Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1267-2: Yến vân vương (2)




Ngưu Cao buồn bực ồ một tiếng, đem toàn bộ quá trình sự việc nói cho Lý Kỳ.

Mọi việc hết thảy đều dựa theo kế hoạch Lý Kỳ đặt ra, chẳng qua là có Tần Cối từ giữa bày mưu tính kế, đem toàn bộ kế hoạch đều đơn giản hóa, đặc biệt là việc Đồng Quán rời đi, mọi việc gần như là không hề bị trì hoãn.

Tống Huy Tông ở phủ Giang Ninh đợi một ngày, đã vội vội vàng vàng mang theo đám người Thái Kinh chạy về Biện Lương ở Đông Kinh.

Thời điểm đi đường, Tống Huy Tông còn ảo tưởng, đám dân chúng này sao tự nhiên lại đi ra trước cửa thành nghênh đón vua của bọn chúng trở về thế, thanh thế cũng thật lớn, ông ta dường như hoàn toàn quên đi chuyện chạy trốn lúc trước.

Điều này cũng không kỳ quái, con người mà, toàn thích suy nghĩ về phương diện tốt thôi.

Nhưng khi ông ta đi đến bên ngoài thành Biện Lương, phát hiện rằng trừ một ít quan lại và đội danh dự, ngay cả một người dân cũng không có đi ra, điều này khiến ông ta vô cùng buồn bực, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi đến lúc bọn họ vừa bước vào cửa thành, trong nháy mắt nghênh đón bọn họ không phải tiếng hoan hô, cũng chẳng phải tiếng ca hát, mà là một khối bùn.

Cũng không biết từ đâu lao ra một đám "điêu dân" chạy đến. Không thèm nói hai lời, đã đối với đám người Tống Huy Tông, Lý Bang Ngạn vừa ném bùn, ném cục đá, vừa chửi ầm lên, Triệu Giai còn vì ngăn cản một cục đá cho Tống Huy Tông mà bị ném vỡ trán.

Những người này hiển nhiên là đều do Triệu Giai an bài, nếu không bọn họ làm sao có thể tới nơi này được.

Tuy nhiên, rất nhanh đám điêu dân này đã bị bắt lại toàn bộ. Việc này khiến cho Tống Huy Tông vô cùng phẫn nộ. Sai người đem đám điêu dân này đến phủ Khai Phong, việc này vẫn chưa xong đâu, chờ sau khi ta hồi cung, sẽ đến xử lý đám ngu xuẩn không sợ chết các ngươi. Để xem ai là kẻ đứng sau giở trò quỷ.

Nhưng rất nhanh, chuyện này đã truyền ra khắp thành Biện Lương, nguyên nhân chính là Tống Huy Tông bỏ chạy ngay lúc lâm trận và một đạo thánh chỉ cầu hòa kia, đã hoàn toàn chọc giận dân chúng thành Biện Lương. Hiện giờ những người dân này thấy có người làm chim đầu đàn, lại nghe nói Tống Huy Tông cũng không phong thưởng cho Triệu Giai, ngược lại còn minh thăng ám hàng, cho nên những thanh âm oán hận đối với Tống Huy Tông càng lúc càng lớn, đã đến ranh giới của sự bạo phát rồi.

Thế nhưng ngay lúc đó, Tống Huy Tông còn không kịp phản ứng, ông ta chỉ có cảm giác rất muộn phiền, dù sao vừa bước chân vào cửa nhà, con dân của mình đã ném đá vào mình rồi, còn đả thương nhi tử yêu quý nữa, thử hỏi đã có Hoàng đế nào chịu đãi ngộ như này chưa.

Đến tận lúc ông ta trở về hoàng cung mới phát hiện có chút không ổn, đầu tiên là phát hiện toàn bộ thì vệ trong cũng đã bị thay đổi, hơn nữa cũng không nghe ông ta chỉ huy, đành phải đi nói cho Thái tử, lúc ấy khiến cho Triệu Hoàn bị hoảng sợ, không biết phải làm sao hết.

Còn không đợi Tống Huy Tông nghỉ ngơi xong, chân trước vừa bước vào trong điện, từng quyển tấu chương đã nối tiếp dâng lên, hơn nữa toàn bộ đều yêu cầu Tống Huy Tông thoái vị, không chỉ như thế, toàn triều văn võ bá quan cùng tiến cung, nói là toàn triều văn võ, kỳ thật chính là những người do một tay Triệu Giai cất nhắc lên, những người này dưới sự thống trị của Tống Huy Tông vẫn không chiếm được trọng dụng, nhưng Triệu Giai lại cho bọn họ quyền lực, bọn họ đương nhiên là một lòng hướng về Triệu Giai rồi, tất cả đều quỳ ngoài điện, thỉnh cầu Tống Huy Tông truyền ngôi cho Triệu Giai.

