Lý Kỳ còn chưa nói dứt lời thì chợt nghe roạt roạt roạt mấy tiếng, chỉ thấy Lôi Lão Thực đã phá lưới mà ra, ổn định vững vàng rơi xuống đất, đồng thời trong tay gã ta còn có thêm hai thanh chủy thủ sắc bén, ánh xanh lập lòe ở mũi dao.
Sặc! Không phải đâu, Lý Kỳ không khỏi lui về sau một bước.
Lôi Lão Thực kéo mặt nạ xuống, âm hiểm cười nói: - Tấm lưới rách này mà cũng muốn bắt Ngọc Diện Phi Hồ ta, thì ta đã chết từ lâu rồi, ngươi chính là kẻ khôn lo ngàn thứ, chắc chắn sẽ mất một.
Lý Kỳ nói: - Quả nhiên là có tài, thì sẽ nói ra thành ngữ tám chữ này, vừa rồi tất cả đều là hiểu lầm, tiểu đệ có việc đi trước.
Hắn nói rồi xoay người đi.
- Muốn chạy? Đã muộn rồi.
Trong mắt Lôi Lão Thực tràn ngập sát khí, cầm đao xông về phía Lý Kỳ.
Kẻ địch đã sắp giết đến đây mà Tửu Quỷ vẫn còn khẽ lắc lư, dường như là bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã cả ra đất.
Ai ôi, đã biết là tên này không đáng tin cậy mà! Lý Kỳ vốn định dẫn Lôi Lão Thực tiến lên, sau đó Tửu Quỷ sẽ thuận thế mà bắt gã ta, nào biết Tửu Quỷ không chút phản ứng nào.
Triệu Tinh Yến cũng rút đoản kiếm ra, đầu năm nay, trông cậy vào người khác rõ ràng là một biểu hiện không chịu trách nhiệm với chính mình.
Nhưng Lôi Lão Thực lại không dám không đặt đại thúc đang mê man này vào trong mắt, đợi khi vọt đến trước mặt Lý Kỳ rồi, gã ta đột nhiên chuyển sang bên phải, nhảy vọt lên, một chân đạp lên cành cây, lướt qua Tửu quỷ, đâm về phía Lý Kỳ, xem ra gã ta không chỉ là học sinh giỏi văn khoa, mà cả khoa học tự nhiên cũng hiểu biết không ít, còn biết mượn lực để hỗ trợ nữa.
Triệu Tinh Yến vội vàng che trước người Lý Kỳ.
Trong nháy mắt binh khí sắp giao nhau ở đây, Tửu Quỷ đột nhiên mở to hai mắt, chân trái dùng sức đạp lên thanh đại kiếm cắm trên đất, thanh đại kiếm vạch ra một đường cong mang theo cả một đám bùn đất, chỉ nghe thấy keng một tiếng.
Ánh lửa văng khắp nơi.
Thật nhanh! Lôi Lão Thực chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, thuận thế lộn ngược ra sau, vững vàng đáp xuống đất.
- Thu kiếm lại đi, cô không phải là đối thủ của gã ta.
Tửu Quỷ hơi liếc mắt nhìn Triệu Tinh Yến, tay trái lập tức nhấc đại kiếm đi lên phía trước.
Đừng sợ, ta ra mặt cho cô, Lý Kỳ tức giận hừ nói: - Lão còn không biết xấu hổ mà nói cô ta, lão ra tay sớm một chút sẽ chết sao.
Tửu Quỷ phàn nàn nói:
- Việc này ngươi không thể trách ta, bắt người này lại thì được rồi, ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cuối cùng chẳng phải cũng dùng đến vũ lực để giải quyết sao.
- Ngươi
Lý Kỳ bị Tửu quỷ chặn họng đến không nói ra lời.
Lôi Lão Thực khép hờ hai mắt, nhìn Tửu Quỷ, sắc mặt ngưng trọng nói: - Thân thủ các hạ thật tốt.
Tửu Quỷ gãi chòm râu trên mặt nói: - Đừng nói nhảm, đánh xong hẵng nói, thật lâu rồi ta không gặp được đối thủ giỏi như vậy.
Còn chưa nói xong thì lão đã xông lên rồi, có thể thấy được lão khát khao cỡ nào.
Hét lớn một tiếng, một tay cầm kiếm tung người ra.
