Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1387-1: Khắc nhau đến chết (1)




- Cái gì?

Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, con thuyền đột nhiên xuất hiện này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn lần này vô cùng âm thầm xuất hành, chưa có người biết, đường đi toàn bộ là do hắn an bài, ngoại trừ Hoàng thượng căn bản không có ai biết được, nên con thuyền này một là do Hoàng thượng phái tới hoặc là do kẻ có ý đồ xấu tiếp cận.

Lý Sư Sư chần chờ một chút mới nói: - Tuy rằng mùa này không có nhiều con thuyền hoạt động qua lại, nhưng cũng không phải là không có, nếu chẳng may chỉ là một con thuyền đi ngang qua thôi thì sao?

Hộ vệ kia đáp: - Hành vi của chiếc thuyền này vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn đang không ngừng tăng tốc, không giống như chỉ đi ngang qua lắm, hẳn là hướng về phía chúng ta đấy.

- Mang ta đi xem, thêm nữa, dặn dò các huynh đệ phải đề phòng.

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ vừa đi ra một bước, lại nói với ba người Tần phu nhân: - Các cô ngồi chờ ở đây, đùng có đi lung tung.

- A.

Ở những vấn đề nhỏ, ba người các nàng thường xuyên đối nghịch với Lý Kỳ, nhưng đối với việc chính sự, các nàng vẫn nghe theo lệnh của Lý Kỳ đấy.

Lý Kỳ đi theo tên hộ vệ kia ra khoang thuyền phía sau, phát hiện một con thuyền ở phía xa đang chạy nhanh đến bên này, rõ ràng là hướng về phía bọn họ, vội nói: - Mau đưa thiên lý nhãn cho ta.

- Vâng.

Một lát sau, hộ vệ đã mang thiên lý nhãn tới.

Lúc này, bốn người Mã Kiều, Tửu Quỷ cũng theo tới, nhìn con thuyền đang đi tới.

Lý Kỳ cầm thiên lý nhãn nhìn một hồi, phát hiện con thuyền đang đến không ngờ lại là một du thuyền hai tầng, tên như ý nghĩa, du thuyền này có hai tầng, cùng loại giống với du thuyền đời sau, là một loại du thuyền xa hoa ở Bắc Tống, đám tài tử phong lưu như Tô Đông Pha đều thích ngồi trên du thuyền hai tầng này phiêu đãng trên mặt nước, tận tình hưởng lạc tán gái.

Nhưng do khoảng cách có chút xa nên Lý Kỳ cũng không nhìn thấy rõ người ngồi trên thuyền là ai. Nhưng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, trên còn thuyền hai tầng này, chẳng sợ chứa đầy người cũng không đủ vào mắt bọn họ. Hắn buông xuống thiên lý nhãn, cau mày nói: - Kỳ quái, người trên thuyền đến tột cùng là ai? Hẳn không phải là người mang ác ý. Chẳng lẽ --- chẳng lẽ là người do Hoàng thượng phái người tới? Xảy ra chuyện gì sao?

Một con thuyền này khiến cho Lý Kỳ nghi thần nghi quỷ, hỏi tên hộ vệ bên cạnh: - Đi chậm một chút.

Mã Kiều nói: - Không cần đi chậm, rất nhanh bọn họ có thể đuổi tới rồi.

Bởi vì bọn họ giả vờ làm thương nhân bán lương thực, vì vậy chỉ dùng một con thuyền hàng cỡ trung, thuyền này Lý Kỳ đã sớm chuẩn bị tốt, bên ngoài giống như những thuyền hàng khác, nhưng bên trong khá là xa hoa, cũng may hiện giờ gió Bắc gào thét, cánh buồm giương lên, cho dù dùng ít sức thì tốc độ cũng không chậm, chẳng qua con thuyền hai tầng kia còn nhẹ nhàng hơn thôi.

Quả nhiên, một lát sau, du thuyền hai tầng kia đến gần không ít, Lý Kỳ lại cầm thiên lý nhãn nhìn một lúc, đáng giận là trên boong thuyền kia cũng không có người nào đứng cả, trước mắt vẫn không biết đối phương là người phương nào.

Không có cách nào khác, Lý Kỳ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. chỉ có điều, gió bắc thổi khiến trên mặt hắn đau như cắt vào da, nhịn không được duỗi tay ra phía trước, đột nhiên quên mất chính mình không mặc áo choàng da bạch hổ đi ra.

Đúng lúc này, một hộ vệ đi ra nói: - Xu Mật Sứ, Lý nương tử bảo ty chức đem này áo choàng đưa tới cho ngài. Lúc nói chuyện, y dùng hai tay nâng áo da bạch hổ đưa qua.

- Vẫn là Sư Sư cô nương biết chăm sóc người khác.

