Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1240-1: Xem ai càng trâu bò hơn (1)




Lúc này, đám người Đồ Mẫu, Quách Dược Sư đang đứng ở bờ sông chỉ huy đội tiên phong lên thuyền.

- Báo ….!

Bỗng nhiên, một kỵ binh phi ngựa tới, đi vào trong trạm gác không kịp xuống ngực, liền vội báo cáo:

- Khởi bẩm Đô thống, các lộ quân Tống bỗng nhiên đi nhanh về phía chúng ta.

- Cái gì?

Đồ Mẫu thất sắc kinh ngạc, không dám tin nói:

- Ngươi có điều tra rõ chưa?

- Ty chức đã xác nhận lại mấy lần rồi, thậm chí còn sai người đi lên trước hỏi thăm. Nhưng người đi lại … người đi như đá chìm xuống đáy biển.

- Không xong rồi! Chúng ta bị trúng kế rồi!

Đồ Mẫu theo bản năng kêu lên.

Quách Dược Sư lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi, nói năng lắp bắp:

- Điều này không thể nào, không thể nào. Trương Bang Xương có lẽ đã đầu quân vào Nhị Thái tử rồi. Ông ta sao dám như vậy. Lẽ nào …. Lẽ nào đầu bếp đó lại trở về rồi? Chuyện này cũng không thể nào chứ. Đầu bếp đó sớm đã chết rồi, e là vẫn chưa có chết. Hắn có lẽ là thân bị trọng thương, sao còn có thể xuất hiện ở đây?

Triệu Hạc Thọ bỗng lên tiếng:

- Chớ không phải là Chủng gia quân chứ?

Tướng lĩnh quân Kim bên cạnh cũng như lọt vào đám mây mù.

Đồ Mẫu cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Tóm lại, người tới không thiện, kẻ thiện không tới, liền hỏi:

- Quân địch hiện giờ đang ở đâu?

- Cách chúng ta chỉ có 10 dặm đường.

Đồ Mẫu quyết định rất nhanh, lệnh cho binh lính ném bỏ toàn bộ quân nhu, lên thuyền trực tiếp đi thẳng xuống sông, toàn bộ trang bị nhẹ nhàng vượt sông.

Lòng quân đại loạn, liền vất bỏ hết, ném đi, quần áo gì đó cũng đều không cần, chỉ để lại nhân mã, còn mang theo lương thực một hai ngày, vội vã lên thuyền. Nhưng thuyền dù có nhiều, cũng không thể một lần là có thể lên hết được.

Không ít tướng sỹ đều lần lượt để Đồ Mẫu lên thuyền trước. Họ ở lại ngăn cản quân Tống. Đồ Mẫu sống chết cũng không muốn lên thuyền trước, điều chỉnh trận hình, chuẩn bị nghênh tiếp quân Tống, đối mặt với quân Tống,ông ta thật sự không hề có chút e ngại nào.

Đang lúc tướng sỹ quân Kim vẫn còn đang ở thời khắc chật vật, nghe thấy giữa sông vang lên từng đợt tiếng kêu than kinh ngạc.

Hóa ra quân tiên phong này vừa mới qua sông nửa giờ, trên thuyền bỗng nghe thấy có binh sỹ chỉ về phía đông reo lên:

- Mau nhìn xem, đó là cái gì?

Ngay sau đó lại có không ít binh lính lớn tiếng kêu lên.

Đồ Mẫu và các tướng quân khác bên bờ nghe thấy thế cũng thấy tò mò, quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy phia đông là một cảnh mịt mờ. Có thể gọi là mây đen ùn ùn kéo tới. Hơn nữa, đám “mây đen” này lại tới rất nhanh, thoáng chốc đã đi vào giữa, “mây đen” dần dần hiện lên rõ rệt.

- Quân Tống!

- Là quân Tống!

…….

Quân Kim trên thuyền sợ hãi kêu lên. Điều này khiến cho những người còn lại trên đất liền đều rối tinh hết cả lên. Nhưng, bây giờ họ ở trong nước rồi, dòng nước cuồn cuộn, đều có thể dọa được họ!

Đối với chiêc thuyền nhỏ của họ mà nói, thuyền của quân Tống chính là thuyền mẹ rồi. Càng muốn lấy mạng hơn chính là gặp phải thời tiết ấm dần lên, gió bắc chuyển hướng đông nam. Chiếc thuyền khổng lồ này thuận theo gió đông lao nhanh tới.

Không chỉ như vậy, những chiếc thuyền này chỉ là loại thuyền mới nhất mà xưởng thuyền Phúc Châu chế tạo ra. Nhìn thì to lớn, kỳ thực trọng lượng lại được khống chế nghiêm khắc. Trong đó không chỉ là kết hợp với thuyền buồm khoa học, hơn nữa còn có bánh đà đạp chân, bảo đảm hai công dụng.

Quân thủy Đại Tống sau khi trải qua quá trình chỉnh đốn của Lý Kỳ, cuối cùng cũng đã được gặt hái rồi.