Mà lúc này, Triệu Giai lại tuyên truyền ra ngoài rằng đầu mình có thương tích, nặng đến mức không xuống được giường, trốn trong phủ không ra khỏi cửa, bên ngoài canh phòng càng thêm nghiêm khắc.

Tống Huy Tông lúc này mới cảm giác việc lớn không ổn, lập tức triệu tập bọn người Thái Kinh tiến cung, Tam vương tử rõ ràng muốn bức cung nha, việc này phải làm thế nào cho tốt đây?

Lúc này trải qua lần đầu hội nghị cũng không thương lượng ra biện pháp nào, đám người Thái Kinh chỉ có thể khuyên Tống Huy Tông không nên gấp gáp, vả lại nhìn kỹ rồi tính tiếp, kỳ thật trong lòng mỗi người bọn họ đều đang có bàn tính riêng, hiện tại trong số bọn họ, không có ai dám dễ dàng đắc tội với Triệu Giai nữa rồi.

Nhưng mà, việc này mới chỉ là bắt đầu thôi, tại sự an bài âm thầm của Tần Cối, Thái Học Viện bắt đầu dâng tấu, phê phán Tống Huy Tông chạy trốn, nghị hòa. Nói những câu như, địch nhân còn chưa đánh tới, ngươi đã từ bỏ con dân của mình, một mình chạy trốn, hơn nữa, ngươi còn không để ý sự sống chết của chúng ta, phái người đi nghị hòa với nước Kim, các ngươi đã từ bỏ chúng ta, thì chúng ta cũng không phải con dân của ngươi nữa, chúng ta chỉ thừa nhận Tam điện hạ, sẽ không thừa nhận ngươi nữa.

Lần này, những người dân thường như tìm được tổ chức, cũng hoàn toàn bạo phát rồi, dưới sự lãnh đạo của Thái Học Viện, mấy vạn dân chúng đi tới trước Triều Dương Môn, quỳ gối dưới Quốc kỳ, thỉnh cầu Tống Huy Tông truyền ngôi cho Triệu Giai.

Sự tình này náo loạn càng ngày càng lớn, mắt thấy sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Quan, dân, binh ở Kinh thành đều đứng ở một chiến tuyến, đám người Thái Du, Lương Sư Thành biết rõ đại thế đã mất, ngày bọn họ vào thành cũng đã nhận ra bị Triệu Giai lừa rồi, nhưng hiện giờ toàn bộ cấm quân đều bị Triệu Giai nắm trong tay, mà Đồng Quán thì lại lãnh binh đi phương Bắc. Dù cho thủ đoạn của bọn họ có cao đến đâu, cũng không có cách nào nữa rồi.

Bọn họ bắt đầu quyết định vì chính mình, bọn họ đều là người thông minh a, biết việc Triệu Giai lên ngôi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, vấn đề là sau khi Triệu Giai lên ngôi, sẽ đối với những cựu thần bọn họ như thế nào. Cùng với việc vùng vẫy giãy chết, còn không bằng đi lấy lòng Triệu Giai trước khi y lên ngôi, về phần Hoàng thượng à, bọn họ đã sớm ném qua một bên rồi. Vì thế Thái Du, Lương Sư Thành liền vụng trộm chạy đi tìm Triệu Giai, quan hệ giữa hai người bọn họ và Triệu Giai vẫn luôn không tồi.

Triệu Giai vẫn luôn không chịu lộ diện, nhưng lúc này không ngờ lại tiếp đón bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy rất có hi vọng, vì vậy cũng mờ mịt tỏ vẻ, chúng ta nguyện ý khuyên Hoàng thượng thoái vị lại cho ngươi.

Triệu Giai cũng mờ mịt biểu thị ra, nếu ta có thể lên ngôi, vị trí của các ngươi vẫn sẽ không thay đổi đâu. Trong lúc y và Lý Kỳ thiết kế kế hoạch này, có thảo luận rằng, nếu như dưới tình huống không cần phải phát động binh biến ấy, tốt nhất là tìm một sủng thần bên cạnh Tống Huy Tông, để mở miệng khuyên việc này, đối tượng tốt nhất khẳng định là Thái Du, Lương Sư Thành.

Điều này khiến cho hai người Thái Du, Lương Sư Thành hận không thể móc tim móc phổi ra cho Triệu Giai xem. Vào lúc ban đem, bọn họ đã đi tìm Tống Huy Tông, nói cái gì như đại thế đã mất, dân chúng, binh lính, thần tử đều không nghe lời ngươi, cũng không thừa nhận ngươi nữa rồi, nếu chẳng may dân chúng không còn kiên nhẫn, bất ngờ làm phản, hoặc là phát sinh binh biến thì sẽ không tốt, sao ngươi không bắt chước Đường Cao Tổ, truyền ngôi cho Triệu Giai, còn mình thì làm Thái thượng hoàng, như vậy cũng có thể diện hơn.

