Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1325-1: Nghĩ lại mà sợ (1)




Ác ma?

Ngươi cũng chính là một tên ác ma nha, người có thể khiến ngươi coi là ác ma, như vậy thì đáng sợ đến mức nào chứ! Lý Kỳ trong lòng ngạc nhiên không thôi, hắn hỏi:

- Không đúng nha, ta nghe nói Quái Cửu Lang cũng không tệ lắm mà, thường xuyên trừng trị những tên vì tiền tài thất đức nữa, ta tin tưởng người như thế có xấu cũng không xấu đến mức nào đó đi?

Tửu Quỷ thản nhiên đáp lại:

- Ngươi nói thế nào thì là thế ấy.

Đổ mồ hôi! Ta đây là nói thăm dò, có hiểu không? Lý Kỳ cười lúng túng, nói:

- Nhưng --- nhưng đây chẳng qua là những tin nghe được ở vỉa hè thôi, nói vậy trong đó nhất định có ẩn tình khác.

Tửu Quỷ xoay đầu lại nhìn Lý Kỳ, bảo rằng:

- Sao hôm nay ngươi lại có hứng thú với Quái Cửu Lang như vậy? Nếu như bởi vì việc Quái Thập Nương chữa bệnh cho cha vợ ngươi thì ta khuyên ngươi không cần lo lắng, chỉ cần cha vợ ngươi đem đủ số tài sản cho cô ta, cô ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cha vợ ngươi đấy, tuy nhiên, ta cũng khuyên ngươi đừng có dùng những thủ đoạn bịp bợm, đám họ Quái này toàn là những kẻ điên, nếu để bọn họ nổi điên thì ngươi muốn hối hận cũng không kịp đâu.

Lý Kỳ không tin:

- Dù sao cô ta cũng chỉ là một nữ tử, không đến mức lợi hại thế đi.

- Tin hay không là tùy ngươi.

Lý Kỳ khẽ nhíu mày hỏi:

- Kỳ thật đây cũng là chỗ khiến ta tò mò nhất đấy, căn cứ theo lời nói của Quái Thập Nương, Quái Cửu từng định ra quy củ, nếu như muốn chữa bệnh cho đám vì tiền bất nhân này, thì phải dùng toàn bộ gia tài của đối phương để đổi mệnh, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một lang trung, làm thế nào lại khiến cho đám người vì tiền bất nhân kia thành thành thật thật đem gia tài giao nộp ra được, hơn nữa, đám đại phú hào ấy thường hay cấu kết với quan phủ, chẳng lẽ quan phủ đều không có cách nào ứng phó được với ông ta sao?

- Quan phủ?

Tửu Quỷ lại cười ha ha nói:

- Làm quan cũng là người, bọn họ cũng cần lang trung đấy. kỳ thật về phía quan phủ ta cũng biết không nhiều lắm, nhưng ta nghe người khác nói, phàm là địa phương nào được Quái Cửu quang lâm, lúc đó quan Tri huyện của địa phương ấy nhất định sẽ bị đủ loại bệnh kỳ quái, nhất định phải dựa vào Quái Cửu mới có mệnh để sống, tuy rằng chỉ là lời đồn đại, nhưng ta nghĩ những tin đồn ấy cũng không phải vô căn cứ. Bản lĩnh hạ độc của gã, có thể nói là lợi hại hơn so với bản lĩnh chữa bệnh của gã nhiều.

Trâu bò thế à? Nếu như có thể khống chế quan phủ mà nói, vậy thì sẽ bớt không ít việc ấy nhỉ, hóa ra là vậy à. Lý Kỳ nói:

- Nếu đúng như lời đồn, thì tên Quái Cửu này đúng là có chút thủ đoạn.

- Đâu chỉ có một chút.

- Võ công của ông ta so với lão lợi hại hơn à?