Trên một con thuyền lớn ở giữa, Hàn Thế Trung và thê tử Lương Hồng Ngọc đứng trên cột buồn phóng tầm mắt ra xa nghìn dặm, nhìn về phía trước, bật cười ha hả nói:

- Những con chó Kim này thật đúng là tự tìm tới cái chết. Thuyền nhỏ như vậy sao dám tung hoàng ngang dọc trên Hoàng Hà chứ? Ta không cần làm gì khác, huých một cái là phá được rồi. Người đâu!

- Tướng quân có gì chỉ bảo.

- Nổi trống trận lên, toàn bộ hành quân.

- Tuân lệnh!

Tung tung tung!

Chỉ thấy trên cột thuyền của mỗi con thuyền đều đặt một chiếc trống trận, hơn một trăm trống trận được vang lên, tiếng vang rợp trời, phủ lên biển sóng ngút trời. Khí thế bừng bừng, vang vọng khắp mặt sông Hoàng Hà.

Những tên lính Kim đó nghe thấy tiếng trống trận, sợ tới bán sống bán chết. Nhưng chúng bây giờ trước chưa tới thôn, sau chưa tới hàng, không phải muốn lui là có thể lui được. Quân Kim luôn ngang ngược, kiêu ngạo, lúc này sắc mặt đều sợ tới mức tái xanh, liều chết chèo thuyền. Bờ bên kia chính là nguồn suối sinh mạng.

Còn lúc này, Lý Kỳ đang thống lính đại quân đẩy nhanh tốc độ tiến quân. Những binh lính Tống này đều không xong rồi, khắp người đầy sức lực, giống như là mang theo vòng hào quang vậy, sắp tiến ra xa trên sông Hoàng Hà rồi.

Đồ Mẫu thấy cảnh nghìn nghịt trước mắt, dù không sợ, nhưng vẫn lộ rõ vẻ e ngại. Nhưng, lúc này chỉ có thể nghiến răng ứng chiến. Bởi vì họ muốn lui cũng không thể lui được nữa rồi.

Chờ khi quân Tống cách quân Kim chỉ còn khoảng ba nghìn bước, kỵ binh phía trước bỗng mở ra hai bên, hàng trăm chiến sa trong chớp mắt đã hiện lên trước mắt quân Kim, giống như bức tường đồng vách sắt, sừng sững dâng lên.

Trên chiến sa hàng trăm Sàng tử nỏ đã được lắp tên, mỗi cây cung đều có mũi tên dài hơn 1m.

Xe chưa ngừng.

Những quan tướng chỉ huy đó đồng thời giơ cao ngọn cờ lên, đồng thanh hô lên:

- Bắn!

Chiu chiu chiu!

Trong lúc hành động, tiếng cung bắn đi liên tiếp, mũi tên dài lao lên không trung, rợp trời mũi tên, che khuất cả bầu trời. Khí thế lao nhanh như sấm bão bên tai lao về phía quân địch.

Đồ Mẫu vừa mới chỉnh đốn xong đội binh mã, chuẩn bị chủ động xuất kích. Do vì lính Kim đều là kỵ binh, tấn công chính là phòng ngự tốt nhất. Nào ngờ xa như vậy, quân Tống đã bắn nỏ thần rồi. Lúc này nếu xông lên, sẽ bị mũi tên bắn trúng, còn nếu không xông lên thì ngược lại bắn không tới nơi được. Điều này khiến cho quân Kim có chút hoang mang.

Xông lên hay là không xông!

Vốn tầm bắn của nỏ suýt chút nữa là cách khoảng một nghìn năm trăm bước chân. Nhưng sau khi chỉnh sửa lại, xa nhất có thể đạt tới hơn hai nghìn bước, tuyệt đối có thể gọi là tên lửa của thời cổ đại rồi.

Nhưng hai quân cách nhau thực sự là quá xa. Cho dù là cung nỏ bắn cũng không tới được.

Đồ Mẫu có chút không rõ tình hình, trừng mắt nhìn mũi tên bay rợp trời hạ xuống.

Phịch phịch phịch phịch!

Tiếng kêu liên tiếp vang lên, dường như đã dội xuống thành vòng tròn bao quanh quân Kim trong vòng bán kính ba trăm bước chân. Chỉ thấy làn khói trắng bay lên, dường như là trong chớp mắt, tất cả quân Kim đều bị bao vây bên trong.

Đây cũng không phải là tên sương khói bình thường, mà là tên bắn đi của Sàng tử nỏ, tên khói đó phóng tới thành những đường thẳng rất lớn!

Binh lính quân Kim đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là khói trắng, không nhìn thấy thứ gì bên ngoài.

Đông đông đông!

Thoáng chốc, mặt đất hầu như đang trấn động. Lớp bụi dưới chân liên tiếp tung lên, tiếng vó ngựa vang lên đinh tai nhức óc, từ bốn phương tám hướng lao tới.

Lại thấy quân Kim trên thuyền hướng về phía bờ hét lớn, không may rồi bị tiếng sóng che mất rồi. Binh lính bên bờ căn bản không có nghe rõ, nhưng trong lòng đều thấy sợ hãi.