- Lưu Cầm từng mangmang thai?
Vẻ mặt Triệu Tinh Yến khiếp sợ nhìn Lý Kỳ.
Sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng gật đầu, nói: - Tuy rằng Thập nương không dám khẳng định điểm này, nhưng cô ta đã mở miệng nói vậy, ta tin rằng hẳn là không sai. Nếu Lưu Cầm từng mang thai thì tất cả những chuyện này có thể giải thích thông suốt rồi, bởi vì Triệu Minh Thành căn bản không có khả năng sinh con.
- Vậy hung thủ rất có khả năng là gian phu của Lưu Cầm. Triệu Tinh Yến nói xong thì nhướn mày nói: - Chẳng lẽ là gã.
Lý Kỳ cười lắc đầu, nói: - Có lẽ sự việc còn phức tạp hơn là chúng ta tưởng tượng nữa.
Triệu Tinh Yến nói: - Chẳng lẽ ngươi lại phát hiện ra cái gì?
Lý Kỳ lấy một tờ giấy trắng từ trong ngực ra, đưa qua nói: - Đây là lời khai của Lưu Cầm, cô xem kỹ một chút.
Triệu Tinh Yến lòng đầy hoang mang mà nhận lấy tờ khai cẩn thận nhìn xem, đột nhiên trong mắt nàng lóe lên chút rúng động, nói: - Saosao có thể là gã chứ.
Lý Kỳ nói:
- Bất kể thế nào thì người này chắc chắn không đơn giản, ta đã phái người điều tra rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.
Triệu Tinh Yến đột nhiên hỏi: - Nhưng có một điểm ta không rõ, nếu đứa nhỏ đã không còn, vậy vì sao bọn họ còn nóng lòng muốn giết chết Triệu Minh Thành.
Lý Kỳ cười nói: - Động cơ gây án bình thường không phải vì tiền thì là vì nữ nhân. Ta từng nhìn thấy Lưu Cầm, cũng có mấy phần tư sắc, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta mạo hiểm thật lớn, nếu đổi lại là cô thì còn có thể. Nói đùa, chỉ nói đùa cho vui thôi, chớ có để ý. Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: - Nếu không phải vì nữ nhân, vậy rất có thể là vì tiền tài.
- Tiền tài? Triệu Tinh Yến nói: - Triệu Minh Thành sắp nghèo đến đói rồi, ở đâu ra mà có tiền tài.
Lý Kỳ nói: - Từ mấy câu nói này của cô thì có thể nhìn ra được là cô không hiểu chút nào về Triệu Minh Thành. Trước kia Triệu gia là đại gia tộc số một số hai ở Biện Lương, tuy nói bây giờ không như lúc xưa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bản thân Triệu Minh Thành làm quan nhiều năm như vậy, sao có thể không có tiền chứ.
- Vậy tiền của y ở đâu chứ?
Lý Kỳ nói: - Bình sinh Triệu Minh Thành không có sở thích gì, chỉ thích kim thạch tranh chữ, toàn bộ tiền của y đều dùng cả vào đây, không chỉ như vậy, một số tài bảo của phụ thân y cũng đều nằm trong tay y, chỉ riêng bức họa mà ta tặng cho Lý Thanh Chiếu thôi đã trị giá trăm ngàn quan rồi. Có thể nói như vậy, nếu lấy được di sản của Triệu Minh Thành thì đủ để cô sống phóng túng mấy đời rồi.
- Thì ra là thế. Triệu Tinh Yến gật đầu, nói: - Nói như vậy, Lưu Cầm chẳng qua chỉ là làm một thanh đao cho người ta thôi.
- Hẳn là vậy đi.
- Nhưng cho dù ngươi tìm được manh mối khẳng định suy nghĩ của ngươi rồi, nhưng thời gian đã quá lâu rồi, chứng cứ gần như đã bị bọn họ tiêu hủy cả, nhiều nhất thì ngươi chỉ có thể nói bọn họ thông dâm mà thôi, không thể chứng minh là bọn họ hại chết Triệu Minh Thành, không biết ngươi định sẽ đi bước tiếp theo như thế nào?
