Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1371-2: Ban Lý gia (2)




Trong thoáng chốc, chỉ thấy "Khâu Xử Cơ" kia ôm bụng quỳ xuống đất.

Cao Nha nội thấy bản thân mình hai chân lơ lửng trên không, vẻ mặt có chút mờ mịt. Mã Kiều khẽ gật đầu, rất có phong phạm nhất đại tông sư mà nói: - Nha nội, xem ra gần đầy ngài tiến bộ rất lớn nha, cước này đá thật sự rất đẹp.

Cao Nha nội vui vẻ nói: - Thật không? Ha ha, Mã Kiều, không giấu gì ngươi, ta luôn luyện tập theo chiêu thức mà ngươi dạy ta, chưa bao giờ bỏ dở.

Hai tên ngu xuẩn này, Lý Kỳ bị bỏ quên trợn trắng mắt, tức giận nói: - Này này này, Nha nội, tốt xấu gì ngươi cũng đợi người ta đánh ngươi rồi hãy đá nha, thật sự không chuyên nghiệp mà.

Cao Nha nội tỏ vẻ buồn bực, nói: - Ngươi cũng không trách ta được nha, ta thấy thằng nhãi này dám động thủ với ta, thì nhịn không được, bằng không thì làm lại lần nữa.

"Khâu Xử Cơ" kia nghe thấy thì lập tức ngất đi.

Lý Kỳ thấy thằng nhãi kia nằm trên đất mà mí mắt còn run run, thì biết chắc là giả bộ rồi, cười thầm, diễn xuất của thằng nhãi này thật sự khá tốt nha, lại nói với Cao Nha nội: - Nhìn đi, nhìn đi, bây giờ ngươi biết tại sao ta phản đối rồi đó.

- Không biết.

Lý Kỳ trợn trắng mắt, thành khẩn nói:

- Nha nội, kỹ năng diễn xuất của ngươi thì không có gì để nói

Cao Nha nội gật đầu nói: - Ta biết như vậy.

Có thể biết xấu hổ một chút không hả, trong bốn tiểu công tử, ngươi kiêu ngạo nhất nha. Lý Kỳ cười khan một tiếng, nói: - Nhưng, bọn họ vô cùng kính trọng đối với ngươi, quả thực là kính trọng đến tận xương tủy. Khi bọn họ cùng diễn với ngươi thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỹ năng diễn xuất của Nha nội ngươi nha. Giống như vừa rồi vậy, Âu Dương Khắc làm sao có thể một cước đá Khâu Xử Cơ hôn mê bất tỉnh chứ, ta chỉ sợ bọn họ phá hỏng thanh danh của Nha nội ngươi nha!

Cao Nha nội gật đầu liên tục nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi nói rất đúng, chính là như vậy, chính là như vậy. Ta đã nói mà, làm sao ta có thể đá ra một cước không chuyên nghiệp như vậy chứ, hóa ra là bọn họ sai nha.

Những người còn lại đều rối rít cúi thấp đầu.

Ngay cả Lý Kỳ cũng câm nín.

Cao Nha nội lại hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi nói làm sao đây?

Lý Kỳ hít sâu một hơi, nói: - Chuyện diễn viên, ta vẫn muốn tìm một vài diễn viên có kinh nghiệm một chút để diễn, giống như là nhạc sư diễn vai Tây Độc lần trước vậy, còn những nhân vật mà lần trước các ngươi diễn, ngoài Tiểu Cửu ra thì còn lại đều không đổi.

Hồng Thiên Cửu nói: - Vậy đệ diễn ai?

- Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông.

- Hay lắm, hay lắm. Sài Thông liên lục khen hay.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Tại sao?

Lý Kỳ nói:

- Lẽ nào ngươi không cảm thấy mình rất giống Chu Bá Thông sao. Vấn đề này, mấy năm sau ngươi sẽ biết. Huống hồ, cứ diễn Hồng Thất Công sẽ rất vô vị nha.

Hồng Thiên Cửu ngửa mặt ngẫm nghĩ một lát, nói: - Cũng đúng, đổi vai diễn càng thú vị hơn, được, vậy đệ diễn Lão Ngoan Đồng vậy.

Cao Nha Nội đảo mắt, nói: - Vậy ta cũng muốn đổi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi đổi ai?

Cao Nha Nội nói:

- Đương nhiên là Dương Khang nha.

- Dương Khang? Vì sao?

Cao Nha nội liếc nhìn Liễu Phiêu Phiêu, mất hết hứng trí nói: - Đất diễn của Dương Khang nhiều hơn.

Lý Kỳ hồ nghi liếc Cao Nha nội, đột nhiên nói: - Còn về Mục Niệm Từ sao?

Cao Nha nội vội nói: - Vai này ta đã chọn được người rồi.

- Ai?

- Từ Bà Tích.

Mẹ nó! Biết ngay là vậy mà, tên dở hơi này chắc chắc là vì Liễu Phiêu Phiêu không diễn, nên chuyển nhớ nhung sang Mục Niệm Từ rồi, không thể không nói, về mặt này thì cái đầu của tên dở hơi này xoay chuyển cũng nhanh lắm. Lý Kỳ thầm khinh bỉ Cao Nha nội một phen, nói: - Cô ấy?

Cao Nha nội nói: - Đây là nữ nhân của ta, nên để ta chọn nha.