Thế nhưng, Lý Bang Ngạn và những thần tử thân thiết với Thái tử thì lại kiên quyết phản đối Tống Huy Tông thoái vị. Muốn truyền ngôi cũng phải truyền ngôi cho Thái tử, bọn họ cùng Triệu Giai có ân oán rất sâu nặng, nếu Triệu Giai lên ngôi, thì bọn họn có thể có kết cục tốt được sao.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lý Kỳ lúc trước không dám cho cho Triệu Giai trực tiếp lên ngôi. Khi ấy không so được với hiện tại, khi đó quyền hành đều nằm trong tay Thái tử, trong triều đều là người của y, những người này lại đều là kẻ thù không đội trời chung với Triệu Giai, nhất là đám người Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, nếu lúc ấy Lý Kỳ mà đề nghị Triệu Giai trực tiếp lên ngôi thì không nói đến việc Triệu Hoàn có đáp ứng hay không, từ Lý Bang Ngạn đến Đồng Quán, cho dù là Lương Sư Thành cũng đều khó có khả năng đáp ứng, nếu nhất định phải chọn một người lên ngôi ấy, chỉ sợ dù Triệu Hoàn không muốn, bọn người Lý Bang Ngạn cho dù làm trái cũng muốn đưa Triệu Hoàn ngồi lên long ỷ.

Trong lịch sử, Triệu Hoàn cũng là chết cũng không chịu lên ngôi, đều đã khóc đến bất tỉnh nhiều lần, thánh chỉ đến cũng không tiếp, ta chính là không muốn làm hoàng đế đấy, ngươi thích ai thì người đấy đi mà làm, thiếu chút nữa thì tự sát, nhưng đám người Lý Bang Ngạn, Đồng Quán vẫn ép buộc y phải ngồi vào long ỷ đấy thôi.

Ở đây có một đạo lý rất đơn giản thôi, nếu Triệu Giai lên ngôi, bọn họ còn có thể trải qua những ngày tháng tốt lành nữa ư, mà khi đó Lý Kỳ căn bản cũng không có thế lực gì, nếu hắn nói ra một đề nghị như vậy, thì phỏng chừng Triệu Hoàn cùng đám người Lý Bang Ngạn sẽ phát hiện được đây là là thế cục do hắn đặt ra, đám người này đều là người tinh ranh cả, chẳng sợ ngươi chỉ hơi hơi lộ ra cái đuôi một chút, đều có thể bị bọn họ bắt lấy, nếu nói vậy, chỉ sợ Lý Kỳ và Triệu Giai đều xong đời.

Lý Kỳ nhất định phải thận trọng, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào.

Hai bên làm ầm ĩ túi bụi, Lý Bang Ngạn là kẻ có thế lực lớn, bọn họ đều kiên quyết phản đối truyền ngôi lại cho Triệu Giai, về sau lại đều quỳ gối dưới chân Tống Huy Tông, cầu xin Tống Huy Tông đừng truyền ngôi cho Triệu Giai.

Tống Huy Tông nghe xong đau đầu một trận, khiến tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, sau đó đi ngay đến hậu cung, tìm gặp một người, người này chính là Trịnh Hoàng hậu.

Trịnh Hoàng hậu phân tích sự việc, cũng không nói thiên vị cho ai, chỉ nói lúc trước ngươi chạy trốn khiến cho dân tâm bị tổn thương vô cùng, hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã có ý muốn thoái vị, sao không nhân cơ hội này hạ xuống trọng trách, làm một Thái thượng hoàng nhàn nhã thôi.

Lúc ấy Tống Huy Tông nghe xong, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nói hàm hồ vài câu rồi rời đi, một mình ngẩn ngơ trong phòng, ngồi đến tận tối mới sai người đi truyền Triệu Giai vào cung, ông ta còn sợ Triệu Giai không chịu đến, vì thế khiến cho Tất Trạm đi mời Triệu Giai, chỗ này đều là người của ngươi, ngươi còn sợ gì nữa, muốn sợ cũng nên là ta sợ hãi mới đúng.

Triệu Giai lần này cũng đáp ứng rồi, đi tới tẩm cung của Tống Huy Tông, cũng không cho hộ vệ theo vào, bởi vì lúc này toàn bộ hoàng cung đều nằm trong tay y, lúc này trong tẩm cung của Tống Huy Tông có bao nhiêu người y đều biết rõ ràng.

Hai cha con ở bên trong nói chuyện suốt một đêm, cũng không ai biết bọn họ đã nói những gì, dù sao thì sáng sớm ngày thứ hai, Tống Huy Tông đã hạ chỉ truyền ngôi cho Triệu Giai.