Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1396-2: Mỗi người đều có một câu chuyện (2)




Chuyện trên đời này, còn có chuyện trùng hợp vậy sao. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Xin lỗi, ta không biết hóa ra trong đó còn có ý nghĩa như vậy. Nhưng Nam Bác Vạn nói không sai, tên này của ngươi quả là không thích hợp để làm việc, nhưng ngươi tìm Nam Bác Vạn giúp ngươi đặt tên, thật sự là chuyện bất hạnh nhất.

Nam Bác Đồ hiếu kỳ nói: - Tại sao? Đầu lĩnh nói tên này xuất phát từ miệng đại nhân đây.

- Ặcđược rồi. Nam Bác Đồ thì Nam Bác Đồ, ha ha, cứ gọi vậy thì, thật là có ý nghĩa nhân viên đặc công! Coi như là biệt hiệu đi, ta cũng dễ nhớ.

Lý Kỳ ha hả cười cười, nói:

- À, còn nữa, đừng có mãi gọi là đầu lĩnh, chúng ta cũng không phải là thổ phỉ.

- Vậy nên gọi thế nào ạ?

- Gọi là --- thôi vẫn gọi là đầu lĩnh đi, tuy rằng các ngươi không phải là thổ phỉ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Lý Kỳ phất tay. Nói: - Hiện giờ Hàng Châu do ngươi quản?

- Đúng vậy.

- Quên hỏi ngươi, ngươi hiện tại đang làm gì?

- Tiểu nhân đang làm quản sự tại một thanh lâu.

- Thanh lâu?

- Vâng, tiểu nhân cho rằng ở thanh lâu mới có thể thu được nhiều tin tức, vì vậy liền trà trộn vào thanh lâu, vừa mới bắt đầu thì làm tay chân, sau đó đông chủ thấy ta khá lanh lợi, thân thủ lại tốt, vì thế đề bạt ta làm quản sự.

- Ừ, có tiền đồ. Lý Kỳ gật đầu, cảm thấy lãnh đạo thợ săn tin ở Hàng Châu là một quy công, cố gắng nhịn, không để mình cười ra tiếng, dù sao bọn họ cũng hiến thân vì nghề nghiệp này, đáng để tôn trọng. Ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Ta hôm nay tìm ngươi đến, là có chuyện muốn ngươi làm.

Nam Bác Đồ vội hỏi: - Đại Nhân vì án của Triệu gia?

Lý Kỳ ngẩn người nói: - Ồ, sao ngươi biết?

Nam Bác Đồ nói: - Là thế này, khi tiểu nhân ở Biện Lương, từng biết đại nhân và Triệu phu nhân quen biết, hơn nữa quan hệ còn rất tốt, mặt khác này lúc ấy làm Hàng Châu khiếp sợ, cho nên tiểu nhân lúc ấy khá chú ý.

- Chà!!! Nhân tài nha! Lý Kỳ vỗ đùi, nói: - Tên Nam Bác Đồ của ngươi hoàn toàn xứng đáng.

Nam Bác Đồ thấy Lý Kỳ không ngờ khen mình là nhân tài, nhất thời mở cờ trong bụng, hận không thể móc tim móc phổi, vì Lý Kỳ đi theo làm tùy tùng, tiền đồ bừng sáng, vội nói: - Đa tạ đại nhân khích lệ.

Lý Kỳ nói: - Đừng tạ ơn, vậy ngươi đã từng điều tra qua?

Nam Bác Đồ nói: - Tiểu nhân không điều tra, hơn nữa việc này dính đến Triệu gia, không có phân phó của đại nhân, cũng không dám làm xằng bậy, chỉ có thể điều tra án này với những người liên quan.

- Ngươi có thể nghĩ như thế, đã là không dễ rồi, mau nói hết những gì ngươi biết ra đi.

- Vâng.

Nam Bác Đồ nói: - Về vụ án này, ngoại trừ người của Triệu gia, còn có mấy người mấu chốt, một chính là Trương bà đối diện nhà Tiểu Triệu tướng công.

- Ừ, đây là một nhân vật quan trọng.

- Lão phụ nhân họ Trương này, mệnh tốt, nhà ở nam thành, những người biết bà ta đều gọi là Hảo bà, trong nhà cũng chỉ có một mình bà ta. Trương Hảo trước kia làm bà mụ, sau lại đổi thành làm bà mối, bởi vì bà ta tâm địa thiện lương, nhân duyên lại tốt, hơn nữa giá cả phải chăng, đáng tin, vì thế rất nhiều người muốn mời bà ta làm mối, chỉ có điều năm gần đây lớn tuổi, bà ta cũng không muốn mệt nhọc, vì vậy an tâm ở nhà nuôi gà vịt. Trương Hảo này nổi danh là người tốt, dân chúng gần đấy đều được bà ta giúp đỡ, bà ta cũng rất thích giúp người khác, khi nghe nói Triệu tiểu tướng công sinh bệnh, bà ta cũng thường xuyên tới giúp.

Lý Kỳ gật đầu, nói: - Ngươi chắc chắn đây đều là thật.

