Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1340-1: Thịnh yến trung thu (Thượng) (1)




Trước đây Thái Kinh, Cao Cầu bất kể là ở đâu, tuyệt đối cũng đều là tiêu điểm của toàn bộ hiện trường. Lần nào mà chẳng tiền hô hậu ủng, các quan viên còn lại đều tranh nhau nịnh bợ. Nhưng bây giờ, họ lại trở thành một loại nhân sỹ đặc biệt của kinh thành, không ai muốn kết giao với họ. Đặc biệt là những quan viên đó.

Điều này thật đúng là khiến cho người ta thổn thức vô cùng!

Cao Cầu cười ha hả nói:

- Ngươi đây là nhớ tiền của chúng ta đây mà.

Mặc dù sự khác biệt này rất lớn, nhưng Cao Cầu cũng đã nhìn thấu rồi, vẫn còn sống tiếp được. Hơn nữa Cao Nha Nội còn được Hoàng thượng nhận làm em nuôi, ông ta cũng đã thỏa mãn rồi.

Còn Thái Kinh thì lại càng phải như vậy, đều muốn sống, còn có danh lợi gì mà không bỏ xuống được? Vì thế cho nên họ cũng chẳng màng gì tới chuyện này, ngược lại nhàn nhã vui vẻ, có thể chuyên tâm hưởng thụ những cao lương mỹ vị của hưu trí, nói một cách hào phóng chính là có thể hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ nhân sinh.

Cảnh giới này đã cao hơn một bậc rồi.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Thái úy, hiện giờ quả thực ta rất thiếu tiền. Nếu các vị cảm thấy bánh trung thu này ngon, thì có thể mua nhiều một chút mang về.

Hồng Bát Kim hừ một tiếng nói:

- Bánh trung thu này ta cũng đã ăn mấy chục năm rồi. Nhưng bánh trung thu này của ngươi quả thật là quá đắt.

Sắc mặt Lý Kỳ xị xuống, nói:

- Bát Kim thúc, coi thúc nói lời này, tiền nào của ấy. Thúc có thể tìm ra loại bánh nào ăn ngon hơn loại bánh trung thu này của ta không?

- Điều này quả thật cũng đúng. Bánh trung thu này của ngươi thực sự là rất ngon. Nhưng giá này thì không thể nuốt nổi.

Thái Kinh bật cười ha hả nói.

Lý Kỳ với vẻ mặt sùng bái nói:

- Vẫn là khả năng thưởng thức của Thái sư cao hơn người thường một bậc, có thể ăn được món ăn phù hợp với khẩu vị của mình cũng chẳng khác nào tìm được hồng nhan cho mình.

Thái Kinh vuốt râu, bật cười, khẽ nói:

- Mặc dù lời này của ngươi không có sai. Nhưng trong triều không phải là ngươi lừa ta gạt sao? Con người ta ai mà không có một bộ mặt giả rối chứ? Cho dù chức quan của ngươi lớn, ngươi vẫn cần phải có sự ủng hộ của một số người. Nếu không, ngươi cũng chẳng làm được việc gì. Lẽ nào đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Ban đầu chuyện của Quân khí giám, ngươi chính là chịu thiệt thòi ở phương diện này. Ngươi phải nhanh chóng xây dựng thế lực của ngươi đi chứ!

Kỳ thực lời này lão cũng đã nói trước đây rồi, chỉ là tình cảnh của lão vô cùng hổ thẹn. Bình thường chính là nói tới đây, lão cũng cho rằng Lý Kỳ đã hiểu được lý này. Nhưng hôm nay thấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng cho Lý Kỳ.

Lời này Bạch phu nhân cũng đã nói với Lý Kỳ rồi, liền mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng, lời hay của Thái sư, Lý Kỳ xin ghi nhớ.

Cao Cầu liếc xéo những người phía trên bằng ánh nhìn kỳ quái, liền chuyển đề tài, cầm một chiếc bánh trung thu lên, cười nói:

- Lý Kỳ, bánh trung thu này của ngươi trước tiên chưa nói tới chuyện ngon hay không, chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ hấp dẫn rồi.

Chỉ thấy bánh trung thu trong tay ông ta khéo léo đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc, khiến người ta yêu thích. Nói xong, ông ta liền cắn một miếng, gật đầu liên tiếp, nói:

- Ngon, rất ngon.

Thái Kinh thấy thế rất muốn ăn, liền cho người cắt một miếng nhỏ cho lão. Bởi vì đây là đang ăn thử, cho nên bình thường sẽ cắt một miếng nhỏ cho khách ăn thử. Đương nhiên, nếu da mặt ngươi dày cũng có thể ăn thêm vài miếng. Lý Kỳ cũng không còn cách nào khác. Nhưng hắn tin chắc ở đây đều là những người có địa vị, không thể làm ra chuyện mất mặt được.

