Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1304-1: Mượn tiền chưa đi đòi nợ tới trước (1)




Ngàn vạn quan?

Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc nghe thấy thế thầm tặc lưỡi, cũng không dám đưa ra chủ ý về phương diện này. Tiểu Ngọc nói:

- Nhưng nếu cứ như vậy, chúng ta tìm đâu ra nhiều tiền như vậy?

Ngô Phúc Vinh khá là bảo thủ, do đó liền nói:

- Lý Kỳ, hay là chúng ta thôi đi, không làm cái đầu tư toàn diện gì đó đi, chỉ cần việc kinh doanh Túy Tiên Cư của chúng ta tốt lên, cũng đủ cho chúng ta kiếm rồi.

Vẻ mặt của Lý Kỳ vô cùng khoa trương nói:

- Chuyện đó cũng không được, đối với một người thương nhân mà nói, có tiền không kiếm thì bị trời phạt đấy.

Người này thật đúng là lòng tham không đáy. Tần phu nhân cười nhạt nhìn Lý Kỳ, khẽ hừ một tiếng.

Lý Kỳ quay đầu lại hỏi:

- Phu nhân, người có ý kiến gì không?

- Không có.

Tần phu nhân đáp lại cũng rất gọn gàng.

Lý Kỳ là lão đại, hắn quyết định rồi, vậy thì Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc cũng chỉ có thể làm theo, vấn đề là thực sự không có tiền.

Ngô Phúc Vinh hỏi:

- Vậy ngươi định làm thế nào?

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi nói:

- Xem ra chỉ có đi mượn.

- Lại mượn?

Ngô Phúc Vinh bây giờ nghe thấy Lý Kỳ muốn mượn tiền, liền muốn tăng huyết áp, dường như trở về năm tháng đen tối đó. Túy Tiên Cư của họ vẫn thật sự cho hắn mượn, mà hắn lại sợ nhất là thiếu tiền của người ta. Quan trọng nhất là họ bây giờ vẫn còn đang nợ, liền nói:

- Nhưng ngươi đừng quên, chúng ta vẫn đang còn nợ mười mấy vạn quan nữa đấy.

- Đúng, ta suýt chút nữa đã quên mất.

Lý Kỳ gãi đầu, nói:

- Nếu đã nợ nhiều như vậy rồi, không cần quan tâm là bao nhiêu nữa. Hơn nữa, chúng ta càng phải cố gắng kiếm tiền trả nợ. Như vậy đi, số tiền này ta sẽ đi kiếm, các ngươi ra ngoài thăm dò thông tin giá thị trường đi, chúng ta chia nhau ra mà hành động.

Đầu tư quy mô này có lẽ không phải là ý từng vừa lóe lên của Lý Kỳ. Bởi vì bất kỳ việc gì liên quan tới chuyện tiền bạc, dù bao nhiêu, Lý Kỳ cũng đều suy nghĩ rất thận trọng. Nước cờ này có thể nói là hắn sớm đã có kế hoạch rồi.

Đương nhiên, hắn làm như vậy không hoàn toàn là vì bản thân mình, nhất định là vì cục diện hai bên cùng thắng.

Kỳ thực Kim quốc xuất binh hắn cũng đã tính tới tình huống hiện tại rồi. Phương diện Đông Kinh nhất định sẽ xuất hiện tình trạng kinh tế tiêu điều. Muốn cứu vãn, cần có sự điều chỉnh vĩ mô của triều đình. Nhưng điều này không có nghĩa là thân phận thương nhân của hắn sẽ không còn đất dụng võ nữa.

Thương giới ở Đông Kinh, gặp nạn nặng nhất đương nhiên chính là những tiểu thương nhân vừa mới phất lên đó, Họ không có đủ khả năng tài chính để chống đỡ, chỉ vài tháng là họ không thể trụ nổi nữa. Nhưng những đại phú thương của Đông Kinh thì lại khác. Chỉ cần thành Khai Phong chưa bị phá, họ sẽ nhanh chóng có thể đứng lên. Cho nên Lý Kỳ vì không muốn để nền kinh tế Đông Kinh bị tổn lại lớn, tất sẽ phải cứu những thương nhân nhỏ này. Phương pháp đơn giản nhất chính là cung cấm tiền vốn cho họ, hoặc là đầu tư theo phương thức tốt nhất.

Tuy nhiên, triều định hiện tại đã nghèo lắm rồi, nào còn có tiền để đi giúp họ. Như vậy thì chỉ có dựa vào những phú thương đó của Đông Kinh. Nhưng những phú thương đó xem tiền như mạng sống của mình, triều đình cũng không thể hạ lệnh để họ đầu tư được. Nếu như vậy, ngươi chi bằng là đi giết người rồi. Điều này thực sự không phù hợp với quy luật kinh tế.

