Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1405: Bủa lưới bắt được con rắn lớn




Vù vù vù!

Trong một mảnh rừng phía tây ngôi miếu đổ nát kia, một bóng đen bay qua bay lại trong đó giống như quỷ hồn vậy, tốc độ nhanh đến mức làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

- Lên!

Đột nhiên, trong rừng cây vang lên một thanh âm.

- Ai.

Trong rừng cây yên tĩnh này, thanh âm đột nhiên xuất hiện giống như tiếng sét trên đất bằng vậy, khiến bóng đen kia giật mình kinh hãi, nhưng gã vừa mới mở miệng thì đột nhiên dưới chân không ổn định, lập tức thân thể lắc lư kịch liệt, không khỏi kinh sợ mà kêu ra tiếng.

Chỉ thấy một cái lưới lớn đột ngột trồi lên từ mặt đất, bắt được bóng đen kia vào trong đó, khi miệng lưới rút lại thì đã treo lơ lửng trên không rồi, bởi vì người này đang mặc y phục dạ hành, trên mặt cũng che lại bằng mảnh vải đen, do đó không nhìn rõ được dung mạo gã, nhưng gã đang giãy giụa không ngừng: - Kẻ nào? Kẻ nào? Mau thả ta ra!

- Đã nói ta là Lý may mắn rồi, các ngươi lại không tin, nhìn đi, nhìn đi, ba tấm lưới lớn, gã lại cứ chui vào trong tấm lưới chỗ ta chứ.

- Được rồi, ngươi lợi hại!

- Làm sao ngươi biết được gã sẽ đi hướng này.

- Rất đơn giản, vận may.

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy có ba người đi ra từ phía sau cây đại thụ.

Ba người này chính là Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến, Tửu Quỷ.

Lý Kỳ đi đến dưới cây đại thụ kia, ngẩng đầu lên nhìn người áo đen vẫn còn đang giãy giụa trên đó, nói: - Ha ha, muốn dẫn con rắn độc ngươi xuất động thật sự là không dễ mà, ta đã lãng phí không ít công sức, bày ra thiên la địa võng này đó.

Người áo đen trên kia hoảng sợ nói:

- Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt ta.

Lý Kỳ cười nói: - Chúng ta là người bệnh, muốn mời ngươi quay về chữa bệnh, Lôi Lão Thực.

- Cáicái gì?

Trong giọng nói của người áo đen có chút kích động.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Có phải ngươi rất ngạc nhiên không, vì sao ta lại biết ngươi là Lôi Lão Thực.

- Tata không biết ngươi đang nói cái gì?

- Không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì ngươi đã là cá trong chậu rồi.

- Không không không, anh hùng tha mạng, tha mạng đi. Lão đầu ta chẳng qua chỉ là một lang trung nhỏ mà thôi, chưa từng quen biết với các vị, kính xin các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho lão đầu một con đường sống, các vị muốn bao nhiêu tiền, lão đầu nhất định cho các vị đủ số mà, chỉ cần ba vị anh hùng tha cho lão đầu một mạng thôi. Người áo đen đột nhiên sợ hãi kêu lên.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Ông ta luôn miệng gọi chúng ta là anh hùng, thực ra lại đang mắng chúng ta là cường đạo nha.

- Ta nghe ra rồi.

Lý Kỳ cười hì hì nói: - Diễn, tiếp tục diễn với ta.

Lôi Lão Thực nức nở nói: - Lão đầu tuyệt đối không có ý này đâu! Anh hùng tha mạng nha!

Triệu Tinh Yến mỉm cười nói: - Người này rất giảo hoạt, ngươi phải chú ý chọn từ ngữ nha, bằng không có lẽ chúng ta sẽ gánh tội danh cướp bóc đó.

- Có lý. Lý Kỳ gật đầu, nói: - Chúng ta chỉ là muốn ngươi hỗ trợ điều tra vụ án Triệu Minh Thành thôi. Nói rồi, hắn lại nói với Triệu Tinh Yến:

- Nói vậy hẳn là không sai chứ.

Triệu Tinh Yến nói: - Ta nghĩ hẳn là không sai.