Tửu Quỷ lắc đầu:

- Điều ấy thì ta không biết, cũng chưa có ai từng thấy gã động thủ. Nhưng, người này phi thường giảo hoạt, lúc làm việc cũng cẩn thận, hơn nữa, gã xuống tay vô cùng độc ác, nghe nói có một lần gã đi qua Đài Châu, chỗ đấy có một tên đại địa chủ mời gã chữa bệnh, bởi vì tên địa chủ này cũng không phải hạng người tốt lành gì, cướp lấy không ít thủ địa của dân chúng, cho nên Quái Cửu cũng đưa ra điều kiện khiến gã ta dùng toàn bộ gia tài để đổi mệnh, tên địa chủ kia cũng đáp ứng rồi, nhưng đợi đến sau khi Quái Cửu Lang trị hết bệnh cho gã ta địa chủ kia, thì gã địa chủ ấy lại đột nhiên đổi ý. Chẳng những không giữ lời đem gia tài cho Quái Cửu, lại còn dùng tiền thuê sát thủ đi giết Quái Cửu Lang nữa.

Lý Kỳ tiếp lời:

- Kết quả gã ta nhất định không thực hiện được đi.

Tửu Quỷ gật đầu kể tiếp:

- Đương nhiên rồi, hai tên vớ vẫn ấy sao có thể là đối thủ của Quái Cửu Lang được. Vào ngày thứ hai sau khi tên địa chủ đó thuê sát thủ, đứa con cả của gã ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, quan khám nghiệm tử thi cũng không khám nghiệm ra được bất cứ điều gì. Nhưng, một ngày tiếp theo, đứa con thứ hai của gã địa chủ cũng lại chết bất đắc kỳ tử, chờ đến ngày thứ năm, năm thằng con trai của gã địa chủ đã chết mất bốn, chỉ còn lại một đứa vừa tròn mười tuổi, gã địa chủ kia sợ chính mình không có con cái chăm sóc cho trước lúc lâm chung, nên trong một ngày đã đưa toàn bộ gia tài cho dân chúng, cũng đem toàn bộ thổ địa trả về, nhưng dù vậy đứa con út cũng không tránh được vận rủi, mà tên địa chủ kia cuối cùng cũng phát điên nốt.

Lý Kỳ nghe vậy cau mày, nói:

- Tai họa không liên quan đến người nhà, Quái Cửu Lang làm vậy, không khỏi cũng quá tán tận lương tâm rồi.

Tửu Quỷ cười lạnh một tiếng mói:

- Loại chuyện tán tận lương tâm như này, đối với Quái Cửu Lang cũng chỉ như cơm bữa mà thôi. Tuy nhiên, tuy rằng gã thường hay làm những việc nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng nếu ngươi cẩn thận suy nghĩ, cũng sẽ cảm thấy có lý thôi, giết mấy đứa con của địa chủ là vì trừng phạt gã ta, thử hỏi có điều gì so với việc không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung càng đáng buồn đâu, cho nên, mặc kệ địa chủ kia có làm thế nào, gã cũng sẽ không bỏ qua cho năm đứa con trai của gã ta, nhưng do cuối cùng tên địa chủ kia phân phát hết gia tài, vì thế gã cũng không có giết nốt gã địa chủ.

- Chẳng lẽ quan phủ không quan tâm gì tới sao?

Tửu Quỷ cười ha ha nói:

- Quan phủ lúc ấy còn thầm nghĩ khiến cho quái nhân này rời đi sớm ấy, lại nói, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Quái Cửu ra tay ác độc. Vả lại Quái Cửu Lang cũng không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu như ngươi trêu chọc đến gã, hoặc là không làm việc theo quy củ của gã, thì ngươi sẽ biết cái gì là sống không bằng chết.

Lý Kỳ thắc mắc:

- Nếu vị Quái Cửu Lang này lợi hại thế, vì sao ở Kinh thành không ai biết đến ông ta nhỉ.

