Việc này nhượng bộ thế nào đây?
Nếu như ngươi đi rồi, thì ai giúp chúng ta chống quân Kim đây nha! Trông chờ những văn thần này? Vậy chi bằng chúng ta trông chờ vào ông trời bổ sét chết toàn bộ quân Kim cho rồi.
Những dân chúng kia cũng không ngu xuẩn, quân Kim còn chưa đi, trước mắt chỉ mới dừng thôi. Người duy nhất có thể ngăn cản quân Kim chính là Lý Kỳ, việc này nói sao cũng không nhượng bộ được nha!
Vị đạo gia kia trực tiếp quỳ xuống, lau nước mắt khóc hô: - Bộ soái, ngài không thể đi nha, ngài đi rồi, ai bảo vệ chúng ta đây! Ta nghe nói quân Kim không việc ác nào không làm, thấy nữ nhân thì nhào tới, ngay cả nam nhân cũng không bỏ qua, hu hu huBộ soái, bần đạo van ngài, ngài không thể bỏ rơi chúng ta nha!
Lại là tên đạo sĩ chết bầm ngươi?
Tưởng Đạo Ngôn trừng mắt nhìn đạo gia kia, hai mắt tóe lửa.
Nam nhân cũng nhào tới?
Không ít dân chúng bị dọa túa mồ hôi lạnh, đồng loạt quỳ xuống, khóc hô: - Bộ soái, ngài không thể bỏ rơi chúng ta nha!
Lý Kỳ vội vàng xuống ngựa, đỡ lấy vị đạo gia kia, nói:
- Mau mau đứng lên, mau mau đứng lên. Lại nhỏ giọng nói: - Làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.
Nam Bác Vạn vui vẻ nói: - Đa tạ Bộ soái quá khen.
- Vẫn chưa xong đâu, đừng để bại lộ.
Lý Kỳ thấy gã sắp bật cười thì vội chặn lại nói.
- Bộ soáingài không thể đi nha! Nam Bác Vạn lập tức vào trạng thái, khóc lóc la hét đứng lên.
Lý Kỳ lại vội đỡ những dân chúng kia dậy, cất cao giọng nói: - Các vị dân chúng xin đứng lên đi, ta và Trương Tri phủ thương lượng một chút, xem thử có thể tìm được biện pháp điều hòa đôi bên hay không.
Dân chúng nghe xong, lúc này mới đứng lên.
Lý Kỳ lại đi đến trước mặt Trương Bang Xương, nói: - Trương Tri phủ, ông cũng thấy đó. Ta đã gắng hết sức rồi, nhưng dân chúng không chịu nghe nha!
Ngươi là gắng hết sức khuyên dân chúng giữ ngươi lại thì có. Trương Bang Xương nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào với Lý Kỳ.
Tưởng Đạo Ngôn tính tình nóng nảy, giận dữ nói:
- Lý Kỳ, ngươi đừng xem ta như đồ ngốc, việc này tuyệt đối chưa xong, đợi người đến rồi, ta sẽ bắt toàn bộ bọn họ vào phủ Khai Phong.
Lý Kỳ nhún vai nói: - Tùy các ngươi.
Một lát sau, hộ vệ của Tưởng Đạo Ngôn cuối cùng cũng trở về, thở hồng hộc nói: - Khởi bẩm đại nhân, quan tướng Tam Nha nói mình thân bị trọng thương, không tiệp gặp khách.
Tưởng Đạo Ngôn vừa nghe thì tóc đã dựng đứng lên, đi vòng tại chỗ, nước miếng văng tung tóe mắng: - Phản rồi, phản rồi, toàn bộ đều phản rồi, ta nhất định không tha cho bọn chúng.
Lý Kỳ ngáp nói: - Ta nói này Tưởng Ngự sử, quốc sự quan trọng hơn nha. Ngươi đừng cứ đứng đây phí lời nữa, mau nghĩ cách đi, nếu làm lỡ đại sự, thì ngươi đừng đổ lên người ta nha!
- Ngươi!
Tưởng Đạo Ngôn chỉ vào Lý Kỳ muốn xông đến.
Mã Kiều bên cạnh nhàn nhạt nói: - Vị lão nhân gia này, ngài không phải muốn đánh nhau chứ?
Lão nhân gia? Tưởng Đạo Ngôn trừng mắt, nói: - Thằng nhãi ngươi từ đâu xuất hiện vậy, ở đây tới lượt ngươi nói chuyện sao, cút sang bên cho ta.
Y vừa dứt lời, thì một con dao phay, à không, là một đoản đao xuất hiện cách mũi y chỉ một xích, dọa cho Tưởng Đạo Ngôn lùi về sau vài bước. Y tính tình nóng nảy, nhưng Mã Kiều là loại không biết chuyện, ai ngang hơn ai nha!
