Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1432: Vẫn bỡn cợt được à?




- Bộp!

Lúc này, Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu đều vô cùng kinh ngạc, môi hé mở, hai mắt mở to trợn tròn.

Đã nói là Én Non Về Rừng rồi, sao lại biến thành Ngọc Nữ Kiếm Pháp chứ?

Lý Kỳ chậm rãi cúi đầu xuống, rồi từ từ ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc nhìn Tần phu nhân. - Thật không ngờ---ngươi---ngươi nhẫn tâm vậy.

Chỉ thấy một chiếc vợt kề ngay trước ngực Lý Kỳ, chiếc vợt này quả là may mắn, vì một đầu của nó là do một đại mĩ nhân cầm, vị đại mĩ nhân này đương nhiên là Tần phu nhân, nàng còn khẽ thở phào một tiếng, nghe Lý Kỳ nói vậy mới vội thu vợt về, hai gò má ửng hồng, vội nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta---ta không cố ý.

Thì ra là cú đánh vừa rồi của Lý Sư Sư vô cùng xảo quyệt, đánh trúng vào giữa vị trí của Tần phu nhân và Lý Kỳ, hai người đều muốn cứu cầu, nên cả hai đã đụng vào nhau.

Lý Kỳ thấy Tần phu nhân lao vào lòng mình, thì mừng muốn chết, đang chuẩn bị miễn cưỡng chấp nhận, ai ngờ đúng vào thời khắc cuối cùng, Tần phu nhân đột nhiên giơ vợt lên, bỏ bóng không cứu, vừa vặn kề đúng vào ngực Lý Kỳ, làm vậy mới tránh khỏi bị đập vào nhau, còn Lý Kỳ vừa rồi đã dang hai tay ra, kết quả là ăn trọn một cú đập vào giữa ngực.

- Ta thực sự không nghĩ là ngươi không cố ý, khụ khụ khụ, không cố ý mà lực đập mạnh vậy sao, ngươi cứ yên tâm mà đụng vào ta là được, sợ gì chứ, ta nhất định sẽ ôm chặt lấy ngươi mà.

Lý Kỳ xoa ngực, sự thất vọng trong lòng còn nhiều hơn cả sự đau đớn thể xác. Vốn là muốn ôm người đẹp, ai ngờ là người đẹp thì chả ôm được, lại ăn trọn một nhát vợt đau điếng.

Nghe câu đầu thì Tần phu nhân còn cảm thấy day dứt, nhưng nghe đến câu sau thì mới hiểu ra cái động tác gấp gáp vừa rồi của Lý Kỳ có ý gì, trong lòng chẳng còn chút áy náy nào nữa, xì một tiếng nói: - Đáng đời.

Đáng đời?

Lý Kỳ cau mày nói: - Ta nói này Tần phu nhân, ngươi có tinh thần nghề nghiệp chút có được không, vợt của ngươi không đánh vào cầu, đánh vào ta làm gì, ngươi muốn biểu đạt điều gì vậy?

- Ta---

Tần phu nhân bị câu nói này của Lý Kỳ làm cho mặt đỏ bừng.

Lý Sư Sư đột nhiên nói: - Lý Kỳ, ta vừa rồi hình như có thấy ngươi đưa vợt về phía tỷ tỷ trước, không biết ngươi muốn biểu đạt điều gì?

- Khụ khụ khụ!

Thật là tự chuốc vạ vào thân! Tần phu nhân chỉ đỏ mặt, còn Lý Kỳ thì bị câu nói này của Lý Sư Sư chặn họng nghẹn cứng, chẳng thể nói thêm được gì, thầm nghĩ, suýt thì quên, ở đây còn có một kẻ không dễ chơi, biết sớm như vậy đã gọi cái máy chém Cao Nha Nội tới rồi.

Khuôn mặt Lý Thanh Chiếu cũng ửng đỏ, trợn mắt lườm Lý Sư Sư một cái rồi quay sang hỏi Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi không sao chứ?

