Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1298-2: Kỷ nguyên mới (2)




Trịnh Dật cười nói:

- Chuyện này ngươi cũng thật sự không thể trách ta được. Ta biết ngươi vừa trở về đã một thân phiền phức rồi, nên không định quấy rối ngươi.

- Khụ khụ khụ.

Lý Kỳ ho lên vài tiếng, thầm nhủ, suýt quên mất người này là Nhị lang Trịnh gia, cũng là một người không dễ động tới. Tiếp theo, hắn làm quen với một số gương mặt mới đó một chút, kéo Trịnh Dật đi ra một chỗ, vẻ mặt không vui nói:

- Trịnh Nhị, ngươi thật sự không có đạo đức sao?

Trịnh Dật kinh ngạc nói:

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

Lý Kỳ nói:

- Thiệt thòi cho ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta. Túy Tiên Cư của ta công nhân ưu tú nhất đều đã bị ngươi bắt cóc đi rồi. Ngươi nói chuyện này là thế nào đây?

- Công nhân?

Trịnh Dật sửng sốt, hoàn toàn bừng tỉnh, ngượng ngùng nói:

- Ngươi …. Ngươi đều biết rồi sao?

- Ngươi còn muốn giấu bao lâu nữa?

Lý Kỳ thở dài một tiếng, miệng đầy hảo khí nói:

- Ta nói ngươi cũng thật là. Ta tin ngươi như vậy, để Nhuận Nhi cùng ngươi tới Hàng Châu, sao ngươi lại có thể tham ô tự cướp chứ. Ngươi có biết sau khi phu nhân biết tin này, cũng đã quy y cửa Phật rồi. Ngươi đây là đã tạo nghiệt lớn rồi.

Trịnh Dật lườm hắn nói:

- Cái gì mà tham ô biển thủ, ta và Nhuận Nhi là hai người yêu nhau, còn có ngươi đừng có lấy chuyện của Tam nương ra mà nói. Mấy hôm trước ta còn gặp Tam nương. Chúng ta nói chuyện rất lâu. Nàng cũng cảm thấy rất vui, ngươi chớ có mà gạt ta.

- Hai người yêu nhau? Hay cho câu nói hai người yêu nhau.

Lý Kỳ lạnh lùng cười, thầm chửi đồ chó hoang, ta còn chưa gặp, ngươi đã gặp trước rồi, bèn nói:

- Vậy ta lại hỏi ngươi, Nha Nội có biết chuyện này không?

Trịnh Dật vừa nghe nói tới đại danh của Cao Nha Nội, một trang quân tử cuối cùng cũng đã có chút hoang mang, nói:

- Nha Nội …. Nha Nội hắn ta còn chưa biết.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Vậy thì biến số đã lớn quá rồi. Ta vốn còn muốn nói tiếng chúc mừng ngươi. Nhưng bây giờ xem ra ta phải hoãn lại rồi.

Trịnh Dật khẽ nhếch mép lên, cố gắng mỉm cười, nói:

- Về phương diện này, ta vẫn đang muốn nhờ Yến Vân Vương tương trợ.

- Chuyện này à …. Có chút khó khăn rồi đấy!

Lý Kỳ lắc đầu nói.

Trịnh Dật chắp tay nói:

- Đây chính là chuyện chung thân đại sự của Trịnh Nhị, xin Yến Vân Vương giúp đỡ.

Ngươi muốn hắn đối phó với những người giống như Tống Ngọc Thần đó, đánh một cái là chuẩn. Nhưng ngươi muốn đi đối phó với Cao Nha Nội, e là 10 Trịnh Dật cũng không phải là đối thủ của Cao Nha Nội.

Lý Kỳ rất miễn cưỡng nói:

- Kỳ thực, ta thật sự rất muốn giúp ngươi. Tiếc là …. Ta hiện giờ thân cũng khó mà giữ được!

Trịnh Dật sao mà không nghe ra ý của Lý Kỳ chứ, khó xử nói:

- Về chuyện giữ ngươi và Thất Nương, ta cũng có biết sơ sơ, chỉ là tính tình của Thất Nương, ngươi cũng hiểu rồi đấy. Ta e là không giúp được gì.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Ngươi có thể làm được.

- Hử?

Trịnh Dật cảnh giác nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, ghé sát tai ý nói vài câu.

Trịnh Dật nghe xong mà thấy kinh sợ, nói:

- Chuyện này ….

Lý Kỳ liền nói:

- Ngươi dám nói ta sắp xếp như vậy không phải là ổn thỏa nhất sao?

Trịnh Dật nói:

- Ngươi không phải là đang đùa chứ?

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Bộ dạng này của ta giống như đang đùa sao? Hơn nữa, ngươi dám nói ta sắp xếp như vậy không phải là lý tưởng nhất sao?

- Chuyện này có được không?

- Ta cần chính là sự ủng hộ của ngươi. Về những chuyện khác, ta tự làm được. Hiện giờ chỉ còn lại có Trịnh gia các ngươi thôi.

Trịnh Dật nghe thấy vậy, biết Lý Kỳ sớm đã sắp đặt xong rồi, do đó gật đầu nói:

- Vậy …. Vậy được, ta sẽ cố làm hết sức.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Ngươi yên tâm đi, ngươi chính là lên tiếng một câu, bày tỏ thái độ là được rồi. Về phần Nha Nội …. Ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Trịnh Dật liền nói:

- Đa tạ, đa tạ.

…….

