Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1407-1: Đáng giận! Đáng thương! (1)




Ngọc Diện Phi Hồ tuy rằng đáng chết, nhưng bây giờ gã ta vẫn không thể chết. Đêm đó Lý Kỳ hoàn toàn không giết gã ta, còn băng chặt vết thương cho gã ta, lại trói chặt gã ta lại để cho bọn Cao Nha nội áp giải về nha môn.

Ngày kế đó, quan phủ bắt đầu dán cáo thị về vụ án của Triệu Minh Thành, sẽ tuyên án vào ngày hôm sau.

Cuối cùng đã đợi đến ngày tuyên án rồi.

Dân chúng đợi ngày này đợi đến mức trái tim tan nát rồi.

Sáng tinh mơ ngày thứ hai, trước nha môn phủ Hàng Châu đầy ắp người.

Khi tiếng uy vũ vang lên, chỉ thấy Âu Dương Triệt ngồi ngay ngắn trên công đường. Hôm qua, quan phủ đã nói Khâm sai này cố ý được sắp xếp chỉ là để dẫn dụ hung thủ ra, hoàn toàn không phải Khâm sai đại nhân thật sự.

Cao Nha Nội rất buồn bực.

Y vốn cho là bản thân mình còn có thể thẩm án, nào biết vừa làm xong việc thì Âu Dương Triệt liền đá văng y ra, thật không phúc hậu mà.

Ba tiểu công tử đều bất mãn vô cùng.

Nhưng dù vậy, Lý Kỳ vẫn không để ý đến bọn họ, sở dĩ hắn chọn nói rõ sự thật cho dân chúng biết là vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất, đây không phải là chuyện đùa, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, lỡ như tên dở hơi này gây ra trò cười gì đó trên công đường vậy thì sẽ tổn hại đến uy nghiêm của triều đình.

Thứ hai, cũng là điểm chủ yếu, Âu Dương Triệt dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa nhậm chức không lâu, bây giờ y thật sự rất cần thiết phải tích lũy uy vọng và thành tích của mình, lấy được sự tín phục của dân chúng. Vụ án này chấn động một lúc, cũng coi như là án lớn, án này đối với y mà nói là một cơ hội tốt vô cùng, cũng là cơ hội mà y rất cần có được. Lý Kỳ đương nhiên sẽ không để Cao Nha nội và mình đoạt lấy oai phong của y.

Bởi vì dân chúng vẫn không biết hai ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho nên khi Âu Dương Triệt lệnh cho sai nha áp giải bốn người Lý Thanh Chiếu, Lưu Cầm, Lôi Lão Thực, Lôi Minh ra, trước cửa lập tức truyền đến tiếng xôn xao, Âu Dương Triệt phải vỗ liền mấy tiếng kinh đường mộc thì mới an tĩnh lại.

Bởi vì Lý Thanh Chiếu xuất thân trong gia tộc sĩ đại phu, trên mình lại mang ngự bút khâm phong của Hoàng thượng, do đó nàng không cần quỳ, mà chỉ đứng, mà ba người Lôi Lão Thực lại thành thành thật thật mà quỳ dưới đất.

Nói tới nói lui, cho dù là tới nay, Âu Dương Triệt vẫn không có chứng cứ đầy đủ chứng minh Lôi Lão Thực và Lôi Minh là hung thủ phía sau độc chết Triệu Minh Thành, mấu chốt phá án vẫn là Lưu Cầm.

Cho nên, Âu Dương Triệt vừa thăng đường liền gặng hỏi Lưu Cầm.

Hiện nay Lưu Cầm hận Lôi Minh thấu xương, đều cung khai sạch sẽ về việc này.

Dân chúng trước cửa sau khi nghe xong đều xì xào bàn tán về Lưu Cầm, vẻ mặt khinh miệt, có mấy người thậm chí còn mở miệng mắng to.

Còn Lôi Minh lại đổ hết mọi trách nhiệm lên người của mình, từ đầu đến cuối đều không chịu khai ra Lôi Lão Thực, bởi vì Lôi Lão Thực vẫn luôn thao túng ở phía sau, cho dù là Lưu Cầm cũng không biết lai lịch của Lôi Lão Thực.

Lôi Lão Thực cũng là một con cáo già, việc đến nước này, gã ta bị chém đứt nửa cánh tay mà vẫn không chịu thừa nhận, còn lớn tiếng kêu oan ở đây, cho đến sau khi Âu Dương Triệt sai người mang những tang vật tìm được trong ngăn ngầm trong nhà gã ta ra, mặt Lôi Lão Thực mới trở nên xám như tro tàn.

Trong lòng Âu Dương Triệt cũng hiểu được, về vụ án của Triệu Minh Thành, nếu Lôi Minh không chịu khai ra Lôi Lão Thực, thì y thật sự không còn cách nào với Lôi lão Thực, cho nên y không hạ thủ từ chỗ này, mà là lấy những tội mà Ngọc Diện Phi Hồ phạm phải để định tội Lôi Lão Thực.