Ở đây có 3 nữ nhân, buộc phải cố tỏ ra nguy hiểm thôi.

Lý Kỳ hít một hơi thật sâu, lắc đầu cười nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ yên tâm, ta không sao, chỉ là phu nhân gãi ngứa cho ta chút thôi.

Vừa nói vừa trợn mắt nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân liếc mắt nhìn lên trời, coi như không thấy gì cả.

Người gì vậy, đã làm sai lại không bù đắp chút, ít ra cũng phải xoa cho ta chứ! Lý Kỳ chỉ còn cách bĩu môi thể hiện sự bất mãn của mình.

Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ không sao, liền nhặt cầu lên nói: - Được rồi, chơi tiếp thôi.

Lý Sư Sư cũng không quên bổ sung thêm một câu: - 4-0 rồi nhé!

Lý Kỳ vội nói:

- Sư Sư cô nương, cô đừng có đục nước béo cò, rõ ràng là 3-0 chứ.

- Đánh xong quả này thì là 4-0 thôi.

Lý Sư Sư vừa nói vừa cười khanh khách.

Con yêu tinh này, hôm nay ta thề làm một lần Tề Thiên Đại Thánh. Lý Kỳ tức giận, làm một bộ dạng thách thức, nói: - Phát cầu đi.

Lý Thanh Chiếu rất nhanh đã phát cầu sang.

Tần phu nhân đập một cú trái tay, cầu bay sang bên kia.

Lý Sư Sư đập một cú phải tay, mặc dù lực không lớn, nhưng quan trọng là tốc độ, hơn nữa điểm rơi của cầu lại vào chính giữa Tần phu nhân và Lý Kỳ.

Tần phu nhân đã rút kinh nghiệm lần trước, thầm nghĩ, quả này không đỡ vẫn hơn, thế là tiến một bước nhỏ rồi dừng lại.

Trùng hợp là Lý Kỳ còn sợ hãi hơn, hắn hiểu rõ là Én Non Về Rừng quyết không thuộc về Tần phu nhân, nếu mà lại ăn đập một cái nữa thì sao chịu nổi, lại thấy Tần phu nhân khẽ tiến lên, thế là tính nhường cho nàng đỡ.

Bịch! Dưới đất vang lên một tiếng.

Đây là sự phán đoán trong chốc lát, mặc dù cả hai vô cùng ăn ý, nhưng mà quả cầu đã chẳng khách khí rơi bịch xuống đất.

Im lặng!

Lý Kỳ và Tần phu nhân mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

- Phu nhân, sao ngươi không đỡ vậy?

Lý Kỳ lúc này thực sự cảm thấy mình dường như bị 3 nữ nhân này vào hùa chơi đểu.

Tần phu nhân cũng thấy vô cùng oan uổng, đoạn nói: - Thế sao ngươi không đỡ?

Lý Kỳ giải thích: - Ta thấy ngươi chuẩn bị đỡ nên mới nhường mà!

Tần phu nhân nói: - Ta cũng vậy!

Hỏng rồi, hỏng rồi, dính vào con đàn bà ngốc này thì gay go rồi! Lý Kỳ vỗ vỗ ngực, làm đủ các loại biểu cảm tỏ vẻ phẫn nộ.

Tần phu nhân thấy thế, trong lòng thêm phần ngột ngạt, đoạn nói: - Hay là ngươi đánh đơn với Sư Sư đi.

- Không được.

Lý Sư Sư vội nói: - Vừa rồi không thống nhất như vậy, trừ phi các vị chủ động nhận thua, tình nguyện chịu phạt.

- Chủ động nhận thua? Lý Kỳ hừ một tiếng: - Cô đùa cái gì vậy, trong tự điển của Lý Kỳ ta, không có hai chữ "nhận thua", ta xin tạm dừng.

Lời nói chuyển ngoặt cũng nhanh quá đó.

Xin tạm dừng? Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu đều chưa kịp phản ứng lại.

