Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1302-1: Có lý không nói rõ (1)




- Chuyện này ….!

Đối mặt với Lý Kỳ gần như cầu viện kiểu núi lở, Tần phu nhân còn có chút do dự, có một ánh mắt nghi ngờ đánh gia Lý Kỳ. Nhưng vẫn còn thờ ơ, đến lúc này nếu nàng tới đỡ Lý Kỳ dậy, điều đó không thể tránh được việc ôm ấp. Dù sao thì cũng nam nữ thụ thụ bất thân. Hai là, Lý Kỳ trong lòng nàng đã để lại quá nhiều chuyện. Người này thực là quá xảo quyệt, nàng còn đang đánh giá tính chân thực của chuyện này. Có câu là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ sợi dây thừng.

Nhưng sự do dự của Tần phu nhân lại khiến cho Lý Kỳ cảm thấy vô cùng khó hiểu:

- Này! Phu nhân, người đây là ánh mắt gì?

Tần phu nhân cẩn thận hỏi lại:

- Ngươi …. Ngươi thật sự là tê chân?

Mẹ kiếp! Ngươi không thể nghĩ rằng ta ngồi dưới đất là cố ý chiếm lấy tiện nghi của ngươi đấy chứ. Nếu lão tử muốn chiếm lấy tiện nghi của ngươi, còn dùng tới khổ nhục kế này làm gì? Làm hai hạt Chiến thanh kiều vấn đề gì đều có thể giải quyết, đánh gia chỉ số thông minh của ta thấp quá rồi. Chuyện này không thể nhịn được nữa rồi.

Lý Kỳ thực sự nổi giận. Hắn cảm thấy nhân phẩm của mình bị đả kích chưa từng thấy, tức giận nói:

- Phu nhân, người thật quá đáng, thiệt thòi cho ta vẫn còn nói với người ngoài tâm của người lương thiện, giống như Bồ Tát, thường xuyên đỡ bà già qua đường. Hôm nay ta đặc biệt chạy tới đây thăm người, nhưng lại thấy ta chết mà không cứu. Không những không thèm giơ tay ra giúp đỡ, ngược lại còn cho rằng ta nhân cơ hội này muốn chiếm lấy tiện nghi của người. Thật sự là quá ghê tởm.

Hắn càng nói càng tức giận, vỗ một cái lên ghế đá, nhanh nhẹn bò đứng lên, hai tay chống nạnh nói:

- Lý Kỳ ta hạ tiện như vậy sao, mặc dù ngươi dung mạo vô địch thủ, nhưng bốn người vợ của ta cũng đều giống như tiên trên trời. Ta cần phải làm như vậy sao, quá là oan uổng.

Lý Kỳ nói xong, thấy Tần phu nhân bỗng nhiên tức giận nhìn hắn, hai mắt đầy lửa hận, giống như là còn tức giận hơn cả hắn nữa. Nhất thời cũng lửa giận ngút trời, hắc một tiếng, nói:

- Xem ra ngươi còn tức giận, lẽ nào ta nói sai sao? Đừng nói ta, bất kỳ người nào ngã xuống đất, ngươi cũng đều bước lên đỡ họ dậy. Đây là đạo đức cơ bản nhất. Ngươi đây là đang hạ thấp tố chất của người dân Đại Tống chúng ta đấy.

Tần phu nhân lạnh lùng nhìn về phía hắn, lát sau nàng bỗng thở dài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hừ một tiếng rồi ngồi xuống, cầm cuốn kinh Phật đó lên tiếp tục xem.

Có ý gì chứ? Không thèm nhìn ta? Lý Kỳ gãi đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đầu bỗng nhiên cúi thấp xuống, đờ đẫn nhìn xuống hai chân mình á? Khi nào ta đứng lên? Sao ta có thể đứng lên? Vì sao ta lại đứng? Lẽ nào là trong lúc tức giận đã phá tan hai mạch nhâm đốc?

Xấu hổ nha!

Da mặt Lý Kỳ dày như vậy cùng không thể che hết được sự xấu hổ trong lòng, mồ hôi vã ra, trong lòng cảm thấy oan uổng vô cùng. Đây thật đúng là có lý nói không được, liền nói:

- Phu nhân, dù người tin hay không, không tin cũng được. Ta mới thật sự là tê chân, chỉ có điều lại bị ngươi làm tức giận. Ta thật sự không phải cố ý muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi nhất định phải tin ta.

- Câu trước nói một đằng, câu sau nói một nẻo.

Tần phu nhân hơi liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Lúc trước ngươi nói ta tin cũng được, không tin cũng được, vì sao lại bảo ta nhất định phải tin ngươi. Nhưng dù sao ta cũng không có mắc lừa ngươi, thật cũng được, giả cũng được, đều không sao cả.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu bỗng lại cảm thấy có chút không đúng, mắc lừa? Hóa ra là vẫn không tin mình? Đang muốn mở lời, Tần phu nhân lại giành nói trước:

- Nhưng … lần sau khi ngươi khát nước, thì … thì trực tiếp uống bằng ấm trà là được rồi.