Lý Kỳ nói: - Thường nói có tật giật mình, mặc kệ bọn họ cẩn thận đến thế nào thì khó tránh sẽ không cảm thấy chột dạ, ta dự định ra chiêu dẫn xà xuất động với bọn họ.
- Dẫn xà xuất động? Vậy mồi câu ở đâu ra?
Lý Kỳ bật cười ha ha.
Triệu Tinh Yến nói: - Ngươi cười cái gì?
- Qua mấy ngày nữa cô sẽ biết.
Bảy ngày trôi qua.
- Này này này, các ngươi còn ngồi đây làm gì, ta vừa nghe nói Khâm sai đại nhân đã vào thành rồi.
- Khâm sai đại nhân gì chứ?
- Chính là Khâm sai đại nhân được Hoàng thượng phái tới để thẩm tra vụ án của Triệu Minh Thành đó.
- Cái gì? Hoàng thượng phái người đến.
- Còn không phải sao. Hóa ra Lý Thanh Chiếu kia là Kim Bút Phu Nhân do Hoàng thượng sắc phong, hơn nữa Triệu gia, Lý gia đều là danh môn vọng tộc, cho nên Hoàng thượng vô cùng coi trọng vụ án này, đặc biệt phái Khâm sai đến thẩm tra án này đó.
- Thì ra là thế, khó trách Tri phủ đại nhân chậm chạp không dám phán quyết.
- Xem ra chúng ta đều hiểu lầm Tri phủ đại nhân rồi.
- Đi đi đi. Chúng ta mau đi xem một chút.
Trên đường lớn thông đến phủ nha Hàng Châu lúc này hai bên đường đã đầy cả người, ánh mắt của bọn họ đều tập trung nhìn vào đội nhân mã đang đi đến từ phía bắc, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói chuyện huyên thuyên.
- Chậc chậc, không ngờ Khâm sai đại nhân thật trẻ tuổi mà.
- Còn không phải sao, lẽ nào người này là Vương gia?
- Lần này ngươi thật sự nói đúng, người này cũng có thể nói là Vương gia.
- Phải là phải, không phải là không phải, sao lại có thể nói là?
- Đệ đệ của ta làm sai nha ở phủ nha, hôm qua nó nói cho ta biết, Khâm sai đại nhân mà Hoàng thượng phái tới lần này có lai lịch lớn nha.
- Ồ, vậy người này là ai?
- Người này là nghĩa đệ của Hoàng thượng, Thanh Thiên Hầu.
- Thanh- Thiên- Hầu?
- Đúng vậy, các ngươi đã nghe nói tới quỹ từ thiện Thanh Thiên rồi chứ, người này chính là người sáng lập quỹ từ thiện Thanh Thiên, Cao Thanh Thiên đó, cha của y chính là Cao Thái úy Cao Cầu lúc trước đó.
- Cao Thái úy?
- Ừ, nghe nói Cao Thanh Thiên này là đệ nhất thiện nhân của Đại Tống ta, cứu trợ không ít người, bằng không sao Hoàng thượng lại phái y tới chứ.
Người tới chính là Cao Nha Nội.
Chỉ thấy hôm nay gã đang mặc quan phục, ngồi trên con ngựa cao to, rất có phong phạm lãnh đạo mà vẫy tay ra hiệu với dân chúng xung quanh, oai phong đến thế nào nha.
Bên trái y là một anh chàng đẹp trai, trong tay cầm quạt lông, đang mặc trang phục sư gia, khóe miệng nở nụ cười như có như không, người này chính là Sài Thông.
Bên phải còn có một người trẻ tuổi, đang mặc đồng phục màu đen, tay cầm trường thương, lưng đeo trường đao, uy vũ bất phàm, người này chính là Hồng Thiên Cửu.
Ba người này đi trên đường lớn thật sự là oanh động nha.
Dẫn tới không ít thiếu nữ thầm kín đưa tình, thầm trao trái tim.
