Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1351: Mồi thơm xuất hiện




Đúng là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Vốn dĩ một kẻ vừa mất năm nghìn quan như Lý Kỳ phải lửa giận đầy mình, nhưng ai ngờ ông trời lại ban tặng cho hắn một món quà lớn như vậy. Giờ đây đừng nói là lửa giận, ngay cả khói cũng chẳng thấy đâu nữa rồi.

Cả đêm hùng hục quấn lấy nhau, mãi đến khi mặt trời đứng bóng, Lý Kỳ mới từ từ tỉnh giấc, theo bản năng vòng tay ôm sang cạnh, ai dè ôm không khí, quay mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra giai nhân cạnh mình đã không còn ở đó, chỉ còn lưu lại chút hương thơm nhè nhẹ.

Đâu rồi? Lý Kỳ quay đầu lại, ánh mắt lục tìm khắp trong phòng, chợt thấy một đại mỹ nữ đang ngồi trước bàn trang điểm, đang ngồi chải đầu, điểm trang. Lý Kỳ nghiêng người ngẩn ngơ nhìn mỹ nữ kia, nghĩ lại cả đêm quấn quýt, như mộng như ảo, nào là thiên hạ đại sự, nào là Kim đao trù vương, vứt ra khỏi đầu hết.

Xuống khỏi giường, bước tới sau lưng Nghi Nô, nhìn qua gương đồng, hiện rõ trong gương một mỹ nhân, mặt hơn hoa đào, đôi môi hồng đầy đặn, một đôi mắt mơ màng như biết nói, vạt tóc dài hôm nay đã được bủi lên, vừa đoan trang lại thêm phần quý phái, đúng là đẹp không tả xiết.

Lý Kỳ đứng nhìn ngất ngây.

Phu quân, huynh nhìn gì thế?

Bờ mi dài của Phong Nghi Nô khẽ chớp, lén lút nhìn trộm chàng trai anh tuấn trong gương đang ngẩn ngơ nhìn mình, tự nhiên vừa vui vừa xấu hổ.

Ngực…

Lý Kỳ hơi bối rối, vội vàng đổi giọng nói:

Nương tử, muội mới đẹp làm sao.

Phong Nghi Nô nghe xong ngoài mặt thì cứ thẹn thùng, nhưng trong lòng thì như nếm phải mật ngọt.

Lý Kỳ ân cần nói:

Đêm qua muội vất vả vậy, nên nghỉ ngơi thêm chút nữa mới phải.

Kẻ nói thì vô ý, nhưng người nghe thì hữu tình, Phong Nghi Nô nghĩ tới cảnh khoái lạc đêm qua, tự nhiên mặt đỏ như gấc, lại càng lộ vẻ kiều diễm. Mắt nhìn thẳng vào gương đồng, nàng nhẹ nhàng nói:

Muội đã không còn trẻ nữa, sao so được với Hồng Nô bọn họ, thêm vài năm nữa, nhan sắc này cũng sẽ dần dần già đi. Cho nên muội muốn tranh thủ mấy năm trẻ trung này, cố giữ lấy gương mặt đẹp nhất khi ở trước mặt phu quân, để phu quân có thể ngắm muội thêm một chút.

Có câu rằng, phụ nữ vì người mình yêu mà trang điểm, nàng ta dậy sớm như vậy cũng chỉ vì muốn tranh thủ lúc Lý Kỳ còn đang ngủ, mau chóng trang điểm một chút, để khi Lý Kỳ vừa tỉnh dậy, là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, chỉ vậy mà thôi.

Cô nương này đúng là mau nước mắt. Lý Kỳ hai tay quàng lấy vai của Phong Nghi Nô mà nói:

Ngốc ạ, trong tim ta muội mãi mãi xinh đẹp, đừng nói là mấy năm, cho dù là mấy chục năm, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, chút xíu cũng không bao giờ thay đổi.

Trong lòng y ngấm ngầm bổ sung thêm chữ “một trong những…”.

