Phong Nghi Nô bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Quý Hồng Nô bị kẹt ở giữa cảm thấy vô cùng khó xử!
- Ta không nhéo, ngươi đi tìm người ta đi.
Phong Nghi Nô cũng mặc kệ, hai tay vừa thu lại, liền ngồi xuống bên cạnh, rót trà, uống một hơi hết sạch. Hai tay đan vào nhau, liếc nhìn Lý Kỳ, quẹt miệng, ấm ức nói:
- Ức hiếp người quá đáng!
Quý Hồng Nô giãy dụa một lát, vẫn chọn đứng bên cạnh với Phong Nghi Nô. Dù sao thì cũng cùng giới tính, nhưng nàng không dám càu nhàu, chỉ có thể im lặng ngồi sang một bên, im lặng nhìn Lý Kỳ, trìu mến.
Nếu là trước đây, Lý Kỳ có lẽ sẽ cảm thấy có chút áy náy. Nhưng bây giờ đã khác rồi, hắn tới là chân phu cương, massage vai vài cái, thực sự cảm thấy rất thoải mái! Khẽ ho nhẹ một tiếng, cố gắng để biểu hiện của mình nghiêm túc hơn một chút, nói:
- Mấy người các nàng cũng được đấy chứ. Học cái gì là thổ hào, chơi cái gì là vung tiền như rác. Các nàng thật sự đã bỏ số tiền này ra có đáng không? Không sai, là tiền của chồng kiếm, chính là tiền cho các nàng tiêu xài đấy. Cho các nàng bại đi, chuyện này có lẽ nên thế. Nhưng vấn đề là vì chồng bây giờ trách nhiệm nặng nề, tốt xấu gì các nàng cũng phải hiểu cho ta chút chứ. Ba nghìn quan, không, tính ra tổng cộng là năm nghìn quan đấy. Nếu các nàng không thể cho ta một lý do, vậy thì ta tất sẽ lấy gia pháp của Lý gia ta ra. Ba người các nàng ai cũng đừng mong chạy thoát. Chuyện này không có bất kỳ thương lượng nào.
Mặc dù nói như vậy, trong lòng hắn vẫn còn đang rỉ máu.
Ba người phụ nữ vừa nghe tới gia pháp, mặt liền đỏ bừng lên.
Hai gò má phồng lên của Phong Nghi Nô lập tức tiêu tan xuống, cười hì hì nói:
- Phu quân, kỳ thực … kỳ thực chúng ta làm như vậy, đó đầu là vì sự trong sạch của phu quân.
- Vì sự trong sạch của ta?
Lý Kỳ nghe thấy lý do buồn cười này, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Bản thân quang minh lỗi lạc, làm quan lâu như vậy, là thanh liêm. Một lòng vì dân vì nước, thanh thanh bạch bạch, cần gì các nàng phải làm cho ta trong sạch? Các nàng sao không nói thẳng ra ta trả lại sự trong sạch cho các nàng? Chuyện này ta cố gắng còn có thể chấp nhận được một ít.
Da luật Cốt Dục khẽ gắt một tiếng, nói:
- Phu quân, người có thể đừng nói chuyện hồ đồ được không? Phu nhân có thể còn ở chỗ này.
- Lại thế nào nữa đây? Phu nhân không phải ít …, các nàng đừng có chuyển hướng đề tài nữa. Trước tiên hãy nói rõ cho ta biết năm nghìn quan này.
Lý Kỳ tức giận nói.
Quý Hồng Nô thận trọng nói:
- Đại ca, bức tượng đá đó của người điêu khắc có lẽ là phu nhân.
- Đương nhiên … không phải rồi!
Trên trán Lý Kỳ toát mồ hôi hột. Trong lúc nói chuyện không kìm lòng nổi nhìn Tần phu nhân, đảo đảo tròng mắt, dang tay ra tỏ ý không hiểu:
- Vì sao các muội lại nghĩ như vậy? Lẽ nào phu nhân có tám cái tay, sao lại lọt?
Nói xong hắn liền nói với Tần phu nhân:
- Phu nhân, lẽ nào ngay cả người cũng cho rằng bức tượng đá đó giống người sao? Chuyện …. Chuyện này sao có thể chứ?
Mặc dù Tần phu nhân hận tới mức ngứa cả răng. Nàng cũng biết Lý Kỳ là cố tình nói như vậy. Nhưng, chuyện này không thể thừa nhận được, liền nói:
- Ta sớm ….