Lý Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, đi tới chỗ Tần phu nhân nói nhỏ: - Phu nhân, nếu cứ đánh thế này thì không ổn!

Tần phu nhân nói: - Vậy ngươi bảo phải làm sao?

Lý Kỳ nói: - Thế này đi, nửa sân trước giao cho ngươi, nửa sân sau để phần ta, cứ quả nào trước lưới thì là việc của ngươi, ta quyết không nhúng tay, cũng như vậy, phía sau đều giao cho ta, ngươi không phải quan tâm.

Tần phu nhân cảm thấy như vậy cũng không tệ, ít ra thì không bị va chạm vào nhau, thế là gật đầu luôn.

Sau khi bàn bạc xong, Lý Kỳ hô to yêu cầu phát cầu.

Lý Thanh Chiếu lập tức phát cầu sang, nhưng lần này nàng đánh cầu dài.

Cơn ấm ức của Lý Kỳ đúng vào lúc đang muốn phát tiết, thấy cầu tới, liền dùng lực đánh mạnh về cuối sân đối phương.

Lý Sư Sư lập lại chiêu cũ, đầu tiên không ngừng điều động hai người, nhưng lần này Lý Kỳ và Tần phu nhân đã quen rồi, luôn giữ đúng vị trí trước sau, đánh vài quả, hai người vẫn không hề bị đứng ngang hàng nhau.

Lý Kỳ tìm được cơ hội tốt, nhảy lên đập cầu, ăn lại được 1 điểm.

Yếu trâu còn hơn khỏe bò, Lý Kỳ mặc dù bệnh nặng chưa khỏi, nhưng cho dù là nhảy đập hay là sức mạnh thì đều vượt xa Lý Sư Sư và Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ nhìn Lý Sư Sư dư dứ nắm đấm, vô cùng kiêu ngạo.

Khuôn mặt Tần phu nhân thì vẫn vô cùng bình thản, chẳng khác gì lúc thua cầu, chỉ lau mấy giọt mồ hôi thơm trên trán.

Lý Sư Sư khẽ nhíu mày, không thèm để ý đến sự khiêu khích của Lý Kỳ, mà đi tới bên cạnh Lý Thanh Chiếu, nói nhỏ mấy câu gì đó.

Lý Thanh Chiếu quay người lại nói: - Như vậy có được không?

Lý Sư Sư một vẻ đáng thương nói: - Hai nữ tử yếu đuối chúng ta vốn không có ưu thế về sức vóc, đương nhiên phải thắng bằng mưu, hơn nữa, chúng ta cũng chỉ là gặp chiêu phá chiêu thôi mà.

Lý Thanh Chiếu nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy---vậy được.

Lý Kỳ sau khi giành lại được một điểm, ý chí chiến đấu càng hăng, phát cầu đi tới.

Lý Thanh Chiếu khẽ nhảy lên, đánh cầu về trước lưới.

Tần phu nhân khẽ dùng lực, đánh cầu về phía cuối sân. Lý Thanh Chiếu sử dụng kĩ thuật, lại đánh cầu về phía trước lưới. Tần phu nhân cũng đánh cầu về phía trước lưới, Lý Thanh Chiếu cũng đánh cầu rơi trước lưới.

Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu cho dù gặp cơ hội tốt đến mấy vẫn không dồn lực đập, mà chỉ đánh cầu rơi trước lưới, 3 người đánh một cách vui vẻ, còn Lý Kỳ đứng sau rảnh rỗi đến sốt cả ruột.

Sau vài quả, Tần phu nhân rốt cuộc chạy không nổi nữa, đội Lý Sư Sư lại giành thêm được 1 điểm.

Vài quả sau đó, Lý Sư Sư, Lý Thanh Chiếu vẫn duy trì cách đánh trước lưới, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Lý Kỳ tới đây đánh cầu là để làm gì, ấy là để cho toát ít mồ hôi, nhưng bây giờ thì mọi việc chả liên quan gì tới hắn, nên chỉ đành đứng đó mà sốt ruột ngắm vậy.