Nguyên nhân Lý Kỳ làm như vây, không phải chính là muốn dùng chuyện này để nói với những phú thương đó. Trong chuyện này có lẽ là có thể có lợi, mau kiếm tiền đi. Bởi vì với thân phận của Lý Kỳ vô cùng đặc biệt, hắn là Kinh tế sử tiền nhiệm, người sáng lập tân pháp. Cho nên nhất cử nhất động của Túy Tiên Cư đều liên quan mật thiết tới thương nhân Đông Kinh.

Đạo lý này rất đơn giản, bởi vì động tác của Túy Tiên Cư có thể phản ánh được chính biến của triều đình. Hơn nữa, trước đây khi Lý Kỳ làm kinh doanh mọi việc đều thuận lợi, ai không muốn lấy tiền của hắn chứ. Chỉ cần hắn đầu tư ra, như vậy chắc chắn là có không ít thương nhân bị quăng xuống nước.

Sau đó, triều đình lại đưa ra hàng loạt chính sát phụ trợ, chắc chắn lại có thể thu hút được lượng phú thương lớn.

Dụ dỗ phú thương ra tay, giúp thương nhân tầng lớp dưới, đó chính là nước cờ đầu tiên của Lý Kỳ chấn hưng kinh tế Đông Kinh.

Nhưng vấn đề lại tới nữa, Lý Kỳ không có tiền. Mặc dù lời này nói ra rất khó khiến người ta tin. Nhưng sự thực chính là như vậy. Hơn nữa, hắn còn có một khoản nợ lớn. Mặc dù triều đình không thể bổ trợ cho hắn, nhưng hắn đã hoàn thành tâm nguyện của mình, chính là ngăn cản sự sỉ nhục của Tĩnh Khang. Trong lòng hắn đối với tất cả tài sản lưu động của mình bỏ ra quyên góp ban đầu đều không có lời nào oán hận hết.

Tìm ai vay tiền?

Buổi sáng một ngày kia, Lý Kỳ ngồi trong phòng làm việc Chủ tịch hội đồng quản trị của mình, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra đối tượng thích hợp. Nguyên nhân chính là đối tượng thích hợp đều đã bị hắn mượn rồi. Món tiền cũ này còn chưa trả, sao hắn còn có ý mượn tiếp được. Hơn nữa, hắn lại không có đủ lý do.

Đau đầu rồi!

Lý Kỳ liền lấy ra một tờ giấy, liệt kê tên những người có tiền ra, không quan tâm có quen biết hay không, có tiền là được, khoản nợ thì đừng nói tới. Nếu thật sự bị hắn tìm ra được hai thỏ lớn, một là Thái Kinh, một chính là Trịnh Dật. Mặc dù Thái Kinh đã thoái vị rồi, nhưng tài sản của lão vẫn còn được giữ lại. Hơn nữa ban đầu lão xuống phía nam, tài sản cũng không bị tổn hại gì. Về phần Trịnh Dật, mặc dù y không có khoản tiền gì, nhưng Trịnh gia lại có.

- Hô …!

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Mượn tiền thật sự là chuyện khiến người ta buồn bực, xem ta còn vẫn nên làm chuyện trả tiền.

Khẩu khí này vẫn chưa được thư thái hoàn toàn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

- Lý đại ca, Phàn công tử tới rồi.

Hắn ta? Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Mau mời Phàn công tử vào.

Không lâu sau, Phàn Thiếu Bạch liền bước vào. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Lý Kỳ trở về Phàn Thiếu Bạch tới gặp.

- Yến Vân Vương khải hoàn trở về, lại được thăng chức lên làm Xu Mật Sứ, thật đáng chúc mừng, chúc mừng.

Phàn Thiếu Bạch vừa tới đã chắp tay nói lời chúc mừng Lý Kỳ, thoạt nhìn chính là thương nhân.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ khiêm tốn cười, đưa tay ra nói:

- Mau mời ngồi.

Phàn Thiếu Bạch ngồi xuống, lại nói:

- Kỳ thực ngày hôm sau khi ngươi trở về, ta cũng đã tới tìm ngươi, nhưng phu nhân ngươi nói ngươi vừa mới ngủ. Do đó, ta không làm phiền ngươi nữa. Nhưng ngươi cũng thật là, trở về lâu như vậy cũng không tới tìm ta.

Kỳ thực y sớm đã muốn tới tìm Lý Kỳ. Nhưng nghe tin Lý Kỳ đang bận, do đó không tới làm phiền hắn. Đương nhiên, Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cũng không để ý tới những chuyện này.

Tròng mắt Lý Kỳ khẽ đảo một cái, liền nói:

- Ta đang định tới tìm ngươi.

- Thật sao?

Phàn Thiếu Bạch vui mừng nói:

- Lẽ nào Yến Vân Vương có chuyện tốt gì cho ta?

Ngươi đây là cũng quá là thương nhân đi. Nhưng ta còn thương thân hơn ngươi. Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Là có chút chuyện muốn thỉnh cầu.