Lý Kỳ khẩn trương nhận lấy áo choàng da bạch hổ khoác lên người, lập tức cảm thấy ấm áp cả người. Bởi vì nơi này đều là thân tín của hắn, có thể nói là do một tay hắn đề bạt lên, bắt đầu từ lúc ở Phượng Tường, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, là thân vệ của hắn, vì vậy cũng không cần e dè về thân phận của Lý Sư Sư.

Lại qua một hồi lâu, du thuyền hai tầng kia đã đuổi tới gần rồi, mặc dù không cần dùng thiên lý nhãn cũng có thể thấy rõ ràng, chỉ có thể hình dung bằng một câu, đó là khá là xa hoa, chỉ nhìn thôi cũng thấy xa hoa rồi.

Lý Kỳ nhìn thấy một con thuyền xa hoa như vậy, trong lòng cũng bắt đầu nói thầm, nếu như đây là người do Hoàng thượng phái tới thì chắc chắn sẽ không xa xỉ như vậy, trừ khi là đích thân Hoàng thượng đến đây, nhưng điều đó không có khả năng nha. Nếu như không phải, vậy thì người tới là ai đây.

- Lý đại ca, Lý đại ca.

Chợt nghe thấy con thuyền đối diện truyền tới một tiếng gào thét.

- A? Sao nghe như tiếng của Tiểu Cửu vậy?

- Tiểu Cửu?

Tửu Quỷ cùng Mã Kiều gần như đồng thời lên tiếng.

- Chắc hẳn là ta không nghe lầm đâu.

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

- Thật sự là bọn Lý Kỳ a!

Cao thần kinh? Lý Kỳ dường như lại nghe thấy thanh âm của Cao Nha Nội, trong lòng hắn không khỏi cả kinh, vội vàng cầm lấy kính viễn vọng nhìn lại, chỉ thấy tầng hai của du thuyền có hai tên ngu xuẩn đang quơ quơ móng vuốt.

Đúng là Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu thậm chí còn ngồi trực tiếp lên hàng rào, tên này đúng là một kẻ thích làm những hành động phản nghịch nha, mặt khác còn một người dựa vào vòng bảo hộ, ra vẻ lạnh lùng vô cùng, người này chính là kẻ có thể ra vẻ tinh tướng đến chết Sài Thông.

Sao ba người này lại tới đây rồi? Lý Kỳ không ngừng kinh hãi.

Chỉ chốc lát sau, du thuyền hai tâng kia đã chạy song song với thuyền của Lý Kỳ rồi.

Cao Nha Nội hưng phấn vung tay nói: - Oa ha ha, Lý Kỳ, cuối cùng chúng ta cũng đuổi kịp ngươi rồi.

Đuổi theo ta? Lý Kỳ nghe vậy trong lòng tràn đầy kinh nghi, hô: - Sao mấy người các ngươi lại đến đây hả?

Hồng Thiên Cửu cưỡi trên hàng rào, cười ha ha nói: - Huynh đoán xem?

- Ta đoán cái đầu ngươi ấy. Lý Kỳ tức giận mắng một câu, tên Tiểu Cửu này cứ thích học ta nha, thật sự là không học --- khụ khụ khụ: - Sao mấy người các ngươi lại biết hành tung của ta?

Cao Nha Nội đứng chống nạnh trên thuyền, rất có hương vị chỉ điểm giang sơn nói: - Một ngày trước khi ngươi đi, ta vô tình nghe được cha ta nói chuyện với Thái bá bá, biết ngươi muốn đi Giang Nam, vì thế liền đi theo, nào biết thật đúng là vượt qua các ngươi rồi, các ngươi thật sự là quá chậm.

Gì mà trong lúc vô tình? Rõ ràng chính là nghe trộm, ai ôi!!! Lý Kỳ cảm thấy một trận đau đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên nha, thời điểm lần trước đi cùng tới Thang Âm, tên dở hơi này cũng đi theo, hiện giờ lại còn thêm một tên dở hơi nữa, sao có thể không khiến người đau đầu được.

Sài Thông chen vào nói: - Chúng ta đuổi theo hai ngày vẫn chưa thấy các ngươi, còn tưởng các ngươi đi đường bộ cơ, không nghĩ đến lại còn vượt qua mất rồi.

Lý Kỳ hỏi: - Nha Nội, ngươi lợi hại như thế, cha ngươi có biết không?

Cao Nha Nội cười ha ha nói: - Đương nhiên không biết rồi, ta nói ta cùng Hoàng Trạch đi buôn bán ở phủ Ứng Thiên, vừa ra khỏi Đông Kinh đã đã sai bọn Hoàng Trạch tự đi, còn ta cùng Tiểu Cửu và Sài Thông đi thuyền đuổi theo ngươi.