- Hóa ra các vị là quan gia nha, lão đầu thật sự thất lễ. Lôi Lão Thực nói, lại vô cùng uất ức nói: - Nhưngnhưng việcviệc này Tri phủ đại nhân đã gọi lão đầu lên hỏi chuyện rồi mà, sao lại phải đi nha. Cho dù là như vậy, thì cũng không cần phiền tới các vị quan gia, chỉ cần Tri phủ đại nhân nói một câu thì lão đầu sao dám không đi chứ. Lão đầu thật sự oan uổng mà, lão đầu dám thề với trời, thuốc bán cho Triệu phu nhân tuyệt đối không sai nha.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Ta tin tưởng ngươi, đơn thuốc mà ngươi kê tuyệt đối không có độc.

- Vậyvì sao các vị quan gia bắt lão đầu?

- Không phải bắt, mà là mời.

Lý Kỳ mỉm cười nòi: - Ngươi có biết chuyện thị thiếp Lưu Cầm của Triệu Minh Thành mang thai không?

- Lãolão đầu không biết.

- Vậy sao? Lý Kỳ cười:

- Nhưng theo ta được biết, Lưu Cầm đích thực đã từng có mang, hơn nữa là trước khi Triệu Minh Thành chết không bao lâu.

- Lão đầu thật sự là không biết chuyện này mà!

- Nghe nói y thuật của ngươi cao minh, hành y hai mươi năm, chưa bao giờ mắc lỗi?

- Không dám, không dám, chẳng qua là lão đầu hành y cẩn thận, không dám nói là y thuật cao minh.

- Ngươi đâu chỉ là hành y cẩn thận thôi, ngươi làm chuyện khác cũng rất cẩn thận. Lý Kỳ mạnh mẽ khen ngợi một câu, tiếp tục nói:

- Trước khi Triệu Minh Thành chết, Lưu Cầm từng mắc bệnh nặng, lúc đó người xem bệnh cho nàng ta chính là Lôi Lão Thực ngươi. Chỉ dựa vào y thuật của ngươi thì không thể nào không tra ra được chuyện nàng xảy thai được, nói ra việc này chỉ sợ là không ai tin tưởng cả đâu.

Lão Lão Thực chần chừ một lát, đột nhiên than vãn nói: - Lưu thị ơi, chuyện nước này, lão đầu chỉ có thể nói ra sự thật, không phải lão đầu có lỗi với cô, thực sự là bị bức đến bất đắc dĩ nha!

Triệu Tinh Yến cười lắc đầu nói: - Được rồi, ở đây không còn ai khác, câu này của ngươi là nói cho ai nghe hả!

Lôi Lão Thực nói: - Các vị quan gia, thực không dám giấu, khi đó lão đầu quả thực có tra ra Lưu thị từng mang thai, nhưng khi lão đầu kiểm tra cho Lưu thị thì đứa con của nàng ta đã không còn nữa, mà Lưu thị lại đau khổ cầu xin lão đầu đừng nói ra chuyện này, lão đầu nhất thời mềm lòng đã hứa với nàng ta, nói nàng mệt nhọc mà sinh bệnh.

- Nhưng mà thuốc ngươi kê đơn lại là thuốc bổ sau khi xảy thai.

- Phải, quan gia quả thật liệu sự như thần.

Lý Kỳ nói: - Ngươi tuyệt đối không ngờ được, thân phụ của đứa nhỏ kia lại là con rể Lôi Minh của ngươi.

- Hả?...

Triệu Tinh Yến có chút không nhịn được nói: - Ngươi đừng có hả, ngươi nên biết, lát nữa Lưu Cầm sẽ khai ra toàn bộ, ta nghĩ e rằng ngươi phải đổi một lý do khác rồi.

Lý Kỳ chậc một tiếng, nói: - Ta nói chứ cô đứng về phía nào vậy, bên này ta đang hỏi cung, cô lại ở đây giúp kẻ bị tình nghi bày mưu tính kế, thật là không nên dẫn cô theo mà.

- Chẳng phải là ngươi sợ tối nên mới gọi ta tới sao?

- Ta sợ tối, cô xem Tửu QuỷHửm? Tửu Quỷ chết tiệt kia đâu? Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy Tửu Quỷ đã cắm cự kiếm lên mặt đất, đang ngủ gà ngủ gật, thầm mắng, lão già này cả ngày ngoài trừ ngủ ra, lẽ nào không còn chuyện gì khác để làm hay sao hả?