- Ấm trà?

Lý Kỳ nói ra đến miệng, lại nuốt ngược trở lại, chuyển lời:

- Sao mình lại phải dùng ấm trà ….

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn ấm trà trên bàn, trợn trừng hai mắt nói:

- Đây …. Trà này ngươi đã uống chưa?

- Không có.

Tần phu nhân liền phủ nhận nói.

Thế là thế nào? Vị phu nhân này sao lại im lặng không nói như trước vậy? Thậm chí còn có chút lợi hại hơn lúc trước. Lý Kỳ ngồi xuống, nói:

- Phu nhân, ngươi không thể tức ta được. Chuyện ấm trà, ta thừa nhận là ta sai. Nhưng ta vừa rồi thật sự là tê chân.

Tần phu nhân nói:

- Ta nói không sao cả.

- Nhưng không sao có nghĩa là không tin.

- Được rồi, vậy ta tin ngươi.

- Nhưng ngữ khí của ngươi một chút cũng không thành thật, rất có lệ với ta. Tốt xấu gì ta cũng là Yến Vân Vương mà.

Tần phu nhân đặt cuốn sách xuống, nhìn Lý Kỳ, trịnh trọng nói chuyện:

- Ta thật sự tin ngươi vừa rồi là tê chân.

- Điều này cũng không có gì khác biệt.

Lý Kỳ gật đầu, thấy Tần phu nhân đã nói xong lại cầm cuốn kinh Phật lên xem, trong lòng tức giận, thầm nhủ ngươi không nói ta còn muốn ngươi nói. Vẻ mặt lại hiếu kỳ nói:

- Vì sao vừa rồi ngươi không đánh thức ta dậy?

Tần phu nhân vừa đọc sách, ngoài miệng bình thản nói:

- Ngươi không phải là sợ nhất người khác làm phiền ngươi ngủ sao?

Lý Kỳ trợn trừng hai mắt, khiếp sợ nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân dường như cảm thấy ánh mắt đầy kinh ngạc đó của Lý Kỳ, ánh mắt thoáng nhìn xéo qua, hiếu kỳ nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Lý Kỳ cảm động nói:

- Không ngờ trên thế giới này hiểu ta nhất chính là phu nhân người, đã nói Trần đại nương đó, ta cũng đã nói với bà ta tám trăm lần rồi. Nhưng lần sau bà ta vẫn quấy rối giấc ngủ của ta, là ta sắp tức chết rồi.

Tần phu nhân lườm hắn nói:

- Trần đại nương tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ làm phiền ngươi, lẽ nào trời sập xuống, cũng không tới gọi ngươi dậy sao?

- Người nói cũng có lý.

Lý Kỳ gật đầu, lại nói:

- Đúng rồi, ta vừa mới nghe Tiểu Đào nói, người hầu của Tần phủ ngươi đều đi hết rồi.

- Ừ.

- Vì sao?

- Tiểu Đào không nói cho ngươi biết sao?

- Nói với ta rồi.

- Nói rồi ngươi còn hỏi sao?

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

- Nếu không thì có thể phức tạp hơn nữa.

Lý Kỳ kinh ngạc một hồi, chịu phục hoàn toàn rồi, lại chuyển sang chuyện khác:

- Vương thức thúc lần trước còn nói cho ta biết, phu nhân ngươi xuất gia rồi. Ta nói đây căn bản không có khả năng, phu nhân ngươi nếu xuất gia, hòa thượng thiên hạ đều không phải cũng hoàn tục rồi.

Tần phu nhân hiếu kỳ nói:

- Hai chuyện này có quan hệ gì?

- Đương nhiên là có rồi, khí chất này của phu nhân ngươi, bộ dạng này, chậc chậc, đứng trong Phật đường ai còn có tâm tư nào đi bái Bồ Tát nữa, còn không cả ngày nhớ tới ngươi, ta thấy nếu phu nhân ngươi không nghĩ Phật giáo này kết thúc ở Đại Tống ta. Ngươi nhất định không thể xuất gia được.

Tần phu nhân nhíu mày nói:

- Ngươi đây là thật đúng là thích nói chuyện linh tinh. Bồ Tát có thể mang ra đề nói đùa sao?

Đổ mồ hôi! Quên mất phu nhân là một giáo đồ cung kính. Lý Kỳ cười xin lỗi, không khí bỗng chốc lạnh xuống. Điều khiến Lý Kỳ có chút đau đầu, rất vất bắc dĩ nói:

- Phu nhân, mặc dù nói đây là ta tới thăm ngươi. Nhưng không có đạo lý là ta hỏi ngươi, Khai Phong phủ đã xảy ra thay đổi gì? Hơn nữa ta còn dẫn quân xuất chinh, lẽ nào người một chút cũng không muốn hỏi ta sao?