Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1397-2: Điều tra (2)




Vì hiện tại không có bất kỳ manh mối gì có thể rửa sạch tội danh cho Lý Thanh Chiếu, Lý Kỳ cũng không biết nên xuống tay thế nào, chỉ có thể đi lung tung. Đến hiệu thuốc bắc Lôi gia ở tây thành, giống như Nam Bác Đồ nói, mặt tiền cửa hiệu rất lớn, hơn nữa kinh doanh cũng rất tốt. Lúc này Lôi Lão Thực đang cùng vài đồ đệ bận rộn.

Căn cứ vào kinh nghiệm buôn bán nhiều năm, Lý Kỳ hiểu dù ngươi có làm buôn bán đến cỡ nào, nhưng sản phẩm phải nổi trội mới là mấu chốt. Nếu Lôi Lão Thực trung hậu thành thật giống như đồn đại, thì kinh doanh tuyệt đối không thể tốt như thế này.

Đi hết một vòng, mỗi người đều bận rộn chuyện riêng của mình, bình an vô sự, có thể nói là trời yên biển lặng.

Bởi vì Lý Kỳ không tiện xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể tự mình điều tra. Cho nên chỉ có thể dựa vào bọn Nam Bác Đồ.

Rất nhanh, hai ngày đã trôi qua.

Nam Bác Đồ lại lần nữa vào Túy Tiên Sơn Trang, bởi vì người ở đây rất nhiều, có tác dụng che chắn rất tốt, cho nên Lý Kỳ vẫn sắp xếp địa điểm gặp mặt là Tàng Thư Các, vì vậy hắn bảo trước cửa rời đi, cho người hắn thay thế vào.

Lý Kỳ vừa thấy y vội vàng hỏi: - Thế nào rồi? Có thể hỏi thăm được tiều phu kia không?

Tiều phu kia cũng là một trong những nhân vật mấu chốt, chính bởi vì gã, mà Lý Thanh Chiếu mới tìm được hoa cà núi, nhưng Lý Thanh Chiếu lại không biết danh tính người này, cũng không thấy rõ diện mạo đối phương, hơn nữa trước khi Lý Kỳ đến, Lý Thanh Chiếu cũng chưa bao giờ cũng chưa tới giờ nhắc tới, Âu Dương Triệt đương nhiên cũng không biết người như vậy tồn tại, càng không nói đến điều tra, cho nên chuyện thứ nhất Lý Kỳ bảo Nam Bác Đồ, chính là nhanh chóng tìm được người này

Nam Bác Đồ lắc đầu nói: - Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vô năng, tạm thời vẫn chưa tìm được tên tiều phu này.

Lý Kỳ cũng biết đây cũng như mò kim đáy bể, cho nên cũng không trách cứ Nam Bác Đồ, gật đầu, nói: - Vậy các ngươi có rút dây động rừng không?

Nam Bác Đồ vội nói: - Điểm này đại nhân xin yên tâm, tiểu nhân sai người giả trang thành tiều phu đến chỗ Lý nương tử nói đốn củi, nếu như gặp tiều phu đó sẽ nói chuyện phiếm vài câu, thuận tiện bẫy mấy câu, chúng ta lúc đầu gặp hai tiều phu đã từng gặp Lý Thanh Chiếu, nhưng không có tiều phu nào chỉ đường cho Lý nương tử, hơn nữa hai ngày này chúng ta gặp hơn mười tiều phu, hộ săn bắn, họ cũng biết gần đấy có hoa cà núi.

- Vậy sao?

Lý Kỳ nhíu mày nói: - Vậy các ngươi có tìm thấy khe núi kia không?

- Tiểu nhân căn cứ vào con đường đại nhân cung cấp, phát hiện nơi đó quả nhiên có một khe núi, nhưng chỗ kia vô cùng che khuất, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi, nếu không phải trước đó đại nhân nói với tiểu nhân, tiểu nhân cũng không thể phát hiện.