- Bỏ đi, bỏ đi, ta không tranh luận với cô nữa. Lại nói với Lôi Lão Thực: - Ngươingươi nhớ lại xem rốt cuộc là chuyện như thế nào hả?

Lôi Lão Thực lại bày ra dáng vẻ dạ dạ vâng vâng nói: - Quanquan gia, nếu lão đầu cung khai, cáccác vị có thể bảo vệ thê nữ của ta không.

- Đương nhiên có thể, ta rất mong chờ lời khai của ngươi đó. Lý Kỳ cười nói.

Lôi Lão Thực lại nặng nề thở dài một tiếng, nói: - Đều do lão đầu mắt mù, nhìn lầm người, dẫn sói vào nhà, tất cả đều do đứa con rể lòng lang dạ sói của ta làm ra.

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Có chút tiến bộ.

- Chuyện nghiệp chút được không. Lý Kỳ liếc trắng Triệu Tinh Yến một cái, lại nói: - Thật không? Không biết sao lại nói như vậy hả.

Lôi Lão Thực nói: - Việc này phải bắt đầu nói từ năm sáu năm trước. Khi đó việc làm ăn của tiểu điếm không thuận lợi, vừa hay gặp được Lôi Minh đến Hàng Châu làm ăn, gã nói có thể giúp lão đầu giữ được tiểu điếm, thế là lão đầu đã đồng ý hợp tác với gã. Về sau gã thật sự làm cho tiểu điếm làm ăn phát đạt, lão đầu thấy gã cũng là nhất biểu nhân tài, vì thế đã gả con gái cho gã, nhưng nào biết kẻ này là một ác lang, sau khi gã lấy con gái của lão đầu thì bắt đầu lộ ra nguyên hình, năm nào cũng ở bên ngoài không về nhà, còn nuôi thêm mấy nữ nhân nữa.

- Sau khi lão đầu phát hiện thì từng tìm gã tranh luận, nhưng lão đầu sao có thể là đối thủ của gã, thậm chí gã còn lấy vợ con của lão đầu ra uy hiếp lão đầu. Lão đầu bị bức đến bất đắc dĩ, chỉ có thể nén giận. Nhưng nào ngờ đâu được, gã lại càng trở nên hung ác hơn, lại còn câu kết với thị thiếp của Triệu tiểu tướng công, còncòn làm cho Lưu thị mang thai. Còn nhớ hôm đó Lôi Minh đến tìm lão đầu, bức lão đầu khai cho Lưu thị đơn thuốc phá thai để che giấu chuyện vụng trộm của họ, hơn nữa còn bảo lão đầu điều trị thân thể cho Lưu thị. Lão đầu thực sự bị bức đến mức bất đắc dĩ mới làm chuyện táng tận lương tâm như vậy. Bây giờ lão đầu biết đã gây ra lỗi lớn rồi, chỉ xin các vị quan gia cũng có thể bảo vệ cho thê nhi của ta không bị thương tổn gì cả.

- Đặc sắc, thật là đặc sắc nha!

Triệu Tinh Yến không nhịn được mà vỗ tay nói: - Nếu Lôi Minh không khai ra ngươi, đồng thời còn một mình nhận mọi tội lỗi thì chỉ dựa vào lời khai này của ngươi, ngươi nhất định có thể giành được sự đồng cảm của mọi người, toàn thân trở ra, nói không chừng làm ăn còn tốt hơn nữa.

Lý Kỳ cười nói: - Ngươi xác định là không phải do ngươi nhìn trúng tranh chữ cất giấu trong nhà Triệu Minh Thành nên mới mưu tính từ trước rồi chứ? Trước tiên ngươi bảo Lôi Minh đi cấu kết với Lưu thị, đợi sau khi Lôi Minh câu kết với Lưu thị rồi, đang lúc ngươi chuẩn bị tiến hành bước thứ hai của kế hoạch, nào ngờ phu nhân của Triệu Minh Thành đến, hơn nữa Triệu phu nhân còn mang theo rất nhiều tranh chữ đến, điều này càng khơi dậy lòng tham của ngươi, nhưng vấn đề cũng nối gót nhau mà tới. Nếu chỉ là diệt trừ Triệu Minh Thành thì chỉ sẽ tiện nghi cho Lý Thanh Chiếu, cho nên cần phải cùng lúc diệt trừ cả Lý Thanh Chiếu, nhưng Lý Thanh Chiếu không phải là nữ tử bình thường, mà là Kim Bút Phu Nhân mà Hoàng thượng sắc phong, lại quan hệ không ít với quan nhất phẩm trong triều, điều này khiến ngươi rất kiêng kỵ.