Lời của nàng vừa mới nói ra, Phong Nghi Nô bỗng nhiên đưa tay khoác tay nàng nói:
- Vương tỷ tỷ là lần đầu tiên nhìn thấy, đã nói người là điêu khắc chính là phu nhân. Còn nói phu quân người như vậy thực sự là quá bỉ ổi rồi. Vương tỷ tỷ bây giờ cũng vô cùng tức giận.
- Thật sao?
Lý Kỳ hơi thấy chột dạ.
Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói:
- Kỳ thực … kỳ thực ta cũng cảm thấy rất giống.
Da luật Cốt Dục nói:
- Phu quân, dung mạo của Phong muội muội có lẽ trên thế giới này cũng ít có, vì sao người lại chọn phu nhân? Lẽ nào ….
- Không có, tuyệt đối không có.
Lý Kỳ lập tức phủ định.
Tần phu nhân nhíu mày nói:
- Da Luật nương tử, xin nàng tự trọng.
Da luật Cốt Dục cười xin lỗi, không nói thêm nữa. Nhưng, trong mắt rõ ràng chính là có ý khác.
Phong Nghi Nô bỗng nói:
- Cốt Dục tỷ tỷ, Hồng Nô muội muội, các người thật sự là uổng công ở bên cạnh phu quân lâu như vậy, sao phu quân lại làm như vậy, ta tin vào nhân phẩm của phu quân của ta. Người tuyệt đối không phải là loại người này.
Chuyện này thật sự là hoạn nạn mới thấy được chân tình! Lý Kỳ liền nói:
- Nghi Nô, chuyện này tuyệt đối là ta nghe mà cảm động nhất. Hồng Nô, Cốt Dục các muội à, ôi, các muội bảo chồng nói thế nào các muội cái gì cũng tốt chứ? Ngay cả ta cũng không tin, quá là khiến ta đau lòng. Nghi Nô, mau tới ôm một cái, trái tim phu ta tan nát rồi.
Nói xong hắn liền đưa tay về hướng Phong Nghi Nô. Trong mắt Phong Nghi Nô bỗng lóe lên chút giảo hoạt, thân người linh động hướng về bên cạnh hắn, khiến cho Lý Kỳ suýt chút nữa đã ôm trầm lấy Tần phu nhân. Chỉ thấy hai mắt Tần phu nhân trợn trừng lên, dọa Lý Kỳ liền thu vội tay lại.
Ngươi lúc này kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta. Lý Kỳ nhìn thấy đại mỹ nữ mặn mà quyến rũ như vậy đan thành một khối, điều đó thực sự là khiến trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Chuyện này không liên quan gì tới quân tử, chỉ liên quan tới giới tính. Nếu thấy cảnh đẹp này mà không có chút phản ứng này, điều đó chỉ có thể nói là căn bản không phải là một người đàn ông.
Quý Hồng Nô liếc trộm Phong Nghi Nô, lại nói:
- Đại ca, muội không phải là không tin đại ca, chỉ là muội thật sự cảm thấy rất giống.
Da luật Cốt Dục nói:
- Ta cũng là cảm giác như vậy. Hơn nữa chúng ta chẳng qua cũng chỉ là lấy chuyện luận chuyện mà thôi.
Lý Kỳ có chuyện lạ nói:
- Cảm giác này các muội là hoàn toàn sai rồi, phải thay đổi lại ngay. Các muội xem ta là người thế nào? Chuyện này liên quan tới danh dự của vi phu, không thể nói linh tinh được.
Phong Nghi Nô nói:
- Không sai, chuyện này liên quan tới danh dự của phu quân, phải làm cho rõ ràng, rành mạch, trả lại sự trong sạch cho phu quân.
- Nói rất hay.
- Phu quân, muội đã tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mua về bức tượng này, chính là vì để chứng minh phu quân người trong sạch.
- Làm rất tốt.
Lời nói vừa nói ra, Lý Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:
- Nương tử, muội vừa nói cái gì?
Phong Nghi Nô nói:
- Muội nói muội mua bức tượng đá về chính là vì để chứng minh sự trong sạch của phu quân. Vương tỷ tỷ một mức nói nhất định bức tượng đá đó của người chính là khắc theo hình dáng của người ta. Nhưng đó chỉ là nhìn xa, nói là giống ta, cũng không chưa hẳn là không thể. Ta và Vương tỷ tỷ, đám người Hồng Nô vì chuyện này mà tranh chấp với nhau. Vốn định chờ khi kết thúc cuộc thi này, sẽ lên xem cho rõ ràng, ai biết phu quân lại muốn bán bức tượng đó đi. Nếu rơi vào trong tay Cao Nha Nội, chuyện này sẽ tranh chấp không rõ ràng. Vì muốn làm rõ chuyện này, chúng ta mới quyết định mua về, tới khi phân biệt rõ đúng sai, sẽ rõ ngay thôi. Phu quân, muội toàn tâm toàn ý vì huynh mà nghĩ, huynh không thể trách muội được chứ.
