Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1386-1: Khoản đặt cược hiếm thấy (1)




Có lẽ người ở bên ngoài sẽ thấy điều kiện này của Hoàn Nhan Hi Doãn có chút ức hiếp người, giống như lúc trước đối đãi với Đại Tống, nhưng kỳ thật không phải vậy, phải biết rằng lúc trước Hoàn Nhan A Cốt Đả để lại tranh luận về Bảo Châu cùng với vấn đề hộ khẩu, chính vì muốn khiến cho Cao Ly thần phục, nếu như Cao Ly không thần phục thì đương nhiên một bước sẽ không nhượng bộ.

Nhưng nói trở lại, lúc trước nếu như nước Kim đánh bại Đại Tống thì e rằng Cao Ly đã sớm thần phục rồi.

Hiện giờ Hoàn Nhan Hi Doãn đề xuất lui lại một bước, không thể nghi ngờ rằng là một nhượng bộ vô cùng lớn đối với nước nước Kim, bởi vì bọn họ không yêu cầu Cao Ly phải thần phục, chỉ yêu cầu phải trả lại đám dân Liêu lúc trước trốn chết đến Bảo Châu thì ta sẽ thừa thận Bảo Châu thuộc về Cao Ly thôi, các ngươi không cần vì thế mà phải trả giá đắt bằng việc xưng thần nữa.

Mọi người đều biết, việc quan trọng của Cao Ly là phải bảo vệ được quốc gia của mình, tuy rằng họ có được sự ủng hộ của Đại Tống với Nhật Bản, nhưng dù sao ngăn giữa Cao Ly với Đại Tống và Nhật Bản còn có cả một đại dương mênh mông, nhưng ngăn cách giữa bọn họ với nước Kim lại chỉ có một con sông, một ngọn núi thôi, thật sự là quá gần.

Mặc dù có Đại Tống toàn lực ủng hộ Cao Ly bọn họ, nhưng có đôi khi cũng sẽ ngoài tầm tay với, đây chính là khiếm khuyết lớn nhất khi bọn họ kết minh với Đại Tống. Cao Ly khẳng định sẽ không muốn trở mặt với một nước lớn mạnh như nước Kim, hơn nữa thế cục luôn có hàng nghìn hàng vạn biến hóa, nếu chẳng may có một ngày Đại Tống không viện trợ cho bọn họ nữa thì lúc đó bọn họ sẽ trở thành nước tứ cố vô thân rồi. Cao Ly sống cạnh một siêu cường quốc, họ khẳng định sẽ có bàn tính của chính mình, họ hy vọng có thể mượn oai của Đại Tống, vì mình lấy được chút đảm bảo khi đàm phán. Cho nên, một khi nước Kim làm ra nhượng bộ đầy đủ, Cao Ly khẳng định sẽ nguyện ý thôi.

Đây là chỗ lợi hại trong kế sách của Hoàn Nhan Hi Doãn, gã đã nhìn thấu được bản tính của Cao Ly, một khi Cao Ly đáp ứng, thì bước tiếp theo chính là vấn đề giao nộp dân Liêu. Đã nhiều năm như vậy rồi, vấn đề hộ khẩu là một vấn đề phi thường phức tạp, cũng không thể giải quyết trong một ngày được, Cao Ly nhất định sẽ động tay chân trong việc này, như vậy thì vấn đề hộ khẩu một ngày chưa giải quyết xong được thì Bảo Châu vẫn luôn bị vây trong trạng thái tranh chấp, bọn họ vẫn còn có lý do để xuất binh đấy.

Nhưng, khi phải giao thiệp để giải quyết vấn đề nhân khẩu thì cũng sẽ hóa giải thế cuộc khẩn trương giữa bọn họ với Cao Ly, hơn nữa còn là giải quyết một cách im hơi lặng tiếng, như vậy thì bọn họ cũng có tay chân rảnh rỗi để đi trước giải quyết những kẻ thù còn lại.

Chiêu này không thể nghi ngờ là một chiêu hoãn binh.

Đây cũng là quan điểm ngoại giao do Kim Thái Tổ đặt ra lúc trước, tiêu diệt kẻ thù lớn nhất nguy hiểm nhất trước, còn đối với những kẻ thù còn lại thì cứ áp dụng chính sách tự trọng là được.

Hoàn Nhan Thịnh cũng là một chính trị gia xuất sắc, ông ta vừa nghe nói thế, đã ngay lập tức hiểu đạo lý trong đó. Ông ta cười gật đầu nói:

- Ta thấy kế này cũng khả thi, những hiện giờ quân ta vừa mới bị viện quân Nhật Bản đánh bại ở trên biển, hơn nữa con dân Đại Kim trước đó không lâu cũng bị Cao Ly xua đuổi sang sông, nếu lúc này chúng ta chủ động lui một bước thì sẽ tổn hại mặt mũi của Đại Kim ta. Cho nên, trước khi chúng ta đám phán, phải giả vờ xuất binh đại quân tiếp cận bọn họ. Nhưng chúng ta chỉ tới thôi chứ không đánh, đe dọa Cao Ly. Ta chắc chắn Cao Ly cũng không dám chủ động xuất kích trở mặt với chúng ta. Đợi đến lúc thấy tạm ổn thì mới phái người đến nói chuyện với nhau.

Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng đều gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Hoàn Nhan Thịnh lại nói:

- Tây Hạ lại phái đặc phái viên đến đây, hy vọng có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Kim chúng ta, các ngươi thấy thế nào?

Tuy rằng Tây Hạ độc lập, nhưng bọn họ cũng không muốn trở mặt với nước Kim, khi bọn họ tranh thủ có quan hệ mậu dịch với triều Tống thì đồng thời cũng tích cực tranh thủ tạo dựng một mối quan hệ ngoại giao bình thường với nước Kim.

Hoàn Nhan Tông Vọng tức giận hừ hừ nói:

- Tây Hạ ba lần bảy lượt phản bội chúng ta, chúng ta nhất quyết không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được.

Hoàn Nhan Hi Doãn vội vàng hỏi:

- Đô thống, không nên hành động theo cảm tính, hiện giờ chúng ta đã minh xác được kẻ thù hàng đầu rồi, một khi đã xác định rồi thì chúng ta nên làm dịu đi quan hệ với những kẻ thù còn lại.

Hoàn Nhan Thịnh cũng gật đầu:

- Đúng vậy, hiện giờ thế cục chung quanh đã cực kỳ bất lợi với chúng ta, nếu bước đầu tiên này đã đi nhầm thì có khả năng những bước sau đều sai. Ta phải chú ý cẩn thận, phải hóa giải nguy cơ của lần ngoại giao này.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười cười:

- Thần cũng chỉ nói vậy mà thôi, trong lòng thần cũng hiểu được, hiện tại mà đối phó với Tây Hạ thì phải là hạ sách, dù sao Tây Hạ cũng đã lập quốc hơn trăm năm, vẫn không thể khinh thường thực lực của họ được, một khi khai chiến, cho dù chúng ta có thắng thì nhất định cũng phải trả giá tổn thất thảm trọng. Điều này đối với tình hình trước mắt của chúng ta là cực kỳ không nên thực hiện.

Hoàn Nhan Thịnh cau mày:

- Phía đông bám trụ Cao Ly, phía tây nam ổn định Tây Hạ, vậy thì chỉ còn lại một đối thủ thôi.

Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng cùng đồng thanh nói:

- Da Luật Đại Thạch.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Da Luật Đại Thạch dù sao cũng là người Khiết Đan chính thống, giữ lại người này thủy chung là một tai họa ngầm đối với Đại Kim chúng ta. Gã ta khẳng định muốn khôi phục lại nước Liêu. Một trận chiến với gã ta là điều không thể tránh khỏi. Hiện giờ nhân lúc gã ta còn chưa đứng vững gót chân, thực lực còn hữu hạn, chúng ta có thể dùng một cái giá cực nhỏ để tiêu diệt gã, hơn nữa còn có thể thuận tiện khai thông đường đi với các quốc gia ở phía tây, gia tăng sự qua lại giữa hai bên. Đến lúc đó chúng ta cũng có thể thâm nhập sâu vào phía sau Tây Hạ, trước chậm rãi như tằm ăn rỗi thôn tính hoặc lôi kéo những quốc gia có mối quan hệ qua lại chặt chẽ với Tây Hạ, sau đó sẽ diệt Tây Hạ sau. Một khi chinh phục được Tây Hạ, chúng ta cũng có thể bóp chặt được cổ họng phía Bắc và phía Tây của Nam triều, lấy được ưu thế tuyệt đối về chiến lược.

Hoàn Nhan Hi Doãn nói:

- Kế này của Đô thống rất hay, nhưng ta nghe nói Tây Hạ đã vụng trộm liên lạc với Da Luật Đại Thạch rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Việc này ta cũng đã nghe nói rồi, hơn nữa ta cảm thấy đấy chưa chắc đã là tin đồn vô căn cứ, cho nên chúng ta càng phải thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Hạ, khiến cho bọn họ có chỗ cố kỵ.

Hoàn Nhan Thịnh tự hỏi hồi lâu, mới gõ nhịp bảo:

- Được, cứ làm thế đi, còn về chuyện với Tây Hạ, liền do Hi Doãn đi an bài. Về phía Cao Ly thì giao luôn cho Tông Vọng rồi, chỉ là thân thể của ngươi ---.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Xin Hoàng thượng cứ yên tâm, thân chỉ cần dùng miệng thôi thì vẫn không có vấn đề gì.

- Vậy là tốt rồi.

Hoàn Nhan Thịnh lại nói:

- Về phần Da Luật Đại Thạch, khiến cho Tông Hàn đi giải quyết, y đã dâng tấu vài lần hy vọng có thể lĩnh binh chinh phạt Da Luật Đại Thạch rồi.

Hoàn Nhan Hi Doãn cùng Hoàn Nhan Tông Vọng đều biết được ân oán giữ Hoàn Nhan Tông Hàn với Da Luật Đại Thạch, vì vậy cũng không nói nhiều lời.