Phong Nghi Nô biết rõ những lời này của Lý Kỳ nửa giả nửa thật, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng, một tay nắm chặt tay Lý Kỳ, hơi nghiêng người, tựa vào trong lòng Lý Kỳ, nói,:

Phu quân, muội thấy thật hạnh phúc, huynh nói xem có phải muội đang nằm mơ không?

Lý Kỳ nhẹ nhàng nắm chặt tay, nói:

Nếu đây là mơ, vậy thì đây chắc chắn là một giấc mơ muôn đời sẽ không bao giờ tỉnh, hơn nữa trong giấc mơ này, ta chắc chắn hạnh phúc hơn muội.

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói:

Chỉ đáng tiếc là, ta trước giờ vẫn chưa cho muội được một đêm động phòng hoa trúc hoàn mỹ. Nhưng muội yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ bù đắp cho muội một đêm động phòng hoa trúc hoàn mỹ.

Trong giọng điệu có chứa đôi chút bất đắc dĩ, hắn vốn định chờ tới khi Bạch Thiển Dạ trở về liền cưới các nàng vào cửa, nhưng mọi việc trên đời này thường chẳng thể như ý nguyện. nếu thiếu Bạch Thiển Dạ, hắn thực sự chẳng thể nào khoác lên mình tấm áo tân lang đó, mà cho dù hắn có muốn, Quý Hồng Nô bọn họ cũng sẽ chẳng thể nào để hắn làm vậy.

Phong Nghi Nô vội lắc đầu nói:

Không không không, tất cả đều là lỗi của muội, lúc đó đúng là muội đã quá ngốc nghếch, cứ theo đuổi những thứ vô dụng, để đến nỗi lãng phí mất mấy năm tuổi xuân của mình. Muội thấy hối hận lắm, nếu thời gian có thể quay trở lại, muội thực sự chỉ mong muốn được sớm trở thành thê tử của huynh, dù sớm hơn được một ngày thôi cũng tốt.

Kỳ thực mà nói, cái đêm mà Lý Kỳ rơi xuống sông, nàng đã vô cùng sốt ruột muốn trở thành thê tử của Lý Kỳ rồi, nếu như đêm đó Lý Kỳ không bị thương, e là sớm đã nên chuyện rồi. Sau này Lý Kỳ lãnh binh xuất trận trở về, lại gặp phải bao nhiêu là chuyện bận tâm, mà chuyện của Lý Sư Sư cũng khiến nàng vô cùng phiền não. Thấy Lý Kỳ nếu không phải qua đêm ở chỗ Quý Hồng Nô, thì sẽ là chạy qua chỗ Da Luật Cốt Dục, nên trong lòng Phong Nghi Nô vô cùng sầu muộn.

Nhưng nàng không trách Lý Kỳ, bởi vì nàng biết Lý Kỳ là người tôn trọng ý nguyện của nàng, nhưng nàng không đợi được nữa, do đó quyết định vào hôm trung thu, bất kể thế nào cũng phải trở thành thê tử của Lý Kỳ. may mà lần này ông trời không trêu đùa bọn họ, Phong Nghi Nô cuối cùng cũng được tròn mộng, tuy là không được như nàng vẫn tưởng tượng, nhưng như vậy thôi là nàng cũng thỏa nguyện lắm rồi.

Lý Kỳ cười nói:

Những ngày tươi đẹp của chúng ta còn dài lắm, đợi sau này chúng ta sẽ đón cả Sư Sư cô nương về đây chung sống, để còn báo đáp an tình nàng ấy dành cho chúng ta.

Tỷ tỷ?

Phong Nghi Nô hai mắt tròn xoe, nói:

Thực sự có ngày đó không?

Sẽ có, chắc chắn ngày đó sẽ đến.

Phong Nghi Nô nghe xong trong mắt hiện ra một trời kỷ niệm.

Hai người uyên ương tân hôn, như keo như sơn, nói sao hết được những ngọt ngào ấm áp, mãi tới chính ngọ, hai người mới cùng nhau ra khỏi cửa phòng.