Dáng vẻ tuấn tú, hơn nữa tuổi trẻ tài cao, tuyệt đối là bạch mã hoàng tử nha!
Đi được hơn mười bước, Cao Nha nội thấy nhiều người đến tâng bốc như vậy thì bắt đầu đắc chí, lẩm bẩm: - Không ngờ Cao Thanh Thiên ta ở Hàng Châu này cũng là không ai không biết, không ai không hay nha.
Sài Thông thấy y lại bắt đầu tái phát bệnh cũ, vội vàng nhắc nhở: - Nha nội, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là Khâm sai đại nhân, nghiêm túc một chút, nếu để lộ bộ mặt thật, vậy thì chúng ta không được chơi nữa đâu. Phải biết rằng cảnh tượng này là cảnh tượng y tha thiết ước mơ đó.
Hồng Thiên Cửu nghe được cũng căng thẳng hẳn lên, vội nói: - Ca ca, Sài Thông nói đúng, huynh phải chú ý chút nha, thật không dễ dàng gì mới có cơ hội để chúng ta làm quan thỏa ghiền một lần này, chúng ta phải quý trọng nha!
- Phải phải phải.
Cao Nha Nội vội vàng thu hồi nụ cười.
Trên mặt sông, một chiếc du thuyền chậm rãi đi về phía trước theo gót đội ngũ Khâm sai.
Có ba người đứng trên thuyền, chính là Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến và Mã Kiều.
- Mồi câu này của ngươi thật làthật làdọa người mà!
Triệu Tinh Yến nhìn đội ngũ nơi xa cũng không biết là nên dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này nữa.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thế nào? Lợi hại chứ.
- Lợi hại thì lợi hại, nhưng ngươi không sợ mấy người bọn họ chữa lợn lành thành lợn què, làm hỏng đại sự của ngươi sao?
Lý Kỳ nói:
- Cô đừng xem thường bọn họ, bọn họ đều xuất thân chính quy đó.
- Chính quy?
- À, chính là diễn viên chuyên nghiệp, tuy rằng còn những khuyết điểm không thể bù đắp lại được, nhưng kỹ năng diễn xuất của bọn họ rất đáng tin cậy đó, huống hồ ba người bọn họ ở chung một chỗ thì ngay cả ta cũng chống đỡ không nổi nữa, huống chi là hung thủ.
Triệu Tinh Yến nói: - Nhưng ngươi sai người giả mạo Khâm sai, lẽ nào không sợ bị người ta bắt được nhược điểm mà buộc tội ngươi trước mặt Hoàng thượng sao?
Lý Kỳ không vui nói:
- Cô cho rằng ta ngốc sao, không hiểu chút quy củ này nữa. Ta đã thượng tấu Hoàng thượng nói rõ mọi việc rồi, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là tiền trảm hậu tấu thôi.
Trước nha môn phủ Hàng Châu.
Âu Dương Triệt dẫn theo một đám quan viên lớn nhỏ ra ngoài nghênh tiếp, tuy rằng đã biết mọi việc từ trước, nhưng khi y nhìn thấy Cao Nha nội thì vẫn không tránh khỏi đau đầu một trận, trò đùa này có vẻ hơi lớn nha.
- Âu Dương Triệt bái kiến Thanh Thiên Hầu.
Cao Nha nội thấy dáng vẻ này của Âu Dương Triệt thì suýt chút bật cười ra tiếng, lòng tự tin bắt đầu bành trướng, thật sự xem mình như cha y mà cư xử, khoát tay nói: - Miễn lễ, miễn lễ.
Miễn lễ? Ngươi thật sự xem mình như Khâm sai à! Âu Dương Triệt ngượng ngùng cười, nói: - Thanh Thiên Hầu đường xa đến đây, Âu Dương đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho Thanh Thiên Hầu.
Cao Nha Nội chắp tay hướng lên trời, tràn đầy chính nghĩa mà nói: - Hoàng thượng tin tưởng, sai ta đến đây điều tra vụ án của Triệu Minh Thành, án này ngày nào chưa giải quyết, ngươi bảo bản Thanh Thiên sao còn có tâm tư ăn cơm chứ, nói chuyện vụ án trước rồi hãy nói những việc khác.