Lôi Lão Thực thấy kiếm này thế lớn sức nặng, nào dám chống đỡ, tránh sang bên trái, nào biết kiếm này của Tửu Quỷ đến giữa không trung thì chiêu kiếm đột nhiên thay đổi, thình lình hai tay cầm kiếm, quét ngang qua.
Trong lòng Lôi Lão Thực tuy đã vô cùng thận trọng, nhưng cũng không ngờ sức lực của Tửu Quỷ lại đáng sợ như vậy, ngờ đâu có thể dùng một thanh đại kiếm như vậy. Trong tình thế cấp bách, hai gối khuỵu xuống, chỉ cảm thấy bóng kiếm trước mắt xẹt qua trên mũi, kiếm phong lướt qua mặt gây ra đau đớn, trong nháy mắt này, tay trái cầm đao của gã ta đột nhiên bổ tới hai tay đang cầm chuôi kiếm của Tửu Quỷ.
Sặc! Sức ở eo bụng của lão già này không khỏi quá đáng sợ rồi. Lý Kỳ nhìn thấy mà kinh hãi không thôi, thầm nghĩ, xem ra ta vẫn đánh giá thấp Ngọc Diện Phi Hồ này nha, sớm biết như vậy thì gọi thêm nhiều người đến.
Tửu Quỷ thầm kêu một tiếng hay, tay phải vội vàng buông ra, mũi đao gần như dán sát vào chuôi kiếm, chân trái đá ra.
Chân phải Lôi Lão Thực đón lấy.
Phịch!
Trong khoảnh khắc bàn chân chạm nhau, Lôi Lão Thực vội vàng nương theo lực của Tửu Quỷ mà lăn ba vòng trên đất, cuối cùng nhảy ra khỏi phạm vi tiến công của Tửu Quỷ.
Nhưng Tửu Quỷ làm sao cho gã ta cơ hội thở dốc chứ, xông lên, ba kiếm vù vù, bổ, đâm, chém, chú trọng kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và tốc độ, mỗi một kiếm đều vừa nhanh vừa mạnh.
Lôi Lão Thực cũng không thua kém bao nhiêu. Tuy rằng đã lớn tuổi như vậy rồi, nhưng thân thủ vẫn linh hoạt như thế, trái tránh phải né, mỗi khi có cơ hội đoản đao trong tay gã ta luôn có thể xuất hiện ở những vị trí thích hợp nhất, giống hệt như tính cách gã ta, ẩn ẩn nấp nấp, giống như con rắn độc thè lưỡi vậy, một khi không để ý thật sự có thể rước lấy độc của gã ta.
Tửu Quỷ trời sinh mê võ, nếu không phải bị một đao mà Quái Cửu Lang thiết kế khiến lão sợ hãi cả đời, có lẽ gã ta đã chết từ sớm rồi, bởi vì hằng năm đều tìm người tỷ võ thì người làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Mấy năm gần đây, ngoài trừ luyện tập với Mã Kiều ra, thì Tửu Quỷ rất ít khi quyết đấu với người khác. Mà khi tỷ thí với Mã Kiều, lão ta chắc chắn sẽ nươngtay, đánh không được thoải mái lắm. Cho dù là sau đó khi đánh với Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt, lão ta vẫn không hề phát huy hết sức, làm cho lão ta buồn đến phát sợ, mà Lôi Lão Thực hiển nhiên là đối thủ mà lão ta luôn hi vọng gặp được.
Qua tám chiêu, Tửu Quỷ càng đánh càng vui vẻ, vung múa đại kiếm, tiếng gió vù vù, thoạt nhìn bóng kiếm giống như bao phủ khắp cả mảnh rừng.
Lần này Lý Kỳ mới coi như chân chính được nhìn thấy sự lợi hại của Tửu Quỷ, đồng thời hắn cũng biết Mã Kiều kém Tửu Quỷ ở đâu, chính là Mã Kiều không thể nào tập trung tinh thần, toàn tâm toàn ý chiến đấu, bởi vì trong lòng Mã Kiều trước sau vẫn nhớ nhung Mỹ Mỹ, bất cứ lúc nào cũng đều như vậy.
Phải nói là chiêu thức của Tửu Quỷ không phiêu dật tiêu sái giống như Mã Kiều, nhưng lại khí phách vô cùng, từng chiêu từng thức đều vô cùng nặng nề, giống như là ai đánh lão ta một quyền thì sẽ lập tức phải mất mạng vậy.
