Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1358-2: Cao cầu bại (2)




Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền nghĩ tới băng ghế kia, hận không thể bóp chết tên ngốc này tại chỗ.

Hồng Thiên Cửu xoa xoa cằm, như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Điều này cũng đúng.

Cao Nha Nội thầm nói: - Tên này của phụ thân thật không hay.

Lý Kỳ hận không thể có bút ghi âm, ghi lại những lời này.

Chu Hoa ưỡn khuôn mặt tươi cười xán lại, nói: - Lý đại ca, Độc Cô Cầu Bại này là người ra sao?

Câu hỏi này hỏi đúng rồi nha.

Lập tức một đám người vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi.

- Độc Cô Cầu Bại này đánh thắng được Thất Công?

- Đương nhiên đánh không lại, Thất Công là cha vợ của ta.

-!

- Độc Cô Cầu Bại có võ công thất truyền sao?

- Độc Cô Cầu Bại vì sao không có thế hệ sau? Hắn là thái giám sao? Hay là thê tử hắn bị kẻ thù giết.

Đổ mồ hôi! Cũng không phải Đông Phương Bất Bại.

Cứ một câu đơn giản như vậy, khiến Độc Cô Cầu Bại nổi bật nghiễm nhiên đã vượt qua Dương Quá và Tiểu Long Nữ, điều này không khỏi làm cho Lý Kỳ cảm thán, Kim gia gia không hổ là Thái Sơn Bắc Đẩu bên trong võ hiệp.

Mọi người mồm năm miệng mười, Lý Kỳ rất hiểu được, bởi vì lần đầu tiên khi hắn xem "Thần Điêu Hiệp Lữ", cũng có nhiều loại suy nghĩ, đáng tiếc Kim gia gia không miêu tả qua, nhưng một câu nói kia là đủ rồi. Một nụ cười cực kỳ mê người cười với mọi người: - Các ngươi đoán xem.

-!

Đáp án khiến mọi người đều muốn đánh Lý Kỳ.

Là xuất phát từ nội tâm muốn đánh.

Lý Kỳ thấy tình huống không ổn, vội nói: - Đối với Độc Cô Cầu Bại, ta cảm thấy mọi người không cần nghiên cứu, 'Cầu bại' hai chữ này đã nói rõ hết thảy, tin rằng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng không bằng hai từ này. Độc Cô Cầu Bại đại biểu cho một loại cảnh giới, chứ không phải là đại nương chửi đổng ngoài đường.

Đáp án này, mọi người tựa hồ cũng tương đối hài lòng. Đều gật đầu, cũng không truy hỏi nữa.

Đôi mắt Cao Nha Nội đột nhiên đảo, vội vàng kéo cánh tay của Lý Kỳ, nói: - Đến đây, Lý Kỳ, mau mau ngồi xuống.

Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng, đã ngồi xuống, chợt thấy một đám "cao thủ" võ lâm bay tới, một trận âm thanh vang lên, chỉ thấy bọn Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa ngồi xổm trên ghế, lắc cái mông, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Muốn làm gì đây? Lý Kỳ dè dặt nói: - Các ngươi có chuyện gì không?

Cao Nha Nội nói: - Ngươi chẳng lẽ đã quên đồng ý vói chúng ta chuyện gì sao?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Chuyện gì?

Cao Nha Nội nói: - Đương nhiên là chuyện luyện tập diễn kịch! Ngươi sẽ không quên chứ?

Hồng Thiên Cửu nói: - Đại ca, không phải chúng ta muốn làm phiền ngươi, thật sự không có ngươi không được, ca ca cũng đã thử qua, kết quả làm Liễu tiểu nương tử tức giận bỏ đi.

Cao Nha Nội hừ nói: - Tiểu Cửu, lời này của ngươi rất làm tổn thương lòng ca ca ngươi, chuyện này làm sao có thể trách ta. Hẳn là đều do tiểu tử ngốc A Nam kia, ta chỉ có ý tốt giúp y và Phiêu Phiêu sắp xếp mấy đoạn giường diễn mà thôi, có gì không thể?

Chu Hoa nói: - HÌnh như không chỉ có thế, ngươi còn nói muốn tự làm mẫu một lần.

Cao Nha Nội ủy khuất nói: - Tiểu tử A Nam kia lại không hiểu, ta truyền thụ lại một ít kinh nghiệm cho y có gì không được, ta nhưng có lòng tốt nha!

Chuyện này nếu như có lòng tốt, trên thế giới này cũng không có kẻ ác, ít nhất là giữa đàn ông cũng vậy. Lý Kỳ hoảng sợ nói: - Giường --- giường diễn?

Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đúng vậy! Có cái gì không thể sao? Đây không phải là ngươi nói à. Ngươi còn nói chúng ta diễn những trò này phải đi đâu? Tiểu Thiên?

Lục Thiên vội hỏi: - Nha Nội, là chuyên nghiệp!

- Đúng đúng đúng, chuyên nghiệp

Xem ra nói giường diễn với tên ngốc này, thật là thất sách của ta, nếu cmn còn không đi, vậy nữ nhân kia cũng không khỏi quá đói khát. Lý Kỳ nói: - Nhưng Nha Nội, trong sách cũng không có đoạn diễn này mà?

- Vậy mụ la sát Quách Phù làm sao tới?

- Này--- Lý Kỳ lau mồ hôi, nói: - Vậy A Nam đồng ý chứ?

- A Nam so với Phiêu Phiêu còn nhanh hơn.

Lý Kỳ ồ một tiếng, khẩn trương nói sang chuyện khác: - Chúng ta vẫn là luyện tập diễn đi. Hắn cũng không muốn đưa sự nghiệp AV tới Đại Tống.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Đại ca, ngươi đồng ý rồi.

Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Đồng ý cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là phương diện thù lao ----.

- Tiền không thành vấn đề.

- Vậy thì không có vấn đề gì rồi. Không không không, còn có một yêu cầu.

Cao Nha Nội không vui nói: - Lý Kỳ, ngươi từ lúc nào biến thành đàn bà vậy.

- Vậy các ngươi mời một cao minh khác đi.

- Đưng đưng đừng, ngươi nói.

Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, ta muốn ngươi nợ ta một nhân tình.

- Ca ca cẩn thận. Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng.

Lý Kỳ nghe thấy rõ ràng, thầm mắng, tiểu tử này thật sự là quá ghê tởm.

Cao Nha Nội nói: - Nhân tình? Ngươi muốn giúp ngươi làm gì? Nói trước đi, về phương diện buôn bán, ta cũng không thể tự làm chủ.

Lý Kỳ nói: - Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không dùng một ân tình để chiếm hời của ngươi, cũng tuyệt đối không làm thương tổn đến ngươi, ta đây dám thề với trời.

Cao Nha Nội nghe xong, nói: - Chúng ta một lời đã định.

- Nha Nội quả nhiên là sảng khoái, không hổ là Cao Cầu Bại.

- Danh hiệu này không được, ngươi vẫn kêu ta là Cao Thanh Thiên đi.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Vậy được, trước cứ như vậy đi, các ngươi trước đi tìm người chuẩn bị một chút, sau khi buổi trình diễn thủy tinh kết thúc, ta sẽ đi khảo sát.

Kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy hứng khởi khi buôn bán, ngành giải trí này cũng nên tiến vào, hơn nữa hắn cũng cần tạo ra một đám minh tinh, củng cố ảnh hưởng của hắn đến người dân, hơn nữa còn có thể kiếm không ít tiền, thật sự vừa mới tính ra, về phần đạo diễn ra sao, hắn nhất định sẽ huấn luyện thành vài phó đạo diễn.

Cao Nha Nội vỗ bàn một cái nói:

- Tốt lắm, quyết định như vậy.

- Được, các ngươi trước trò chuyện đi, ta đi thương lượng với Ngô đại thúc chút chuyện.

Lý Kỳ khẩn trương rời đi, đi tới quầy, hắn vừa đi, vừa nghe lén đám mê võ hiệp, mồm năm miệng mười nói, trong giọng nói lộ ra cảm giác hưng phấn.

Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ đến đây, vội vàng giơ ngón tay cái lên nói: - Lý Kỳ, một câu kia của cậu thật sự viết rất hay, ngay cả lão hủ nghe xong cũng nội tâm Bàng Bái.

Không phải chứ, ngươi là Bành Bái? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Cho nên thúc mới để Cao Nha Nội đứng trên đài?

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Này với lão hủ không có quan hệ, cậu cũng hiểu Nha Nội là ai, lão hủ không khuyên được y.

Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Thư mời đã phát xong chưa?

Ngô Phúc Vinh nói: - Đã phát xong hết rồi, nhưng lão hủ nhìn thấy những cái tên kia, phát hiện bên trong còn có rất nhiều sĩ phu, việc này gọi bọn họ tới làm chi?

Lý Kỳ cười nói: - Ta muốn dạy bọn họ làm người.

Ngô Phúc Vinh nghe được trong lòng hoảng hốt, nói: - Lý Kỳ, bọn họ địa vị nổi bật, cậu chớ làm loạn!

- Cái này ta biết, nhưng địa vị của ta cũng nổi bật hơn. Lý Kỳ nói xong lại nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, ta phát hiện thúc càng lúc càng giống một người.

- Phu nhân.

Lý Kỳ cười ha hả, nhìn chung quanh, bỗng nhiên chú ý tới một người, thấy Sài Thông một mình ngồi trong góc, khi thì bật cười, khi thì lắc đầu, hành vi phi thường kỳ quái, hơn nữa từ lúc hắn vào đã lâu như vậy, Sài Thông cũng không chào hỏi gì hắn, có chút không đúng. Lý Kỳ nhìn Sài Thông, vừa đi tới chỗ bọn Cao Nha Nội, vỗ vỗ bờ vai của Cao Nha Nội, nói: - Này này này, Sài Thông sao lại ở đây?

Cao Nha Nội liếc nhìn Sài Thông, hừ nói: - Đừng nhắc đến thằng nhãi này, ta với tên người chim này không quen.

Lý Kỳ ừ một tiếng, trong lòng tò mò, lại hỏi Hồng Thiên Cửu: - Tiểu Cửu, đây là có chuyện gì?

Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Tên người chim kia đang tri âm với bạn tri kỉ của y.

- Bạn tri kỉ? Tri âm?

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Đúng vậy, y rốt cuộc cũng tìm thấy tri kỷ rồi.

- Ai?

- Đông Tà và Độc Cô Cầu Bại.

- Hả?

Hồng Thiên Cửu nói: - Tên người chim kia nói chúng ta chỉ có thể là huynh đệ của y, mà Đông Tà và Độc Cô Cầu Bại mới là tri kỷ của y, chỉ có hai người này mới hiểu y, nếu y không nói chuyện với ta, ta quyết không tới tìm y, thật không có nghĩa khí.

Cao Nha Nội nói: - Đúng đấy, Đông Tà quái nhân kia ngoại trừ sinh ra Dung nhi, còn có bản lĩnh gì?

Ra vẻ tinh tướng đã đến mức tri kỉ rồi. Lý Kỳ cười cười, nghĩ thầm rằng, tứ tiểu công tử này thật đúng là bốn đóa hoa hiếm thấy, rất đặc sắc.

----------oOo----------