Cứ như vậy, đội Lý Sư Sư đã liên tiếp giành thêm 3 điểm nữa.

Tần phu nhân đã mồ hôi ướt đẫm, còn Lý Kỳ thì sắp ngủ gật mất, như vậy thì không được, thế là hắn nói với Tần phu nhân: - Phu nhân, chúng ta đổi vị trí thôi.

Tần phu nhân thở hổn hển, còn chẳng đủ sức mà nói, chỉ đành gật gật đầu.

Trên khuôn mặt Lý Kỳ lộ một vẻ cảm thông, nói: - Ngươi không ổn thì phải nói sớm chứ!

Tần phu nhân xua xua tay, nàng trước nay vẫn cái tính cách ngậm bồ hòn làm ngọt, chưa bao giờ nghĩ đến kêu ca.

Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ và Tần phu nhân đã hoán đổi vị trí, liền nháy mắt ra hiệu với Lý Thanh Chiếu, Lý Thanh Chiếu có chút không đành lòng, nhưng nàng lại muốn thắng, không thích thua, việc gì cũng như vậy.

Bộp bộp bộp!

Chợt nghe tiếng đập cầu trở nên dồn dập, kịch liệt hơn.

Lý Kỳ đứng trước lưới, thấy quả cầu bay vụt qua đầu mình, tức đến phát khóc, thầm nghĩ, được lắm con yêu tinh kia, thật là quá vô sỉ, biết chọn chỗ mềm mà nắn, lại còn cùng nhau bỡn cợt nữa, không được, không được, cứ như thế này thì đánh cái cụcấy ý.

Đột nhiên, Lý Sư Sư khống chế lực đánh không tốt, khiến quả cầu bay không cao không thấp.

Đây là cơ hội đập cầu đây.

Lý Kỳ không nghĩ nhiều nữa, đoạn lùi lại một bước nhỏ, ngắm chuẩn điểm rơi của cầu, bật nhảy lên, nhưng đúng vào thời khắc đó, hắn chợt thấy Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư cùng trợn tròn mắt lên, cứ như thể vô cùng sùng bái hắn vậy, thầm nghĩ, lẽ nào ta đẹp trai đến cảnh giới đó sao.

Cái ý niệm đó vừa mới lóe lên, thì đã nghe thấy một tiếng Bộp chát chúa, đây tuyệt đối không phải tiếng đập cầu, bởi cầu đâu có cứng đến vậy.

- Ai ôi!

- A---!

Lý Kỳ chợt thấy cứ như có người lấy gậy đập vào gáy vậy, như thể máy bay bị tên lửa bắn trúng nhả khói đen lao thẳng xuống mặt đất.

Thật là đánh trận chưa thắng thì người đã chết rồi!

Thì ra Tần phu nhân đánh cầu đã hình thành một tư duy quen thuộc, nàng biết rõ là đối phương nhất định sẽ đánh về phía nàng, hơn nữa căn cứ vào quy tắc vừa rồi Lý Kỳ và nàng đã định ra, nàng nghĩ là Lý Kỳ chắc chắn sẽ không lùi, thế nên vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, hai mắt chỉ nhìn quả cầu, thấy cầu rơi xuống là liền đập tới luôn, nhưng thật không ngờ là không trung lại lòi đâu ra thêm một cái đầu, muốn rụt tay thì cũng đã muộn, nên đập một cú chắc nịch vào cái gáy đó.

May mà lực đập của nàng không quá lớn, nếu mà là Siêu Cấp Đan thì e rằng Lý Kỳ bị chấn thương sọ não rồi. Nhưng càng làm người ta kinh ngạc hơn là khi rơi xuống đất, Lý Kỳ không hề ôm gáy, mà lại ôm mặt.

Ta đâu có đánh vào mặt hắn nhỉ! Tần phu nhân mơ hồ trừng mắt nhìn.

Nhưng nào ai biết, Lý Kỳ chỉ là không muốn để 3 nữ nhân kia thấy bộ dạng hắn khóc mà thôi.