- Nữ nhân của ngươi? Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ ngươi và Từ Bà Tích đã câu kết với nhau rồi.

Cao Nha nội cười hắc hắc nói: - Trước mắt thì chưa, nhưng nhanh thôi. Ta đang nói trong sách, Mục Niệm Từ không phải là nữ nhân của Dương Khang sao, hơn nữa ta cũng đã hứa chọn Từ Bà Tích, đến lúc diễn Thần điêu, thì để nàng diễn Hoàng Dung, ta lại diễn Dương Quá, ha ha, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.

Cười đến mức dâm tà nha, đặc biệt là khi nói đến Hoàng Dung, phải biết rằng y càng thích Hoàng Dung trong Thần điêu hơn.

Quan hệ này thật phức tạp nha, hóa ra ngươi muốn diễn như vậy, chỉ là để thỏa mãn tâm lý cám dỗ nhân vật của ngươi thôi nha!

Bây giờ đã có thể dự đoán được, Từ Bà Tích khó thoát khỏi lòng bàn tay của tên dở hơi này rồi. Nếu Từ Bà Tích thật sự diễn Hoàng Dung trong Thần điêu, vậy Dương Quámột đời anh danh nhất định bị hủy trong một chốc nha!

- Chuyện nàytùy ngươi vậy.

Cảm giác này có chút giống đóng phim cấp ba nha! Lý Kỳ vuốt mồ hôi, phất tay, dù sao hắn cũng định tìm một người trong số ca kỹ đến diễn, còn chuyện Cao Nha nội diễn Dương Khang sao, vậy cũng không có vấn đề gì, Dương Khang còn hư hỏng hơn cả Cao Nha nội.

Sau khi xác định được mấy vai chính, Lý Kỳ lại nói: - Ta đã quyết định giúp đỡ các ngươi, thì nhất định phải làm tốt, chỉ đạo võ thuật vẫn do Mã Kiều đảm nhiệm làm tổng chỉ đạo, ngoài ra, ta sẽ chọn ra mấy người trong Cấm quân đến giúp Mã Kiều, tạo thành một đội. Ngoài ra, chuyện thiết kế trang phục cho các ngươi sẽ do Trương Trạch Đoan làm tổng thiết kế.

- Nhà thiết kế trang phục?

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói.

Lý Kỳ lấy một bức tranh từ trong tay áo ra, nói: - Đây là thiết kế trang phục ban đầu của Hoàng Dung.

Cao Nha nội vừa nghe là Hoàng Dung thì vội đoạt lấy, chỉ thấy trong tranh, một tiểu mỹ nhân mặt màu lục là chính, váy màu trắng tay áo lá sen, khác hoàn toàn với váy đương thời, nhưng lại còn đẹp hơn, nói: - Oa! Nữ nhân này thật đẹp nha!

Lý Kỳ không nói gì: - Làm ơn, ta bảo ngươi xem trang phục, không phải người, bỏ đi, bỏ đi. Nói rồi hắn lại lấy một quyển tư liệu trong lòng ra, nói: - Đây là lời thoại ba hồi đầu, mang về học thuộc rành mạch cho ta, đặc biệt là Cao Nha nội ngươi, đừng bảo Tiểu Thiên học giúp ngươi. Nếu là vậy, thì dứt khoát để Tiểu Thiên diễn giùm người luôn đi.

Cao Nha nội cười ha ha nói: - Ta biết rồi, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.

Ai dám yên tâm về ngươi chứ! Lý Kỳ lại nói: - Còn ca khúc chủ đề?

Hắn mới nói được phân nửa thì Cao Nha nội liền hỏi:

- Ca khúc chủ đề?

Lý Kỳ nói: - Đương nhiên, ngay cả Liên minh đá cầu còn có ca khúc chủ đề, không lý nào chúng ta không có.

Hồng Thiên Cửu chờ mong nói: - Lý đại ca, bằng không thì lần này để đệ hát cho. Đệ chưa từng hát ca khúc chủ đề đâu.

Lý Kỳ hừ nói: - Tiểu tử ngươi thì miễn đi, ngũ âm còn không rõ, để ngươi hát, có lẽ vừa há miệng thì mọi người đã bỏ chạy rồi.

Hồng Thiên Cửu bị Lý Kỳ giáo huấn nghiêm khắc, nhỏ giọng lầm bầm, hiển nhiên là vô cùng bất mãn.

Cao Nha nội đảo mắt nói: - Bằng không thì để Từ Bà Tích hát?

Thằng nhãi này hưng phấn sao, thật là chỗ nào cũng nhúng tay vào, ngay cả ca khúc chủ đề cũng không tha, quả nhiên là tình thánh mà. Lý Kỳ nói: - Tới Thần điêu rồi hãy nói đi. Lần này để Liễu nương tử hát đi, dù sao thì nàng mới là nhân vật chính.

Cao Nha nội vừa nghe thì gãi đầu không lên tiếng, trong lòng lại vô cùng không hài lòng.

Lý Kỳ lại nói: - Đợi khi thành viên của lớp Lý gia ta đến đủ rồi, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp, thảo luận thật tốt.

Hắn còn chưa dứt lời thì cửa đã mở ra từ bên ngoài.

- Đến đây, đến đây.

Lý Kỳ quay đầu lại, sửng sốt, hóa ra từ ngoài cửa đi vào không phải là lớp Lý gia hắn, mà là Cao Cầu và Thái Kinh.