- Đang khi ngươi do dự thì Lý Thanh Chiếu đột nhiên chạy đến tìm ngươi mua Thụy thánh tán. Việc này đối với ngươi mà nói thật sự là cơ hội trời cho mà, cho nên đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đầu độc Triệu Minh Thành, giá họa cho Lý Thanh Chiếu. Ngươi cố ý mua trước mấy phần cho Lý Thanh Chiếu để nàng nếm được vị ngọt trước, sau đó lại nói không có hoa cà núi, tiếp đó dụ dỗ Lý Thanh Chiếu đến vùng ngoại ô tìm hoa cà núi, sau đó bảo Lôi Minh giả thành tiều phu, chỉ Lý Thanh Chiếu đến khe núi kia hái hoa cà núi.

- Ngươi đã tính toán thời gian, đợi khi Lý Thanh Chiếu trở vào thành thì đã tối rồi, không thể vội vã chạy đến thành tây để giao hoa cà núi cho ngươi được, do vậy ngươi bảo Lôi Minh đến con ngõ nhỏ bên ngoài phòng bếp của Triệu gia chờ đợi, con ngõ đó vô cùng hẻo lánh, gần như không ai đi vào đó cả, dùng tiếng ho khan của Lưu Cầm làm tín hiệu, một khi Lý Thanh Chiếu rời khỏi phòng bếp thì Lôi Minh sẽ đưa tay vào trong đó từ cửa sổ, bỏ quá liều lượng hoa cà núi vào trong bình thuốc, mượn tay của Lý Thanh Chiếu để độc chết Triệu Minh Thành.

- Không phải như vậy, không phải như vậy mà, lão đầu không thù không oán với các vị sao các vị lại vu oan cho lão đầu chứ, lão đầu oan uổng mà! Lôi Lão Thực nghe xong thì lập tức gào to.

- Được rồi, được rồi, xung quanh đây không có ai, người diễn cho ai xem vậy hả. Lý Kỳ mỉm cười nói: - Không thể không nói, ngươi thật sự thật sự rất giỏi che giấu bản thân mà, càng giống với hai mươi lăm năm trước mà.

Lôi Lão Thực nghe xong thì hai mắt trợn tròn, lập tức ngừng gào khóc, cơ thịt trên gò má khẽ run vài cái, nói: - Lão đầu không biết quan gia nói vậy có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Hai mươi lăm năm trước từng có một đạo tặc hái hoa danh chấn Giang Nam, không ai biết tên thật của đạo tặc hái hoa này, chỉ biết ngoại hiệu của y là Ngọc Diện Phi Hồ. Nghe nói dáng vẻ Ngọc Diện Phi Hồ này anh tuấn, lại đầy bụng kinh luận, thi từ ca phú không gì không giỏi, hơn nữa thân thủ cực kỳ tốt, đồng thời, gã cũng vô cùng kiêu ngạo, từng tuyên bố muốn hưởng hết hương thơm của nữ nhân khắp thiên hạ.

- Đương nhiên gã cũng có tư cách để kiêu ngạo, nghe nói thậm chí gã còn ăn nằm với nhi nữ mười sáu tuổi chuẩn bị xuất giá của Tri phủ Phúc Châu lúc bấy giờ, không chỉ ăn nằm mà gã còn dán bố cáo ở cửa thành, nói cho dân chúng biết chuyện này. Vụ án này khi đó chấn động một thời, nhưng sự kiêu ngạo của gã cũng đổi lại hậu quả là bị người ta truy giết. Nghe nói Ngọc Diện Phi Hồ này cuối cùng đã chết trong tay một người tên Chu Đồng, nhưng sau đó Chu Đồng lại nói khi đó chỉ đả thương Ngọc Diện Phi Hồ chứ không hề bắt được, nhưng từ đó về sau, Ngọc Diện Phi Hồ này cũng không xuất hiện một lần nào nữa, cho nên ai ai cũng cho rằng gã đã chết.