Chẳng lẽ Thanh Chiếu tỷ tỷ thật sự gặp may mắn như vậy, vừa đúng lúc gặp tiều phu biết khe núi đó? Cũng không khỏi quá may mắn, nếu thật là như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói, đến ông trời cũng muốn Triệu Minh Thành về. Lý Kỳ suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ, xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.

Mặt trời chiều ngả về phía tây.

Lưu Vân Hi đã ra khỏi phòng, vốn lấy tính cách của nàng, sớm đã rời đi rồi, sẽ không cùng bọn Lý Kỳ chung một chỗ, nhưng nàng vẫn chưa đề nghị xuất phát, có thể thấy nàng cũng rất thích nơi này, hơn nữa, nàng thích nhất là Túy Tiên Sơn Trang dưới trời chiều, mỗi ngày vào lúc này, nàng sẽ ra ngoài ngắm cảnh, trước kia còn có thể đi cùng Tần phu nhân, Lý Sư Sư các nàng, nhưng hiện giờ hai người kia đã tới chỗ Lý Thanh Chiếu, sống cùng với nàng một hai tháng, đột nhiên rời khỏi, Lưu Vân Hi có cảm giác không được tự nhiên.

Bởi vì Lý Sư Sư người này có thể quan sát sắc mặt, vừa có thể nói chuyện, dưới tác dụng của nàng, Lưu Vân Hi dần trở nên hòa hợp hơn, không còn độc lai độc vãng nữa.

Bởi vậy có thể thấy bản tính của nàng cũng không quái gở.

- Thập nương, thập nương.

Lưu Vân Hi chợt nghe thấy có người gọi nàng, cúi đầu nhìn, thấy Lý Kỳ đang ngoắc tay với nàng, đi xuống hỏi: - Chuyện gì?

- Đương nhiên là ăn cơm tối.

Lý Kỳ nâng tay chỉ vào lan can, nói: - Ngươi có lộc ăn đấy, đây đều ta tự mình làm. Mời mời mời.

Lưu Vân Hi ngược lại không nói nhiều, bởi vì mấy ngày nay, bọn họ đều cùng nhau ăn cơm, chỉ là hôm nay ăn hơi sớm. Cùng Lý Kỳ đi tới, ngồi đối diện với nhau, thấy trên bàn đã bày cá trích kho tàu, một đĩa măng, một đĩa lưỡi vịt, phân lượng không nhiều lắm, đủ cho hai người ăn, Lý Kỳ người này rất không thích lãng phí. Đương nhiên, người khác mời hắn làm yến hội, lại là chuyện khác, dù sao lãng phí cũng có thể nói là truyền thống không tốt lắm của mỹ thực Trung Quốc.

Lý Kỳ giơ tay ra hiệu nói: - Mau nếm thử xem.

Lưu Vân Hi cầm đũa lên, nhưng lại để xuống, như thoáng suy nghĩ gì nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi có phải có chuyện gì muốn nhờ ta không?

Đôi mắt Lý Kỳ hơi đảo, nói: - Đương nhiên không có.

- Thật sao?

- Tuyệt đối là thật.

Lưu Vân Hi tuy rằng đơn thuần, lại không rành thế sự. Nhưng gặp Lý Kỳ vài lần, cũng thu được một vài giáo huấn. Vẻ mặt này, giọng điệu này của Lý Kỳ, nàng đã từng thấy, không thể tin được lời nói hoang đường của Lý Kỳ, chần chừ một lát, nói: - Chuyện này trước tiên ta nói rõ với ngươi. Ngươi đừng đợi cho đến khi ta ăn xong, lại nói ta nợ ngươi ân tình, đến lúc đó mặc kệ ngươi muốn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Đồ mồ hôi! Quái nhân này từ khi nào trở nên khôn khéo như vậy? Lý Kỳ nghe thấy sửng sốt, không biết đây đều là giáo huấn hắn hay không, thầm nghĩ, nữ nhân này trước đây nói được thì làm được, nếu phải như vậy, bữa cơm này ta làm không công sao, cái này rất thua lỗ. Cười ha ha nói: - Vậy --- vậy mời cô đi du xuân, hẳn không tính là có chuyện muốn nhờ?