- Ngươingươi muốn làm gì? Người đâu, mau bắt thằng nhãi này cho ta, người người đâu nha!
Tưởng Đạo Ngôn hô thật lâu mà không ai dám tiến lên, quay đầu nhìn thì thấy những hộ vệ kia đều đứng sau lưng ông ta, cả giận nói: - Các ngươi điếc sao?
Một binh sĩ vâng vâng dạ dạ nói:
- Đạiđại nhân, chúng ta không đánh lại y nha!
Tưởng Đạo Ngôn thật sự sắp tức chết rồi, ngay cả một hạ nhân còn dám như vậy, nhưng ánh mắt lạnh băng kia của Mã Kiều thật sự khiến y sợ hãi. Có điều, nếu nhượng bộ như vậy, thì ông y còn mặt mũi nào chứ, quay đầu nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi giáo dục hạ nhân như vậy à.
Lý Kỳ tức giận nói: - Ngươi tính toán cái gì. Ta đường đường là Minh Quốc Công, làm sao giáo dục hạ nhân, khi nào thì tới lượt tên quan bé như hạt vừng ngươi xen vào chứ, cũng không tự mình suy nghĩ, tôn ti bất phân, thật không có văn hóa.
Nói xong lại nói với Mã Kiều: - Mã Kiều, ngươi cũng thật là, nhân gia tuổi không còn nhỏ, cũng không ở trên đời này được mấy năm nữa, ngươi cũng phải biết kính già yêu trẻ nha!
Mã Kiều thản nhiên nói: - Tôn kính có liên quan tới tuổi tác sao?
Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Ngươi nói thật có lý nha, khó trách ngươi không tôn kính Tửu quỷ chút nào. Nói rồi, hắn lại nói với Trương Bang Xương: - Trương tri phủ, chúng ta nói chuyện chính đi, có đi hay không, không đi thì ta quay về, ta lười ở đây coi thằng hề biểu diễn nha, thật ghê tởm mà.
Tiểu tử này thật quá giảo hoạt, lần nào cũng dùng chiêu này, nhưng lần nào chiêu này cũng đúng chỗ, làm người ta khó lòng phòng bị mà! Trương Bang Xương cũng không biết nên làm gì.
Tưởng Đạo Ngôn sốt ruột rồi, bây giờ cho dù y phải cõng, cũng muốn cõng Lý Kỳ đến doanh trại người Kim, vội nói: - Chậm đã, ta.ta cùng lắm thì đổi đường, ta không quan tâm đi đường vòng đâu.
Lý Kỳ cười nói: - Nói nhiều câu nhảm nhí như vậy, cuối cùng ngươi cũng nói được một câu có tính xây dựng rồi nha. Không biết ngươi định đổi sang đi đường nào?
- Đi!
Tưởng Đạo ngôn vừa mới nói một chữ, đột nhiên nhìn trái nhìn phải vài cái, nói: - Ngươi đi theo ta là được.
Lý Kỳ nhìn thấy chỉ muốn cười, nói:
- Muốn làm gì cũng được. Xin mời.
Trương Bang Xương thấy Lý Kỳ bình tĩnh như vậy, hai hàng chân mày lộ ra vẻ ưu sầu.
Tưởng Đạo Ngôn đầu tiên đi đến đại lộ chỗ sông Biện, sau đó vòng xuống, đi về phố Ngự rồi vượt qua cửa Chu Tước để đi. Nào biết đến cửa Chu Tước, thì dân chúng ở đây cũng không ít hơn Lương Môn chút nào.
Phải biết Nam thành này là nơi Lý Kỳ lập nghiệp, ngươi đi đến đây, còn không phải là làm chậm trễ thời gian sao.
Tưởng Đạo Ngôn thật sự không tin tà như vậy, lại chuyển sang cửa Vọng Xuân phía đông, kết quả không cần nghĩ cũng biết, vẫn là quay về vô ích.
Chỉ còn lại phía bắc, nhưng Tưởng Đạo Ngôn cảm thấy không cần phải đi. Y đột nhiên nghĩ ra, có thể theo đường thủy mà ra khỏi thành nha, một vị hảo tâm nói cho y biết, cửa sông này từ vài ngày trước đã bị đá hoa cương chặn lại rồi, trừ phi là y bơi qua.
Vị hảo tâm này, đương nhiên là Lý Kỳ.
Huyết áp Tưởng Đạo Ngôn hôm nay chắc chắn tăng vọt, nuốt không trôi cơn giận này nha, dù sao còn một ngày nữa, y còn có thể hao phí với những dân chúng này, y không tin những dân chúng kia lúc nào cũng chờ ở đó.
Chờ đến buổi chiều, hạ nhân về báo, dân chúng buổi sáng dường như đều đi rồi, nhưng lại tới một đám nữa.
