Xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xào xôn xao.
Đầu năm nay ai dám trước mặt mọi người trong triều, nói về Hoàng đế. Đây chẳng phải là thành tâm cho mình không đi qua nổi hay sao? Không ít người đều vã mồ hôi hột thay Lý Kỳ.
Duy có Cao Nha Nội:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy? Lẽ nào Hoàng thượng không thể ăn một bữa cơm với gia đình sao ….?
- Bốp!
- Ây da, cha đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Đừng đánh? Phải đánh mạnh mới đúng. Lý Kỳ thầm cười một tiếng, ngoài miệng lại nói:
- Có câu là trong thiên hạ, hay là thổ vương; lính dẫn thổ hay là vương thần. Hoàng thượng quý vì là vua một nước. Người trong thiên hạ chính là con dân của triều đình, bao gồm cả ta và ngươi trong đó. Thiên hạ vốn là một gia tài. Hay nói cách khác, chúng ta vốn là người một nhà. Mà Hoàng thượng chính là chủ của cái nhà này. Trong ngày tết trung thu, người một nhà lẽ nào không nên ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm đoàn viên sao? Nhưng điều này đối với Hoàng thượng mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa là một hy vọng xa vời.
Sau khi mọi người nghe xong, lần lượt gật đầu. Nếu nhìn từ góc độ này, lời này của Lý Kỳ thật sự là rất có lý.
- Nói rất hay.
Một người bỗng nhiên thốt lên. Người này chính là Tần Cối. Cái kiểu nịnh công khai này, y sao có thể để cho Lý Kỳ một mình làm náo động được.
Y vừa thốt lên, người khác cũng liền phản ứng, lần lượt vỗ tay khen hay.
Ha ha! Xem ra lấy hoàng gia làm người phát ngôn quả thực là kinh người. Ta thật sự là một thiên tài! Trong lòng Lý Kỳ đều cười như nở hoa, tiếng khen ngợi trầm trồ. Có người nói:
- Tết trung thu năm nay chính là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay. Hoàng thượng đương nhiên là hy vọng có thể cùng chung vui ngày tết đoàn viên này với con dân của mình rồi. Nhưng, điều này căn bản là không thể làm được. Vì chuyện này Hoàng thượng vẫn luôn cảm thấy âu sầu. Người này vốn là thần tử của Hoàng thượng, cũng nên vì Hoàng thượng mà phân ưu. Đây cũng là bổn phận của người làm thần tử. Sau khi suy nghĩ khổ sở, cuối cùng cũng đã nghĩ ra một cách.
Nói xong, hắn liền chỉ về phía chiếc bàn phủ vải đỏ kia, nói:
- Chính là nó.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc bàn đó. Tư duy cũng đã không tự chủ bước theo Lý Kỳ.
Lý Kỳ liền bước tới bên cạnh nơi Lỗ Mỹ Mỹ sớm đã chuẩn bị rồi, gật đầu.
Lỗ Mỹ Mỹ đưa tay ra cầm lấy một góc tấm vải đỏ, kéo mạnh ra phía sau. Cùng lúc đó, những người phía dưới đó cũng lần lượt kéo góc còn lại của tấm vải xuống.
- Oa …!
Hầu như tất cả mọi người đều thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nhưng, sau đó lại nghe thấy tiếng nuốt nước miếng xuống.
Thật là nhiều bánh trung thu quá đi!
Trong số bánh trung thu, hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là chiếc bánh trung thu hình tròn còn lại với bán kính khoảng 1m được đặt trên bàn đó.
Bánh trung thu được ra đời từ thời Đường Tống, phát triển vào thời Tống. Chiếc bánh trung thu lớn như vậy tuyệt đối là xuất hiện lần đầu tiên. Nếu đầu năm nay có kỷ lục Guiness, thì chắc chắn là sẽ được liệt vào trong đó. Đây là điều không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng so với hai chữ được viết phía trên chiếc bánh trung thu này mà nói, đặc điểm khác chẳng là gì hết. Tuy nhiên, trên chiếc bánh trung thu được viết hai chữ, chính là hai chữ “Ngự tứ”, màu vàng lấp lánh khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt, còn mang theo chút uy nghiêm.
Ngự tứ!
Đây …. Đây có lẽ không phải là chuyện đùa.
Mọi người đều ngây người ra, trợn trừng hai mắt nhìm, khóe miệng khẽ mở ra, gót chân đứng im, thân người lao về phía trước.
