con mắt của ta, thì ta suy luận vậy.

- Ngươi---ngươi cố tình gây sự.

- Coi như vậy đi, ta có cái tư cách đó, cũng có cái quyền đó. Lý Kỳ cười ha hả nói.

Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, tức đến mức chỉ muốn quay đầu bỏ đi.

Lý Kỳ thản nhiên nói: - Rửa bát.

Tần phu nhân như sắp nổ tung, không dám làm bừa, chỉ biết quay đầu đi, nhìn về phía mặt sông, chẳng nói lời nào.

Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, cầm lấy giẻ rửa bát, vừa rửa vừa hát: - Rửa cọ cọ, rửa cọ cọ, rửa cọ cọ.

Tần phu nhân liếc trộm Lý Kỳ một cái, chỉ thấy Lý Kỳ rửa bát đến là vui, một lúc sau, nàng đột nhiên nói khẽ: - Lý Kỳ, ta biết thực ra ngươi căn bản không hề có ý định bắt tội bà cháu Lôi phu nhân, ngươi---ngươi sẽ không lạm sát người vô tội đâu.

- Tạ ơn phu nhân quá khen. Lý Kỳ cười nói: - Chẳng giấu gì ngươi, thực ra ta cũng đã động cái lòng trắc ẩn này rồi, nhưng vừa rồi ta đã thay đổi chủ ý, ta thấy cái trò chơi này vô cùng thú vị. Nhớ lại năm xưa, Chu U Vương để làm cho Bao Tự vui, đã phát động hỏa lực trêu chư hầu, thật là bá đạo nhường nào, đây chính là cái cảnh giới mà ta luôn muốn hướng tới. Chỉ tiếc là vẫn chưa tìm thấy cơ hội, đến nay cũng thử trải nghiệm cái cảm giác này chút, cái dung nhan của ngươi thì có kém tí chút, nhưng đổi mấy mạng người lấy một nụ cười của ngươi, ta nghĩ làm vậy cũng đã xứng với bộ dạng của ngươi rồi.

Tần phu nhân nhắm chặt hai mắt, niệm vài lần bài chú tĩnh tâm, lần này nếu Lý Kỳ quyết tâm từ chối, thì cũng đành chịu, nàng cũng đã hết sức rồi, nhưng Lý Kỳ lại cho nàng hi vọng, lại còn lấy 3 mạng người kia ràng buộc với nàng, thật là cưỡi hổ khó xuống, đoạn mở to mắt, kiên nhẫn khuyên bảo: - Đây là việc vô cùng hệ trọng đó.

- Ta biết chứ, nhưng khi Lôi Phi Yến ném ngươi xuống sông, ả có nghĩ ngươi cũng vô tội không?

Tần phu nhân khuyên nhủ nói:

- Ngươi đành rằng đã biết làm vậy là sai, vậy sao ngươi còn học theo ả làm gì.

Lý Kỳ nói: - Ngươi đành rằng đã biết ta không học theo điều tốt, vậy sao ngươi không học theo những nữ anh hùng ý, hoặc giống như ta, ngươi có thể học tập những hành vi nghĩa hiệp của ta, để cứu mấy mạng người, còn tiếc cười một cái sao?

Tần phu nhân cảm thấy mình như đang đàn gảy tai trâu, cũng không biết phải nói gì nữa.

- Rửa cọ cọ, rửa cọ cọ.

Lý Kỳ lại bắt đầu hát.

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Ta biết ngươi sẽ không làm vậy đâu.

- Cũng có thể, có trời mới biết.

Nếu như Lý Kỳ từ chối thì Tần phu nhân còn cảm thấy hết hi vọng, nhưng đằng này, hắn càng nói, Tần phu nhân lại càng chẳng biết thế nào mà lần, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng chỉ biết do dự một lát, rồi khi thấy Lý Kỳ lại chuẩn bị hát, nàng liền hít mạnh một hơi, gật đầu nói: - Được! Ta đồng ý. Nhưng ngươi không được nuốt lời đâu đấy.

Lý Kỳ nói: - Việc này ngươi yên tâm, Lý Kỳ ta đâu phải hạng người đó, nhưng ngươi phải nhớ rõ, không được làm qua loa cho xong chuyện.

- Ta sẽ cố gắng.

Lý Kỳ vội gác công việc sang một bên, lấy khăn khô lau tay, đứng phắt lên, hai tay ôm ngực vẻ thích thú nhìn Tần phu nhân, cứ như thể đang xem màn ảnh lớn vậy.

Tần phu nhân vì cái nhìn trắng trợn đó của Lý Kỳ không những không thể cười nổi, mà còn suýt bật khóc, vẻ thẹn thùng nói: - Ngươi có thể không nhìn ta được không.

Lý Kỳ phì một tiếng bật cười, xua xua tay nói: - Phu nhân, ngươi thật là đáng yêu quá đó, nhưng ngươi cũng không thể coi ta là thằng ngốc mà mang ra đùa giỡn chứ. Ta không nhìn thì ta làm sao biết được ngươi có cười hay không, nếu như ngươi làm vậy để làm ta vui, thì xin chúc mừng, ngươi đã làm được rồi đó, chỉ là nhân vật chính không phải ta.

Thật không biết rốt cuộc ai đang coi ai là kẻ ngốc để bỡn cợt đây. Tần phu nhân trong lòng vô cùng tủi thân, nhưng ngẫm lại, chẳng phải là cười một cái sao, so với mấy mạng người vô tội kia thì có là gì đâu.

Nghĩ đến điều đó, nàng thực sự rất muốn cười, nhưng khổ nỗi không cười nổi, trong lòng cũng thấy sốt ruột, nàng cũng không thể hiểu nổi nữa, sao cái việc cười lại khó khăn đến vậy, thủ phạm của việc này vẫn cứ là cái tên đàn ông đứng trước mặt kia, đoạn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm tịt, loại bỏ hết mọi tạp niệm, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như vẫn còn run run.

- Ha ha!

Chợt nghe thấy một trận cười ha hả.

Tần phu nhân mở to hai mắt, mặt đỏ bừng, thật là ngại chết đi được, đoạn nổi giận hỏi: - Ngươi cười gì vậy?

- Xin lỗi, xin lỗi, phu nhân, ta thực sự không hề muốn cười đâu, nhưng ta không thể nào nhịn nổi, cho ta thêm chút thời gian, ha ha ha---! Lý Kỳ mấy lần muốn ngưng cười nhưng vẫn không sao làm nổi.

Tần phu nhân cảm thấy cuộc sống đến nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cả đời này nàng chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách thế này, giờ chỉ muốn nhảy quách xuống sông cho xong, đoạn giận dữ nói: - Ta mặc kệ đấy, ta đã cười rồi, ngươi đừng có mà nuốt lời.

- Đừng đừng đừng, phu nhân, ngươi đừng có đục nước béo cò thế chứ. Như thế có gọi là cười được không? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Miễn cưỡng quá, ta nghĩ là ngươi nên cứ gặp người là khóc đi, bởi ngươi khóc e rằng còn đẹp hơn ngươi cười đó.