Ba người Hàn, Nhạc, Ngưu đưa mắt nhìn lẫn nhau, sắc thái mỗi người mỗi khác.
Lý Kỳ nhìn thấy mà trong lòng không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, có thể khiến cho ba người bọn họ cùng một lúc lo lắng như vậy, xem ra việc này thật đúng là không phải việc nhỏ rồi. Trong lòng tò mò vạn phần, hỏi: - Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Nhạc Phi nói: - Hồi bẩm Xu Mật Sử, không phải là mạt tướng không muốn quản, chỉ là mạt tướng không có quyền đi quản.
Lý Kỳ cau mày hỏi: - Lời này của ngươi là có ý gì, nếu ta không có nhớ lầm, lúc đầu ta đã cho các ngươi đầy đủ quyền lực rồi đấy thôi.
Hàn Thế Trung vội đáp: - Có điều này Xu Mật Sử không biết, kỳ thật quân đội của hai địa phương Ấp châu, Khâm châu cũng không nhiều, tổng cộng mới có mười ngàn xã binh, mà đám lính này phần nhiều đều là nông phu, tiều phu, không có sức chiến đấu gì. Chủ yếu vẫn là lực lượng vũ trang của hai địa phương này, nhưng những lực lượng vũ trang địa phương này lại không phải quân đội chính quy, mặc dù là, cũng chỉ là khoác lên một cái tên, nhưng những quân đội này sớm đã tự trở thành một phái riêng biệt, thế lực trong đó là rắc rối phức tạp, chúng ta căn bản là không có cách nào ra tay.
Lý Kỳ hỏi: - Lực lượng vũ trang địa phương? Có ý gì? Chẳng lẽ Đại Tống ta vẫn tồn tại những quân đội không thuộc quyền quản lý của triều đình?
- Cũng có thể nói là như vậy. Hàn Thế Trung đáp: - Vũ trang của những địa phương này đa số đều là lấy hình thức tộc dân và bộ lạc tồn tại, cũng đồng nghĩa với bá chủ địa phương, trong đó có rất nhiều thế lực có thể nói là tự xưng Vương, căn bản là không phục tùng quản thúc của triều đình.
Ngưu Cao nói tiếp: - Không chỉ có như thế, những địa phương này dân phong là vô cùng dũng mãnh, nếu chúng ta nhúng tay vào cưỡng ép, chỉ sợ kích khởi binh biến.
- Còn có chuyện này cơ à, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói đến. Lý Kỳ cau mày.
Hàn Thế Trung đáp:
- Những địa phương này bởi vì nằm ở nơi khá là hẻo lánh, nhân khẩu lại không nhiều. Cho nên triều đình rất ít khi hỏi đến. Những năm gần đây, Nam Ngô nhiều lần xuất binh tới những địa phương này đốt nhà đánh giết người cướp của, triều đình cũng vẫn là không hỏi không han.
Ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: - Kỳ thật sau khi Xu Mật Sử truyền đạt mệnh lệnh lên kế hoạch tác chiến với Nam Ngô, tại hạ đã từng lập tức đi tìm hiểu tình hình của những địa phương này, lúc đó mới là trong thời kỳ Hi Ninh, trận chiến giữa chúng ta và Nam Ngô kia, tuy nói rằng lúc ấy chúng ta và Nam Ngô mỗi bên một đòn, đánh ngang cơ. Nhưng chung quy mà nói, chúng ta vẫn là thua đấy.
- Mà nguyên nhân thua có thật nhiều, bao gồm thiên thời địa lợi, nhưng trong đó còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Âp, Khâm lực lượng vũ trang địa phương của hai vùng này. Bởi vì quân đội hai địa phương này không phải rất nhiều, vì vậy lúc ấy Thống soái lãnh binh xuất chinh hy vọng có thể được thế lực của những địa phương kia trợ giúp, đáng tiếc thế lực của những địa phương này đều không hợp tác. Tổng cộng mới chiêu mộ được có bốn ngàn người, kể cả sau đó lúc quân đội Nam Ngô tàn sát thành Âp Châu, những thế lực này cũng là chẳng quan tâm, cho đến mãi về sau, khi quân đội Nam Ngô bắt đầu phát sinh xung đột trực tiếp với bọn họ, bọn họ mới là có chút động tĩnh. Mà bọn họ chỉ dựa vào hai vạn người cùng với quân đội, mà đã đánh bại được tám vạn quân Nam Ngô.
Lý Kỳ nghe vậy thì rất giận dữ, vỗ bàn một cái nói: - Thực sự lại có chuyện như vậy sao, bọn họ có còn là người nữa hay không, mắt thấy đồng bào của mình bị tàn sát, vậy mà lại làm như không thấy.
Đôi tròng mắt lớn của Ngưu Cao long lên đảo một vòng, nói:
- Lời này của người xem như là đã nói đúng rồi. Trong số bọn họ, quả thật là có vài tên rác rưởi so với súc sinh cũng không bằng.
Lý Kỳ nghe thấy trong lời gã nói còn có hàm ý khác, khó chịu nói: - Ngươi không phải chơi trò khích tướng với ta, có lời cứ nói, có rắm cứ đánh.