Tửu Quỷ tức giận mắng:

- Ngươi làm như Quái Cửu Lang là thần tiên không bằng, gã dám đến kinh thành sao? Gã đối phó thành thạo được đối với đám tiểu Tri huyện kia thôi, nhưng Kinh thành là nơi đầm rồng hang hổ, nói đến Vương phủ đi, người ta chỉ cần há miệng là có cả ngàn cả vạn người chết, so với những người này, gã Quái Cửu Lang kia tính cái mông nha, với tính tình của gã, nếu như đến Kinh thành, phỏng chừng đã sớm chết không thừa cả cặn rồi, hơn nữa lại còn liên lụy đến mấy vị bạn tốt của gã nữa, cho nên, gã Quái Cửu Lang kia ngay cả bốn kinh đô còn chưa đi qua đâu.

Điều này cũng đúng a, ta còn thật sự coi Quái Cửu Lang là thần tiên rồi. Lý Kỳ gật gật đầu, hiếu kỳ hỏi:

- Quái Cửu Lang còn có bạn tốt hả?

- Điều này thì có gì kỳ quái sao?

- Người này tính tình quái đản như vậy, ai sẽ làm bằng hữu cùng ông ta vậy.

- Ngươi khoan hãy nói thế, tuy rằng tính tình của Quái Cửu Lang rất quái đản, nhưng cũng có rất nhiều bằng hữu đấy, nghe nói gã là bạn chí thân của Tô đại học sĩ đấy.

- Tô Thức?

- Ừ.

- Điều này sao có thể?

- Ta cũng hiểu được không có khả năng, ta thà tin rằng Quái Cửu Lang dùng thủ đoạn đường ngang ngõ tắt gì đó khống chết được Tô đại học sĩ còn hơn.

Tửu Quỷ trợn trắng mắt thở dài:

- Nhưng sự thật chính là thế, Quái Cửu Lang tuy rằng giết người không chớp mắt, nhưng một lời hứa của gã đối với bằng hữu thì đáng giá nghìn vàng đấy, trong số bằng hữu của gã có ăn mày, có cả một số là quan to trong triều bị giáng chức đi vùng khác, hơn nữa, gã còn nuôi một đám tôi tớ, đám tôi tớ này nghe nói có một chút chính là kỳ năng dị sĩ, lục lâm hảo hán, nói khó nghe chút chính là một đám trộm chó trộm gà.

Thì ra là thế! Chẳng lẽ Quái Thập Nương nhiều lần dễ dàng tha thứ cho Cao Nha Nội, là vì quan hệ của Cầu ca với Tô Thức? Này mẹ nó là quay kịch truyền hình đi. Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Lão tựa hồ vô cùng hiểu rõ Quái Cửu Lang.

Tửu Quỷ hơi sửng sờ, tự giễu cười nói:

- Ta mặc dù là một kẻ rác rưởi, nhưng cũng không đến mức không biết cả kẻ thù của mình.

Lý Kỳ hỏi:

- Căn cứ theo những lời trước lão nói, Quái Cửu Lang tuy rằng giết người như ngóe, nhưng ông ta cũng không đến mức vô duyên vô cớ lấy mạng người khác, chẳng lẽ trước kia lão đã làm chuyện xấu gì sao?

Tửu Quỷ cảnh giác nói:

- Ngươi sẽ không muốn bắt ta đi.

Lý Kỳ tức giận mắng:

- Nếu ta muốn bắt lão, dù lão đã làm chuyện xấu hay chưa, thì ta đều có thể bắt lão được.

Tửu Quỷ nói:

- Đúng vậy, ta thiếu chút nữa quên mất, ngươi cũng không tự dưng bắt mấy kẻ như ta về làm gì. Nhưng mà, cái chuyện thối nát của ta, cũng không tất yếu nhắc lại nữa, hơn nữa ta cũng gần như quên sạch rồi, a ---- được rồi, bình rượu này cũng đáng giá rồi đấy, nếu như không còn việc gì thì ta muốn đi ngủ.