Phong tỷ tỷ (Phong muội muội), chúc mừng, chúc mừng.

Hai người vừa bước tới tiền sảnh, Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục đã đợi ở đó tự bao giờ, luôn miệng chúc mừng Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô nghe thấy tự nhiên xấu hổ, mặt đỏ bừng không biết nói gì.

Còn Lý Kỳ thì cười gượng nói:

Vui chung, vui chung.

Vừa nói hắn vừa quay sang nói với Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục, giọng nói có chút trách cứ:

Nhưng còn hai muội, đừng tưởng chuyện này cứ vậy là xong. Đêm qua Nghi Nô đã được giáo huấn theo gia pháp Lý gia, đã hiểu rõ sai sót của bản thân rồi, hơn nữa cũng đã vô cùng thành tâm sám hối, đêm nay, hai người liệu mà ngoan ngoãn chịu phạt.

Nói xong, hắn một tay ôm lấy Nghi Nô, nói:

Nghi Nô, đêm nay giúp phu quân muội dạy dỗ hai người bọn họ.

Cả ba đồng thời gắt lên một câu, ngay lập tức lập đồng minh chống lại Lý Kỳ, đồng lòng đối ngoại, nhẫn tâm bỏ lại Lý Kỳ, vào trong phòng lặng lẽ nói chuyện.

Phong tỷ tỷ, tỷ hôm nay thật đẹp quá cơ!

Thật không?

Thật.

Đây chắc chắn là nhờ công lao của phu quân đó.

Cốt Dục tỷ tỷ, sao tỷ lại sinh hư y hệt phu quân vậy.

- Gần mực thì đen, sau này các muội cũng sẽ bị huynh ấy làm sinh hư thôi.

Ha ha ha!

Lý Kỳ chỉ biết đứng một chỗ nhìn theo thân hình gợi cảm của ba người mà cười trừ, những ngày tháng này quả thực là quá hạnh phúc.

….

Tết trung thu năm nay đối với Phong Nghi Nô và Lý Kỳ mà nói hẳn là suốt đời khó quên, không chỉ có vậy, mà ngày cả đối với toàn thể người dân Đông Kinh mà nói, e là cũng khó mà quên được, bởi vì có quá nhiều khoảnh khắc tuyệt diệu, khiến người ta ghi khắc trong tim.

Trong đó, điều khiến người ta bàn tán xôn xao nhất, không phải là hai công thức món ăn tuyệt diệu, mà là nữ thần hộ vệ và thủy tinh.

Gần như ai ai cũng đang đàm luận chuyện này.

Ánh mắt thoáng qua đó, để lại quá nhiều điều kỳ diệu, khiến người ta khó cưỡng khỏi ý định muốn đi tìm hiểu.

Nhưng mà, trên đời này chỉ có một nơi có thể cho họ đáp án, đó chính là Túy Tiên Cư.

Sau Tết trung thu, Túy Tiên Cư làm ăn ngày càng phát đạt, gần như ngày nào cũng không còn chỗ trống, nhưng lần này, thứ thu hút bọn họ không phải là rượu ngon và đồ nhắm, mà là thủy tinh.

Chỉ tiếc là Lý Kỳ đã hạ lệnh phong bế thông tin, khiến cho tin tức bọn họ nhận được ít đến đáng thương, nhưng không làm ảnh hưởng đến việc Túy Tiên Cư lấy lại sự huy hoàng vốn có khi xưa, một lần nữa trở thành Đông Kinh đệ nhất tửu lầu.

Mà trong thời gian này, Lý Kỳ gần như ngày nào cũng sống trong sự lạc thú, còn việc trong triều, hắn dường như chẳng mấy khi hỏi, dù sao thì tất cả chiến sự gần đây đều còn đang ấp ủ, triều đình lại tập trung vào cải cách, Xu Mật Viện nhàn rỗi vô cùng.

Bất giác, một tháng đã qua đi.