Lôi Lão Thực mắt thấy Tửu Quỷ còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của gã ta, hơn nữa tuổi gã ta đã lớn, mỗi một chiêu của đối phương phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân, tiêu hao nhiều như thế, sớm muộn gì cũng sẽ thua.
Sau khi né được một kiếm của Tửu Quỷ, trong mắt của gã ta lóe lên ánh sao, đột nhiên xoay người phóng về phía Lý Kỳ.
Tửu Quỷ sao lại để gã ta được như ý, nhảy qua một bước lớn, nhưng bước chân này vừa rơi xuống, Lôi Lão Thực đột nhiên liều lĩnh xoay người lại, gương mặt trở nên hung tợn, một đao thuận thế quét ngang cổ Tửu Quỷ.
Một đao kia nhanh như thiểm điện vậy, giữa hai người để lại một quang ảnh hình bán nguyệt, có thể thấy một đao này rốt cuộc là nhanh đến thế nào.
Đây cũng là một đao tất sát của Lôi Lão Thực.
Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến sợ tới mức ngây ngẩn cả người, đáng tiếc thời gian nhắm mắt bọn họ cũng không có.
Ngay khi ánh sáng kia sắp tiếp xúc với cổ họng của Tửu Quỷ thì đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy một nửa cánh tay bay vào không trung.
Tửu Quỷ và Lôi Lão Thực cách nhau không quá nửa thước, đối diện nhìn nhau, một người trong mắt đầy sợ hãi, mà người còn lại trong mắt lại hờ hững.
- A!
Lôi Lão Thực đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Tiếng hét thảm này cũng làm Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến giật mình tỉnh lại, chỉ thấy tay phải của Lôi Lão Thực gắt gao nắm chặt tay trái, lại đưa mắt nhìn lại, hóa ra cánh tay trái của gã ta không biết từ lúc nào đã bị chém đứt phân nửa, máu tươi dường như tuôn ra như một cột nước vậy, nhìn thấy mà ghê người.
Mà trên tay phải Tửu Quỷ không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh chủy thủ đầm đìa máu tươi.
Phịch!
Tửu Quỷ vác đại kiếm lên vai, cúi đầu chăm chú nhìn Lôi Lão thực, cảm khái nói: - Từ sau lần đó, ngươi là người duy nhất khiến ta biết được cảm giác của cái chết, cũng là người duy nhất bức ta phải xuất ta thanh chủy thủ đáng sợ này, tuy rằng ta rất ghét ngươi, nhưng vẫn phải nói tiếng cám ơn với ngươi, đa tạ.
Lần đó mà lão nói chính là lần quyết đấu với Chu Đồng.
Tuy rằng lần trước Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt liên thủ cũng khiến lão ta phải xuất ra chủy thủ, nhưng lúc đó bởi vì không muốn thương tổn bọn Nhạc Phi nên mục đích mà lão ta xuất ra chủy thủ cũng là là muốn hoạt động được xương ống chân thôi, hơn nữa đối phương còn là hai người lính đầy sinh lực.
Nhưng lúc này lại khác, vừa rồi sống chết cũng chỉ trong khoảnh khắc, một đao của lão ta có thể nói là phản ứng bản năng, bằng không kẻ ngã xuống đất sẽ là lão ta, bởi vì một đao của Lôi Lão Thực quá nhanh, lão ta căn bản không tránh được, chỉ còn cách lấy nhanh thắng nhanh thôi.
Lý Kỳ từ lâu đã biết thủ đoạn lợi hại nhất của Tửu Quỷ thật ra không phải là thanh đại kiếm này, mà là chủy thủ được che giấu kia. Khi đó hắn còn cho rằng Tửu Quỷ đang ra vẻ, nhưng sau khi nghe kể xong chuyện cũ của Tửu Quỷ, hắn mới biết thật ra Tửu Quỷ không phải là ra vẻ gì cả, mà là trong lòng lão ta luôn sợ hãi chủy thủ, đây cũng là nỗi sợ hại mà Quái Cửu Lang để lại trong lòng lão ta, cho nên lão ta mới lựa chọn một thanh cự kiếm vừa to vừa thô, không chút sắc bén nào này, như vậy sẽ không dễ dàng thúc đẩy nỗi sợ hãi trong lòng lão ta.