- Du xuân? Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Không có hứng thú.

- Không phải cô thích nhất là đi dạo quanh núi sao? Hơn nữa cảnh sắc núi Giang Nam đẹp hơn Biện Lương nhiều.

- Ngươi nói không sai, nhưng ta không có hứng thú đi với ngươi.

Thật xấu hổ!

Cũng may bên cạnh không có ai, Lý Kỳ gượng cười nói: - Thập nương thật hay nói giỡn.

- Ta không nói giỡn.

Nữ nhân này thật sự đáng ghét, vì sao là ta luôn tới cầu nàng, mà nàng không tới cầu ta, trời ạ, chuyện quá quá không công bằng. Lý Kỳ thoáng lau mồ hôi trên trán nói: - Là như vậy, ta có một chuyện nhỏ, muốn nhờ cô giúp đỡ một chút.

Lưu Vân Hi thản nhiên nói: - May mắn chưa ăn.

- Cô đừng nghĩ ta đang nịnh nọt, cô cho dù ăn, ta cũng sẽ không bắt cô đồng ý, hơn nữa ta chỉ muốn cô cùng ta đến ngọn núi này một chuyến.

- Không đi.

Lý Kỳ kêu một tiếng, nói: - Chuyện nhỏ xíu ấy, cô có cần phải từ chối nhanh vậy không?

Lưu Vân Hi không đáp, hỏi ngược lại: - Nếu là việc nhỏ, vậy ngươi tại sao muốn ta đi cùng?

- Àlà như này, kỳ thật đây là về vụ án của Thanh Chiếu tỷ tỷ, cô cũng biết, Triệu Minh Thành là vì ăn quá lượng hoa cà núi mà chết, cho nên ta định tới ngọn núi xem xem. Nhưng ta không hiểu rõ phương diện này, tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, ta đây tuyệt đối không phải vì chính mình.

Lưu Vân Hi không chút do dự, gật đầu nói: - Được, vậy ta đi với ngươi một chuyến.

Lý Kỳ trợn to hai mắt nói: - Cô đồng ý?

- Đúng.

- Tại sao?

- Bởi vì Triệu phu nhân nàng là người tốt, nếu có thể giúp nàng, ta đồng ý góp chút sức mọn. Lưu Vân Hi nói thẳng.

Tuy rằng nàng và Lý Thanh Chiếu không có bất cứ kết giao nào, nhưng lúc trước chiến tranh bảo vệ thành Khai Phong, nàng đã đọc qua bài văn của Lý Thanh Chiếu, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc, cũng hiểu được cái gì là yêu nước. Hơn nữa nàng cũng biết, Lý Thanh Chiếu vốn có cơ hội đi, nhưng nàng không đi mà ở lại thành Khai Phong, cùng chung hoạn nạn với dân chúng, ấn tượng của nàng với Lý Thanh Chiếu rất tốt, cho nên khi Lý Kỳ nhắc tới là vì Lý Thanh Chiếu, nàng không chút do dự đồng ý.

Theo lý mà nói, Lưu Vân Hi đồng ý, Lý Kỳ sẽ rất vui vẻ mới đúng, nhưng hắn vui vẻ không nổi, nói: - Ta nói này Thập nương, cô không cần phải thế chứ, ta mời cô đi, cô không cần suy nghĩ, liền thẳng thừng từ chối, nhưng ta vừa nhắc tới Thanh Chiếu tỷ tỷ, cô liền lập tức đồng ý, còn nói gì mà Thanh Chiếu tỷ tỷ là người tốt, đây không phải cô nói, ta là người xấu sao?

- Cái này không liên quan tới tốt xấu.

- Vậy liên quan tới cái gì?

- Ta chỉ là không muốn giúp ngươi.

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi luôn gạt ta.

- Này ----

----------oOo----------