Sài Thông nghe thấy mà nhẹ nhàng thở ra, thầm nói: - Thật là không dễ dàng mà, thằng nhãi này cuối cùng cũng không quên lời.
Nhưng vẫn còn chưa thở phào xong thì Cao Nha nội đột nhiên xoay người một cách hoa lệ, cất giọng nói với dân chúng xung quanh: - Các vị hương thân xin hãy yên tâm, bản Thanh Thiên đã đến đây rồi, thì nhất định sẽ điều tra đến thủy xuất thạch lạc, để trả lại công đạo cho mọi người.
Chết tiệt, biết ngay tên này sẽ không ngoan ngoãn tuân thủ quy củ mà, Sài Thông thầm mắng một câu, nhỏ giọng nói: - Nha nội, là thủy lạc thạch xuất mà, ngươi không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng nha!
- Hả? Nói thật à?
Cao Nha nội vừa nghe, gương mặt lập tức biến thành màu gan lợn.
Nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, bởi vì dân chúng cũng không ngờ được là Cao Nha nội sẽ đột nhiên nói như vậy, cho nên đều không kịp phản ứng, càng không chú đến thành ngữ gán mác "Cao Nha nội".
Không chỉ như vậy, bọn họ còn cảm thấy Cao Nha nội là một vị quan tốt thật tốt, vừa đến đây thì ngay cả cơm cũng không ăn liền muốn làm việc, vị quan này thật tốt nha, rối rít hành lễ với Cao Nha nội, hô lớn: - Thanh Thiên Đại Hầu gia!
Cao Nha nội nghe được thì dễ chịu nha, lại nhỏ giọng nói với Sài Thông: - Gì mà ta dùng sai chứ, ta thấy là ngươi dùng sai mới đùng, có rảnh thì đọc thêm nhiều sách đi, thật không nên để ngươi làm sư gia mà, không chừng sẽ bại lộ, lát nữa bớt nói lại.
Sài Thông nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết thằng nhãi này, lòng tốt mà xem như lòng lang dạ thú mà.
Rất nhanh, tin tức Khâm sai đến đã truyền khắp thành Hàng Châu, trải qua ba tháng, vụ án Triệu Minh Thành lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng hổi của dân chúng Hàng Châu.
Hôm sau.
Cộc cộc cộc!
Cộc cộc cộc!
Vừa sáng tinh mơ thì mấy hộ vệ đã đến trước cửa nhà Triệu Minh Thành, ra sức gõ cửa.
- Ai vậy!
Chỉ thấy một thiếu phụ đầu đội khăn trắng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy vị nha sai trước cửa thì không khỏi sững sờ, ánh mắt lóe lên chút sợ hãi, nói: - Mấy vị quan gia, không biết có chuyện gì?
Một người cầm đầu nói: - Cô là Lưu thị?
- Chính là dân phụ.
- Chúng ta phụng mệnh của Khâm sai đại nhân đến đây truyền cô đến hỏi chuyện.
- Hả? Hỏihỏi chuyện? Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cô đi thì sẽ biết, đi nhanh lên đi.
- À.
Vào canh ba.
Trong tòa nhà phía sau ngôi nhà của Triệu gia, gió đêm thổi vào trong nhà, ánh nến lắc lư không ngừng, hai bóng người không ngừng lay động trên tường.
Đột nhiên, một người bước nhanh vào, nói với Lý Kỳ ngồi bên trọng: - Đại nhân, rắn đã xuất động rồi.
Triệu Tinh Yến bên cạnh mỉm cười, nói: - Xem ra ta thật sự đánh giá cao bọn họ rồi, mới có một ngày mà đã không nhịn được rồi.
Lý Kỳ đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo trước, cười nói: - Phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, cô đừng trừng ta, cô đâu phải là phụ nữ. Đi thôi, chuẩn bị thu lưới.