Một sáng nọ, Lý Kỳ lại tới nhà mới của mình, cũng chính là phủ đệ của Vương Phủ trước đây. Lúc khám xét chỗ này, suýt chút nữa thì cho san phẳng, chẳng còn cách nào, nếu không trang trí lại, thì cơ bản là không thể ở được. Khoản tiền này tiêu như vậy thì oan ức quá, hắn đâu có tính được rằng Triệu Giai sẽ ban cho hắn nhà cửa này.

Ở Đông Kinh, à không, cho dù là tất cả Đại Tống, ngoài phủ thái sư ra, thì chỉ có nhà này là to nhất, vườn tược rộng như vậy, trang trí lại một loạt, kinh phí không nhỏ chút nào nha.

May mà Lý Kỳ là người thực dụng, vườn hoa, ao hồ, giả sơn không cần yêu cầu cao, làm qua loa cho có là được, quan trọng là chỗ ở, nhất định phải trang trí xa hoa, phòng ngủ nhất định phải rộng, bởi vì rộng mới kê được giường đủ lớn, lớn đễn nỗi đủ chỗ bốn năm người nằm. Từ đó có thể thấy được, muốn đắp chung cái chăn to mà ngủ, quả không phải là việc đơn giản, phải tính toán từ cải nhỏ nhất.

Đi lung tung một hồi, thấy nhân công không ai trốn việc, Lý Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cùng với Mã Kiều đi tới một bóng cây lớn nghỉ ngơi, đột nhiên, có người bước vào, nói:

Đại nhân, đạo sĩ ngài mời tới rồi?

Đạo sĩ?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

Ta đâu có mời…

Hắn mới nói được nửa câu, Mã Kiều đột nhiên nói:

Bộ soái, lẽ nào ngài quên rồi sao, hôm qua ngài cho thuộc hạ mời một vị đạo sĩ đến làm phép mà?

Lý Kỳ hơi sững sờ, rồi chợt hiểu ra, thầm nói, may mà Mã Kiều phản ứng nhanh, vội nói:

Mau mời vị đạo trưởng đó vào đây.

Vâng.

Một lát sau, thấy tên nô bộc kia dẫn theo một đạo trưởng khôi ngô bước vào.

Đạo trưởng kia nhìn thấy Lý Kỳ, liền giơ một tay lên trước ngực, hành lễ nói:

Bần đạo bái khiến đại nhân.

Lý Kỳ ừ một tiếng rồi quay sang nói với tên nô bộc kia:

Ngươi lui ra trước đi.

Vâng.

Đợi đến khi tên nô bộc kia đi khỏi, Lý Kỳ mới vội vàng hỏi:

Tên này, ngươi điên rồi sao mà dám tìm tới tận đây?

Đạo trưởng này chính là đội trưởng đội theo dõi Nam Bác Vạn.

Nam Bác Vạn hai mắt đưa qua đưa lại rất gian, rồi tức thì nói nhỏ:

Bộ soái, là ngài cho gọi tiểu nhân tới mà.

Ta kêu ngươi tới?

Nam Bác Vạn nói:

Lẽ nào ngài quên là lần trước có giao cho tiểu nhân một nhiệm vụ rồi sao?

Lý Kỳ ngẩn người, nghĩ suy một lát, đột nhiên mở trừng hai mắt, nói:

Ngươi nói tới đồi Đà Phong?

Nam Bác Vạn gật gật đầu, nói:

Vừa nãy, người canh giữ ở đó về báo, người đó có khả năng đã xuất hiện rồi, thế là tiểu nhân tức tốc trở về gặp Bộ soái ngay.

Lý Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài.



Đồi Đà phong nằm ở nơi vô cùng hẻo lánh của ngoại ô phía đông, trên đồi mấp mô biết bao nhiêu là mồ mả, rõ ràng là một bãi tha ma lộn xộn.

Lúc này, đằng sau một gốc cây to dưới chân đồi Đà Phong, có hai bóng người lén lút ẩn náu, ánh mắt hai người này luôn nhìn chằm chằm vào lưng chừng núi, chỉ thấy trước một nấm mồ nhỏ ở lưng núi có một vị đạo cô đang đứng đó.