Tất cả hiện trường trong thoáng chốc đã trở lên lặng ngắt như tờ.
Hiệu quả của chấn động này chính là điều mà Lý Kỳ mong muốn. Hắn liền nói:
- Bây giờ mọi người đã nhìn thấy chính là bánh trung thu hoàng gia. Mà đây là loại bánh được xếp vào hệ bánh trung thu hoàng gia lớn nhất, tên là bánh trung thu chí tôn. Chỉ có một chiếc thôi, hy vọng mọi người cùng ăn và quý trọng.
Bánh trung thu chí tôn?
Tên gọi này có lẽ là khá bá đạo đấy!
Lý Kỳ bước tới bên cạnh chiếc bàn giới thiệu:
- Mọi người nhìn thấy chiếc bánh trung thu chí tôn này có thể chia ra thành bốn phần. Lớp nguyên liệu ở lớp ngoài cùng được làm thành từ 27 loại hoa quả, tượng trung cho 27 khu vực hành chính của Đại Tống chúng ta. Lớp nhân của tầng thứ 2 được làm thành từ 4 loại lá trà, tượng trưng cho bốn kinh Đại Tống ta. Tầng thứ 3 là dùng thịt và tôm tươi chế thành, tượng trưng cho hai quân thủy lục của Đại Tống ta. Về phần lớp giữa này thì dùng gạch cua và lòng đỏ trứng chế tạo thành, tượng trưng cho đương nhiên là hoàng gia rồi. Mọi người đều biết ngụ ý của chiếc bánh trung thu này chính là tượng trưng cho sự đoàn viên. Còn những ấn này có bánh trung thu “ngự tứ” chính là tượng trưng cho hoàng gia và bách tính cùng chung vui, cùng ăn, đồng lòng. Hay nói cách khác, chính là Hoàng thượng cùng bách tính ngồi cùng một mâm, hưởng thụ không khí đoàn viên này.
Mọi người nghe xong, không khỏi lắc đầu kinh ngạc. Chính điểm này e là cũng chỉ có Kim Đao Trù Vương mới có thể nghĩ ra được.
Trương Xuân Nhi thấy thế lại thở dài, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu hắn dùng chiếc bánh Trung thu này để tỷ thí với mình, thì không cần phải thi nữa, mình cũng đã thua rồi.
Lo lắng của nàng cũng không có gì là đúng đắn. Chỉ dựa vào hai từ “ngự tứ”, ai dám thắng? Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được nữa. Cách thắng này không ai có thể tín phục được về mặt khả năng nấu nướng. Điều đó không thể so với sự khác biệt khác được.
Hồng Thiên Cửu đã không chờ được nữa rồi, liền nói:
- Lý đại ca, chiếc bánh Trung thu này bao nhiêu tiền mới có thể ăn được?
Khi nói chuyện, y đã đưa tay lục lọi trong ngực, nếu không đủ, sẽ nhanh chóng quay về lấy, hoặc tìm người để mượn. Nếu hôm nay không ăn được chiếc bánh Trung thu này, y có lẽ sẽ tiếc nuổi cả đời.
Câu nói này của y cũng đã hỏi lên tiếng lòng của không ít người. Chiếc bánh Trung thu này thật sự quá lớn, lớn tới mức không ai có thể tính được là bao nhiêu tiền.
Lý Kỳ không trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi cho rằng chiếc bánh Trung thu này có thể mua được sao?
- Lẽ nào không cần tiền?
Cao Nha Nội bỗng nhiên thông minh đột suất.
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Chiếc bánh Trung thu chí tôn này chính là tiền của Hoàng thượng bỏ ra, ban cho người dân ăn, cùng mọi người miễn phía hưởng dụng.
- Vậy những thứ đó đằng sau thì sao?
Mẹ kiếp! Ngươi cũng thật là lòng tham không đáy! Lý Kỳ nói:
- Phía sau là chấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư chúng ta. Đương nhiên cần có tiền để mua. Nhưng Túy Tiên Cư chúng ta đã sai người tặng lô bánh Trung thu hoàng gia cho những người dân nghèo khổ đó rồi, truyền đạt tâm ý của Hoàng thượng, cũng hy vọng các vị có thể mua nhiều một chút mang về, đại diện Hoàng thượng tặng cho những người dân nghèo không có nhà để về đó, giúp Hoàng thượng làm được thiên hạ một nhà.