Nói xong, đôi mắt yêu mị đó khẽ chớp chớp, thật sự ta đã thấy còn thương nữa!
Trời! Trúng kế của cô bé này rồi. Lý Kỳ lúc này xem như đã hiểu, mấy người họ là hai bè, luôn chỉ có mình hắn trước mặt phụ nữ. Bây giờ lại trước mặt người phụ nữ của mình, ngã một cái, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, nghiến chặt răng lại nói:
- Phong Nghi Nô à Phong Nghi Nô, sao muội có thể thông minh như vậy chứ? Ngay cả phương pháp tuyệt như vậy cũng nghĩ ra. Xem ra từ nay về sau ta phải yêu thương muội hơn một chút nữa rồi.
Trong giọng nói đầy tính uy hiếp.
Nhưng Phong Nghi Nô thì không hề sợ hãi, thản nhiên đón nhận, nói:
- Phu quân, giữa chúng ta, cảm ơn thì miễn đi, chỉ cần huynh đừng trách muội đã tiêu nhiều tiền như vậy là được rồi.
- Cảm ơn?
Lý Kỳ tức điên lên, bỗng nhiên đứng lên nói:
- Muội đừng cho rằng ta không biết các muội đang chơi trò gì, còn muốn ta cảm ơn muội, thật đúng là buồn cười. Oa oa oa, thật đúng là tức chết ta mất.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ sắp tức điên lên rồi, trong lòng có chút vui sướng, liền thốt lên:
- Ngươi chớ không phải là có tật giật mình sao?
Nhưng lời này vừa nói ra, nàng liền hối hận.
Phong Nghi Nô vừa nghe thấy thế, trong ánh mắt hiện lên niềm vui sướng.
Trời! Xem ra lần này ta đã thua chắc rồi. Lý Kỳ vừa thấy Tần phu nhân mở miệng, ánh mắt thoáng lóe lên một chút, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ:
- Cái gì là có tật giật mình? Sao ta lại phải chột dạ?
Phong Nghi Nô ấm ức nói:
- Vậy vì sao huynh lại trách chúng ta đã thay huynh chứng minh trong sạch?
Lúc này nếu nhượng bộ, đó thật sự là chột dạ rồi. Lý Kỳ biết đây là một cái bẫy, nhưng không thể không chui vào trong được. Dù sao năm nghìn quan đó cũng không thể đòi lại được, liền nói:
- Được rồi! hô sợ hô! Không phải năm nghìn quan, đối với ta mà nói, chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Phong Nghi Nô liền nói:
- Vậy phu quân, bức tượng đá đó bây giờ đặt ở đâu? Chúng ta đi xem xem.
- Ngay tại ….
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Bây giờ là lúc ngắm trăng. Huống hồ chuyện này liên quan tới danh dự của ta. Đêm hôm khuya khoắt đi ngắm, mơ mơ hồ hồ, muốn xem thì ban ngày đi xem.
- Vậy ngày mai thế nào?
- Ngày mai thì … ngày mai hãy nói đi, ta rất bận.
Hắn vừa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng người nói:
- Xin hỏi Xu Mật Sứ có đây không?
- Có, có.
Lý Kỳ liền đáp lời.
Người đó ngoài nhà lại nói:
- Triệu công tử mời Xu Mật Sứ đi lên phía trước một chuyến.
Triệu Giai, ta thật sự thích ngươi chết đi được. Lý Kỳ nhỏ giọng nói với Phong Nghi Nô:
- Triệu công tử này chính là Hoàng thượng. Ta phải nhanh chóng đi một chuyến, các muội đừng chờ ta. Chúng ta gặp nhau có lẽ là rất muộn, chờ các muội ngắm trong xong, ta sẽ bố trí người đưa các muội trở về.
Nói xong, hắn liền bước nhanh ra ngoài cửa. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền thở dài một cái, nói:
- Thật sự là hai nắm tay khó mà địch bát sữa, nên đi sớm thì hơn. …. Ngươi cười cái gì? Buồn cười, mau đi nhanh đi, nếu để Triệu công tử chờ lâu, cẩn thận ta tặng ngươi một manh chiếu đấy.