Thái Kinh cầm miếng bánh nhỏ đó lên, cho vào miệng, chỉ cảm thấy hương vị của loại bánh trung thu này rất đặc biệt, không mặn không ngán, thơm mát vô cùng. Lớp vỏ bên ngoài vô cùng giòn xốp, nhân bên trong lại rất đầy đặn. Nhưng lão lại nhất thời không thể đoán được đây là làm thế nào? Do vì nhân bên trong là hỗn hợp màu xanh, cho nên không thể nhìn ra được, tò mò nói:

- Ngươi đây là làm từ nguyên liệu gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Nguyên liệu làm nhân của loại bánh trung thu này chủ yếu là dùng rau dại, mỡ lợn, đường trắng làm thành.

- Rau dại ướp gia vị?

Thái Kinh lại cẩn thận thưởng thức lại một lần, kinh ngạc nói:

- Không ngờ lại làm từ rau dại, chẳng trách lão phu vừa rồi không thưởng thức ra.

Bình thường lão rất ít khi ăn những loại rau dại này này, không nếm ra cũng là chuyện bình thường thôi.

Cao Cầu nói:

- Kỳ thực ta vẫn không thích ăn những loại rau dại này. Nhưng món bánh trung thu này của ngươi, không những không có hương vị đặc biệt đó của loại rau này, còn có chút mặn, chút ngọt. Nhưng tất cả đều rất nhạt, không nồng, càng không có vị thanh của rau dại, thật sự là ăn rất ngon.

Lý Kỳ xoa xoa hai tay, bật cười ha hả nói:

- Quá khen, quá khen. Nếu hai vị thích như vậy, vậy thì mua nhiều chút đi!

- Loại bánh trung thu này chẳng qua là làm từ rau dại, nhưng ngươi lại bán đắt như vậy. Chuyện này ngươi cũng kiếm được bao nhiêu tiền rồi!

Hồng Bát Kim cắn một miếng lớn, với vẻ mặt hưởng thụ với chút oán hận.

Nụ cười trên mặt Lý Kỳ bỗng nhiên như cứng ngắc, buồn bực nói:

- Bát Kim thúc, thúc đừng có cứ luôn miệng nói ta không tốt. Chút buôn bán nhỏ này mà thôi, thúc không phải là làm tửu lầu. Hơn nữa, loại thức ăn này quan trọng là ăn ngon chứ không phải là đi nhìn vào nguyên liệu. Cho dù là bào ngư, nếu làm ăn không ngon, bán cho thúc một văn tiền, thúc cũng không cần. Túy Tiên Cư chúng ta vẫn luôn dùng thành ý ra để buôn bán, tuyệt đối không thể cố ý lừa khách.

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Bát Kim, ngươi đừng nói nữa. Nói nữa, hắn lại rớt nước mắt đấy.

- Phụ thân, phụ thân.

Cùng với mấy tiếng kêu ngọt ngào, chỉ thấy hai kẻ dở hơi Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu này bưng một đĩa chạy tới.

- Thái bá bá (Cao thúc thúc, Hồng thúc thúc).

Hai người trước tiên hành lễ với mấy vị trưởng bối, Cao Nha Nội nhìn Lý Kỳ nói:

- Hả? Lý Kỳ, ngươi tới khi nào thế?

Hồng Thiên Cửu vung tay lên, hưng phấn nói:

- Lý đại ca, món bánh trung thu này của ca thật sự quá tuyệt, may mà ta chưa ăn cơm trưa.

Lý Kỳ cười nói:

- Vừa may, ăn ngon, các ngươi cũng mua về nhà nhiều một chút đi. Bởi vì bánh trung thu này không phải này nào cũng có thể mua được. Một năm bán một lần như vậy.

Lúc này, cho dù là hắn có hận Cao Nha Nội thế nào, cũng nhất định phải mỉm cười. Dù sao, hai kẻ này cũng là khách hàng lớn!

Cao Cầu nói:

- Khang nhi, trên tay con cầm cái gì thế?

Cao Nha Nội nói:

- Cha, đây là hài nhi vừa mới lấy từ bên đó về. Loại bánh trung thu này ăn rất ngon. Con đặc ý lấy về cho các người nếm thử. Ồ, món bánh trung thu này còn không cần tiền, ha ha ha.

Thái Kinh nhìn về phía đĩa, chỉ thấy trên đĩa đặt bốn năm chiếc bánh trung thu hình cầu. Bên trên còn đầy gợn sóng, nhìn giống như từng xâu từng sâu ba màu đỏ, vàng, tím. Nhìn rất hấp dẫn.

Đây chính là loại bánh trung thu kiểu thủy triều được xem là bốn loại bánh lớn nhất ở Trung Quốc của hậu thế