Ngưu Cao ngượng nghịu cười cười, lập tức nghiêm chỉnh mà nói: - Tại hạ đã từng đi điều tra qua, phát hiện có không ít thế lực địa phương cùng với Nam Ngô có quan hệ không phải là ít, bọn chúng hàng năm còn buôn bán người sang Nam Ngô làm nô lệ.
Lý Kỳ hai mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: - Chuyên nay la thât?
Nhạc Phi gật đầu đáp: - Xu Mật Sử, việc này chính xác là sự thật, hơn nữa việc này cũng không được coi là bí mật gì, những thế lực địa phương này, vì lợi ích, hàng năm ít nhất phải buôn bán hơn cả ngàn người đi sang Nam Ngô làm nô lệ.
- Nhiều như vậy? Con mẹ nó ta nói người ở đây sao lại quá ít như vậy, té ra là bị biến thành hàng hóa đem bán đi à! Đúng thật là được lắm đấy. Lý Kỳ hừm hừm vài tiếng liên tục, cười gằn trong cơn giận dữ, nói: - Nếu như việc này cũng không phải là bí mật gì, chẳng lẽ triều đình lại không quản sao?
Hàn Thế Trung đáp: - Vài năm trước đây, triều đình còn trong tình trạng ốc không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra thời gian quản việc này, hơn nữa đa số quan viên địa phương chính là người của bọn họ, bọn họ cũng đều có phần cả đấy.
- Rầm!
Lý Kỳ đập mạnh một cái xuống bàn, đứng bật dậy, đi tới đi lui ở trong đình viện, trông có vẻ như sắp nổ tung rồi.
Ngưu Cao liếc nhìn Lý Kỳ, thầm cười trộm hai tiếng, nháy nháy mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Hàn Thế Trung, bí mật dơ thẳng ngón tay cái lên, còn Hàn Thế Trung thì lại ngầm trừng mắt lên lườm cho người này một cái.
Sau một lúc lâu, Lý Kỳ đột nhiên đi lại gần, vẻ mặt phẫn nộ nói: - Nhạc Phi, Ngưu Cao.
- Có mạt tướng.
- Các ngươi lập tức điều binh đi tiêu diệt đám người cặn bã kia.
- Hả?
- Hả cái gì, đây là quân lệnh. Lý Kỳ tức giận nói.
Hàn Thế Trung vội đứng lên nói: - Xu Mật Sử, xin nguôi giận, xin nguôi giận.
- Nguôi giận? Ta con mẹ nó nếu như có thể nguôi giận được, cái bọn người chó má này, lão tử cho dù là không đánh Nam Ngô, cũng phải tiêu diệt hết đám súc sinh bọn chúng, thật sự là tức chết ta. Lý Kỳ giận đến mức nghiến răng ken két.
Nhạc Phi nói: - Xu Mật Sứ, thực lực của bọn chúng cũng không yếu, chúng ta lần này xuất chinh cũng chỉ mang có mấy vạn binh mã, nếu như tùy tiện xuất binh, việc này sẽ chỉ khiến cho hai bên cùng thua thiệt, hơn nữa Đại Lý bên kia tên cũng đã trên dây, không bắn không được, kính xin Xu Mật Sứ lấy đại cục làm trọng.
Hàn Thế Trung, Ngưu Cao cùng nhất tề ôm quyền nói: - Kính xin Xu Mật Sứ lấy đại cục làm trọng.
Lý Kỳ khẽ giật mình, thầm nghĩ rằng, đúng vậy a, Đại Lý bên kia đã sắp đánh nhau rồi, cho dù là không đếm xỉa đến Nam Ngô, thì dù sao cũng phải suy xét đến Đại Lý. Nghĩ tới đây, hắn mới bình tĩnh lại, ngồi xuống, nắn nắn tay, nói: - Các ngươi đừng có đứng như vậy, ngồi đi.
- Vâng.
Ba người Nhạc Phi thấy sắc mặt Lý Kỳ có chút dịu đi, cùng thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi trở xuống.
Lý Kỳ nói: - Có lẽ mệnh lệnh vừa rồi của ta, là hơi có chút bốc đồng, nhưng lúc trước Hàn Tướng Quân cũng đã nói rồi, chúng ta nhất định phải giải quyết chướng ngại này, các ngươi có đối sách gì không?
Hàn Thế Trung lập tức đáp:
- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, thế lực những địa phương này tập chung lại với nhau, ước chừng có ba bốn vạn quân đội, bởi vì những địa phương này khá cằn cỗi, dân phong dũng mãnh, cho nên binh lính của bọn họ là cực kỳ có thể chịu khổ chịu nhọc, kể cả những lúc đánh nhau, cũng là không hề sợ hãi, vô cùng dũng mãnh, lại am hiểu địa khu tác chiến ở vùng đất phía nam này, nếu chúng ta có thể chiêu thu bọn họ, sắp xếp bọn họ vào trong cấm quân, vậy thì chúng ta chắc chắn là như hổ thêm cánh.
Ngưu Cao hì hì cười nói: - Xu Mật Sứ, người không phải là làm những chuyện như thế này giỏi nhất sao?
Lý Kỳ trừng mắt lườm người này một cái. Nói: - Các ngươi là hy vọng ta dùng chính sách lôi kéo, đi chiêu an bọn chúng?