- Tiểu nhân dám dùng đầu mình để đảm bảo, vì Trương bà đã ở nam thành mấy chục năm, người ở xung quanh đều biết bà ta, muốn biết bà ta là người gì, cũng không phải là việc khó.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại hỏi: - Ngươi nói bà ta sống một mình, vậy bà ta không có chồng con sao?

- Có, tuy nhiên đều chết rồi.

- Đều chết hết?

- Vâng,

- Chết như thế nào?

Nam Bác Đồ nói: - Bà Hảo trước kia có hai đứa con trai, nghe nói ba cha con nhà họ vì thuyền đắm nên chết, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể, Trương bà rất ít khi nói đến chuyện này, cho nên chuyện tỉ mỉ và cụ thể không nhiều lắm, tiểu nhân vẫn chưa tra ra tin tức nhiều hơn.

- Trước khi chồng bà ta chết, bà ta đã ở nam thành này rồi?

- Vâng ạ.

Vậy chắc không phải là báo thù, bằng không sẽ không để lại nàng trên thế giới này, chẳng lẽ thật sự là vô tình? Lý Kỳ nói: - Một người mà chồng con đều chết hết, người này sau lưng nhất định là có chuyện gì, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, nhất định phải làm rõ chân tướng sự việc.

- Tuân mệnh.

- Nói tiếp đi.

- Nhân vật mấu chốt thứ hai chính là Lôi lang trung bên trong tiệm thuốc bắc Lôi gia, người này họ Lôi, tên là Lão Thực, hai mươi năm trước đến thành Hàng Châu, tên cũng như người, hai mươi năm ở Hàng Châu làm nghề y, chưa bao giờ phạm lỗi, làm người cũng rất cẩn thận, nhà có con gái và con rể, còn có hai cháu trai.

Lý Kỳ nói: - Ta nghe nói hiệu thuốc bắc Lôi gia là hiệu thuốc bắc lớn số một số hai ở Hàng Châu?

- Đúng vậy.

- Làm buôn bán thì không phải là hành y, nếu Lôi Lão Thực đúng như ngươi nói, ông ta sao có thể làm cho hiệu thuốc lớn mạnh như vậy được.

Nam Bác Đồ nói:

- Kỳ thật chủ nhân thật sự của hiệu thuốc này là con rể Lôi Lão Thực, Lôi Minh.

- Lôi Minh? Con rể ông ta cũng họ Lôi?

Nam Bác Đồ nói: - Con rể ông ta không phải họ Lôi, sau lại ở rể nhà bọn họ, mới sửa thành họ Lôi, như đã nói với đại nhân, tính cách Lôi Lão Thực quá thành thật, không am hiểu việc buôn bán, vừa mới bắt đầu ông ta chỉ có thể hành nghề y nuôi sống gia đình, sau đó buôn bán lời chút tiền, liền mở hiệu thuốc bắc, nhưng kinh doanh vẫn chỉ tàm tạm, đặc biệt sau khi Phương Lạp tác loạn, hiệu thuốc bắc Lôi gia càng sa sút, có lẽ đã phải đóng cửa. Đúng lúc này, Lôi Minh xuất hiện, gã giúp đỡ Lôi Lão Thực cứu vãn lại hiệu thuốc bắc, sau đó cưới con gái của Lôi Lão Thực, bởi vì Lôi Lão Thực không có con trai, vì thế gã ở rể. Hiện giờ Lôi Lão Thực đảm nhiệm chuyện ở cửa hiệu, còn người cầm lái chính là Lôi Minh.

- Ngươi đã điều tra Lôi Minh chưa?

- Điều tra rồi, bởi vì Lôi Minh không phải là người Hàng Châu, vì vậy thu được rất ít, chỉ nghe nói gã đến từ châu huyện xung quanh, trong nhà trước kia cũng làm buôn bán, chỉ vì phụ thân buôn bán thất bại, tích tụ uất ức thành bệnh, cha mẹ lần lượt mất, sau khi gã bán nhà, muốn tới Hàng Châu một lần, đúng lúc gặp Lôi Lão Thực, mới đầu Lôi Minh và Lôi Lão Thực chỉ muốn hợp tác, về sau gã mới ở rể Lôi gia, nhưng Lôi Minh và vụ án không có liên quan gì đến, dù là bốc thuốc hay xem bệnh, đều là Lôi Lão Thực phụ trách, quan phủ cũng gọi gã đến hỏi, nghe nói không có gì khả nghi.

Mã Kiều đứng bên nói:

- Lai lịch không rõ. Bộ soái, ta thấy người này cũng rất khả nghi.

Lý Kỳ liếc mắt, nói: - Ngươi phải biết rằng, lúc trước ta cũng nhập cổ phần vào Túy Tiên Cư như thế, chẳng lẽ ta cũng đáng nghi sao?

Mã Kiều nói: - Cái này không giống.

- Không giống chỗ nào?

- Ngươi cũng không ở rể Tần gia.

- Điều này cũng đúng, nhưng có quan hệ gì với vụ án?

- Cái này --- không có.

----------oOo----------