Trong số những tang vật tìm được, có thuốc ngủ, thuốc mê, còn có một số tang vật mà gã ta cướp được trong những năm gần đây.

Sau đó, Âu Dương Triệt lại phơi bày toàn bộ những vụ án mà Ngọc Diện Phi Hồ từng phạm phải.

Đương khi Âu Dương Triệt chuẩn bị cho người gọi thê nữ của Lôi Lão Thực lên công đường làm chứng thì Lôi Lão Thực đột nhiên ngẩng đầu, tỏ ý đồng ý cung khai toàn bộ, điều kiện là đừng để thê tử gã ta ra làm chứng. Tuy gã ta có thể nói là táng tận lương tâm, nhưng vì khi đó Lôi viên ngoại không chỉ cứu gã ta một mạng, hơn nữa khi còn tại thế lại đối xử với gã ta vô cùng tốt, giống như phụ thân thân sinh vậy, cho nên trên đời này, gã ta cảm kích một mình Lôi viên ngoại, khi Lôi viên ngoại còn tại thế, gã ta cũng chưa từng phạm án, hơn nữa trong hơn hai mươi năm này, tuy gã ta thỉnh thoảng gây án, nhưng ở nhà gã ta đối với thê tử của gã ta vô cùng tốt.

Lý Kỳ đoán không sai chút nào, thực ra khi đó thê tử của Lôi Lão Thực bị ác tặc cưỡng gian và mang thai. Lôi viên ngoại mới nhận Lôi Lão Thực làm nghĩa tử, đồng thời hi vọng gã ta có thể lấy nữ nhi của mình để che đậy vụ bê bối này, nhưng Lôi viên ngoại cũng không ép buộc Lôi Lão Thực, hơn nữa còn nói đúng sự thật, Lôi Lão Thực đương nhiên đồng ý đáp ứng, phải biết là khi đó Chu Đồng đang tìm gã ta khắp núi, gã ta hi vọng có thể mượn Lôi gia để che chắn cho mình.

Có thể nói song phương đều có việc cần.

Nếu để thê tử ra làm chứng thì vụ bê bối này chắc chắc sẽ bị bới ra.

Ở đây có thể dùng một câu để nóipháp luật không có tình người.

Âu Dương Triệt đồng ý, dù sao thì thể tử của Lôi Lão Thực vô tội, nếu vụ bê bối này được đào hết ra, thì các nàng e rằng không sống nổi nữa.

Nhưng việc này thật sự có thể bù đắp lại đau đớn trong lòng Lôi phu nhân sao?

Lúc ấy sau khi Lôi phu nhân bị cưỡng gian, trong lòng đã hận thấu xương những tên gian tặc này, nhưng nào biết trượng phu cùng chung chăn gối với nàng mấy chục năm lại là dâm tặc lớn nhất từ xưa đến nay.

Việc này thật sự là tàn nhẫn!

Nhưng đây là số mệnh a!

Đám dân chúng nghe thấy Lôi Lão Thực này lại là Ngọc Diện Phi Hồ chấn động một thời khi đó thì không khỏi mở to đôi mắt, chuyện này thật sự không thể tin nổi mà.

Nhưng sự thật lại thường nằm ngoài dự kiến của người ta.

Thẩm vấn một phen, ba người đều cung khai toàn bộ chuyện làm sao độc chết Triệu Minh Thành.

Hóa ra chuyện này còn phải bắt đầu nói từ lần đầu tiên Lôi Lão Thực đến nhà xem bệnh cho Triệu Minh Thành. Khi mới bắt đầu, bệnh tình của Triệu Minh Thành hoàn toàn không nặng, còn nằm trên giường viết Kim Thạch Lục, bên cạnh còn đặt mấy bức danh họa.

Sở dĩ lúc trước Ngọc Diện Phi Hồ có thể chấn động một thời, chủ yếu là vì gã ta đủ kiêu ngạo, thứ nữa là vì thực lực cá nhân của gã ta, dáng vẻ đẹp trai, thân thủ tốt, chữ viết đẹp, thi từ ca phú không gì không giỏi. Sau khi gã ta gây án, nếu có hứng thú còn để lại một bài diễm từ tặng cho người bị hại, "tao nhã" thế nào nha. Trên người Ngọc Diện Phi Hồ có quá nhiều điểm tốt, mà những thứ này lại càng đồn càng thần, cho nên mới có người xem Ngọc Diện Phi Hồ là đạo tặc hái hoa hùng mạnh nhất từ trước đến nay.

Thậm chí còn có một số kẻ ngu dốt vô cùng tự hào, xem đi, xem đi, Đại Tống ta không hổ là quốc gia của văn nhân, đến ngay cả dâm tặc mà còn có tài hoa giỏi đến thế.