Lát sau, cửa của đại điện cuối cùng cũng đã mở ra, quần thần lục đục đi vào đại điện. Trước đây Lý Kỳ lên triều, nếu không cần hắn ra mặt, thường thì hắn đều không giữ quy cử, trốn ở phía sau cột ngủ gà ngủ gật. Tống Huy Tông biết rõ điều này, cũng bỏ qua cho hắn.

Hôm nay hắn vừa vào cửa liền theo thói quen chạy tới cái cột. Thái giám bên cạnh ngăn hắn lại, ây da một tiếng, nói:

- Yến Vân Vương, người chớ lừa tiểu nhân nữa, nơi này đâu có chỗ cho người.

Lý Kỳ sửng sốt, cảm thấy cũng đúng, liền hỏi:

- Vậy ta nên đứng ở đâu?

Ngươi cũng không phải là lần đầu lên triều, chuyện này cũng không biết. Tiểu thái giám đó thầm nói vài câu, nhưng vẫn cung kính đưa Lý Kỳ tới chỗ thuộc về hắn.

- Đây ….!

Lý Kỳ nhìn trước nhìn sau, không đúng rồi, trước mặt không có ai chắn, kinh ngạc nhìn tên thái giám đó nói:

- Ngươi có dẫn ta tới nhầm chỗ không? Sao ta thành thứ nhất rồi?

Tên thái giám đó liền nói:

- Không sai, không sai, đây là Hoàng thượng đích thân dặn dò tiểu nhân.

Triệu Giai, nha đầu ngươi đây là đuổi cùng giết tận rồi. Lão tử từ nay về sau sao còn được ngủ gà ngủ gật nữa. Ngươi chờ giấy xin phép nghỉ của ta đi.

Trong lòng Lý Kỳ tức giận. Nhưng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên:

- Hoàng thượng giá đáo.

Chỉ thấy Triệu Giai thân mặc long bào bước vào.

Quần thần hành lễ hô:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Chờ tới khi Triệu Giai ngồi vào ghế rồng rồi, mới nói:

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ Hoàng thượng.

Triệu Giai lén nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt hắn không vui, trong lòng thầm cười một tiếng, sau đó gật đầu với tên thái giám bên cạnh.

Tên thái giám đó liền lấy ra một thánh chỉ tuyên đọc.

Bỗng nhiên triệt bỏ nhiều quan lại như vậy, cũng thật sự không có sao cả. Nhưng mấy vị trí chủ chốt cũng đã nhanh chóng được bố trí xong rồi. Sự bố trí này của Triệu Giai đương nhiên là tìm người bổ sung vào rồi. Hai người phía trước này, đương nhiên chính là hai vị trí quan trọng nhất Thiếu Tể và Xu Mật Sứ.

Nhưng trước đây, vẫn tuyên đọc Thái Kinh vì tuổi tác đã cao, không thể chịu nổi trước mặt mọi người, xin được nghỉ hưu. Hoàng thượng đã phê duyệt rồi. Hơn nữa, phong Thái Kinh làm “giáo phụ” đệ nhất Đại Tống.

Tiếp theo chính là bái Tần Cối làm tướng, cũng là Thiếu Tể.

Tần Cối đã phá được kỷ lục nhảy liền tám cấp của Vương Phủ, ngồi lên vị trí Thiếu Tể.

Tuy nhiên, Tần Cối bái tướng cũng khiến cho không ít người kinh ngạc. Họ đều cho rằng Triệu Giai sẽ bái Lý Kỳ làm tướng, không ngờ Tần Cối lại đột nhiên lao ra.

Tần Cối quỳ tại chỗ tạ ân. Mặc dù ý đã biết trước chuyện này rồi, nhưng vẫn cô cùng kích động, miệng mấp máy liên tục mà không ra hơi. Đó chính là điều mà y mơ ước, chỉ có điều y cũng không ngờ tới nhanh như vậy.

Trong hiểu biết của người đời sau, phàm thì Tể tướng để lại cho người ta ấn tượng đầu tiền chính là dưới một người mà trên vạn người, là người số một trong triều. Mặc dù trong triều Tống, quyền lực trong tay Tể tướng đã yếu đi rất nhiều. Về mặt quân sự đã bị Xu Mật Viện cướp đi rồi. Phương diện tài chính, bị Tam ti cướp đi. Hơn nữa, Tể tướng của triều Tống thần kỳ hơn, cái gì là Tả tướng, Hữu tướng, khiến cho Tể tướng của triều Tống căn bản không thể đánh đồng với Tể tướng của triều đại khác được.

Nhưng, dù thế nào, Tể tướng chính là một tiêu chí. Mặc dù quyền lực đã giảm đi rất nhiều. Nhưng vẫn có thực quyền khả quan. Hơn nữa có thể dựa vào hàng loạt thao tác, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, giống như đám người Thái Kinh, Tư Mã Quang, Vương An Thạch bọn họ đều là sựa vào cải cách mà đi củng cố quyền lực của Tể tướng. Cũng chỉ có Tể tướng mới có thể xứng là người số một trong triều.

Chính vì như vậy, đại đa số mọi người trong triều đều cho rằng Lý Kỳ xứng đáng làm Tể tướng. Mặc dù họ đều biết Tần Cối có thể dữ được thăng chức nhảy vọt, nhưng nếu luận về công lao, y vẫn không thể so với Lý Kỳ được.

Tiếc là, sòng bạc Hồng Vạn không dám lấy cái này ra để mở phiên giao dịch. Nếu không, đó chắc chắn là kiếm bộn tiền rồi.

Tần Cối bái tướng, cũng hoàn toàn tuyên cáo triều Tống đã thoát khỏi thời đại thống trị của lục tặc, bước vào kỷ nguyên mới.