Hóa ra còn có thay ca nha!
Đây tuyệt đối là có tổ chức có âm mưu nha!
Nói đi nói lại, may mà có âm mưu trước nha. Nếu không âm mưu, rất có thể xuất hiện bạo động. Trong lịch sử, khi Lý Cương hạ nhiệm lần đầu, dân chúng lúc đó bạo động, trong một ngày giết chết hơn hai mươi quan viên, sử sách ghi lại là "Tê phách tử, cốt huyết vô dư!", cũng tức là nói đập nát những quan viên kia, lúc đó nếu không phải là Lý Bang Ngạn cưỡi ngựa phóng nhanh, phỏng chừng cũng bị treo như vậy.
Hơn nữa lúc đó số người bạo động càng ngày càng nhiều, tình huống sắp không kiểm soát được, Triệu Hoàn bất đắc dĩ mới dùng Lý Cương lần nữa, Lý Kỳ đương nhiên học theo nha.
Dù vậy, ngươi căn bản không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh là Lý Kỳ sắp xếp nha.
Thành Khai Phong có trăm vạn dân chúng, bốn cửa thành đông nam tây bắc, mỗi cửa thành có ba vạn người, vậy tổng cộng là mười hai vạn người, mỗi ngày đổi mười ca, đều không bị trùng lặp nha. Bình quân mỗi người chỉ cần ngồi xổm một canh giờ, còn có thể đúng giờ về nhà ăn cơm, thật sự là thư giãn sảng khoái nha!
Trương Bang Xương gần như trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ nói xin lỗi vài tiếng với Lý Kỳ.
Hai chữ đơn giản vô cùng đã tuyên cáo kế hoạch lần này của bọn họ thất bại triệt để.
Tưởng Đạo Ngôn cũng biết muốn bán Lý Kỳ đi là không thể nào, không bị hắn bán đi đã may mắn rồi.
Toàn thành hơn một trăm vạn bách tính phản đối chuyện này, hơn nữa biểu hiện kiên quyết như vậy, ngươi lại không có lý do đầy đủ, cho dù là Hoàng đế có ở đây, ngươi cũng phải thu hồi lại mệnh lệnh nha! Những dân chúng này nếu không đồng lòng, thì có thể mặc các ngươi hô đến gọi đi. Nhưng nếu dân chúng đồng tâm hiệp lực, thì ngươi cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn thôi.
Thật ra Lý Kỳ từ sớm đã dạy bọn họ làm người rồi, nhưng bọn họ dạy mãi không chịu sửa, làm cho Lý Kỳ chỉ đành dạy bọn họ lần nữa, thật là Quốc Công khó làm nha!
Cả đám người lại đến Hoàng cung nói chuyện này cho Triệu Giai. Triệu Giai tỏ vẻ rất phiền chán, trong lời nói ám chỉ phụ hoàng đã giao chuyện này cho các ngươi toàn quyền làm chủ, ta cũng coi như giúp các ngươi rồi, các ngươi làm không xong cũng đừng đến tìm ta nha, các ngươi xem xét làm là được, dù sao ta nói các ngươi cũng sẽ không nghe.
Đám văn thần này cũng không để ý Triệu Giai, tự mình thương lượng để làm. Có âm mưu với Lý Kỳ chắc chắn là không thành được rồi, nếu cưỡng ép mà chọc giận trăm vạn dân chúng, thì tuyệt đối không phải là chuyện bọn họ chịu đựng được nha.
Nếu muốn đạt thành nghị hòa lần này, chỉ có thể chấp nhận phương án thứ nhất của Hoàn Nhan Tông Vọng.
Nhưng bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể ảo não mà chạy đến doanh trại quân Kim, tiếp tục đàm phán với Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe xong, thấy Lý Kỳ không tới thì rất thất vọng, đến tâm tình đàm phán cũng không có, bắt lấy lý do đối phương không mang tiền đến mà nói hai ba lời liền đuổi bọn họ đi, còn uy hiếp họ, nếu không đưa tiền ra, thì gã sẽ triệu tập đại quân tiến đánh bọn họ.
Điều này dọa đám người Trương Bang Xương sợ, vội quay về nghĩ cách.
Đám sứ thần nhà Tống vừa đi, Lưu Ngạn Tông vội nói: - Nhị Thái tử, vì sao ngài lại thế. Lúc trước chúng ta đặt ra số tiền này là cố ý bức bọn họ mang tên đầu bếp kia tới, bây giờ việc này chắc chắn không thành rồi, hơn nữa, bọn họ cũng chịu cắt nhượng ba trấn cho chúng ta, và hàng năm tiến cống thêm bảy trăm vạn quan. Ngài nên đồng ý với bọn họ chứ!
Quách Dược Sư cũng nói: - Đúng vậy! Nhị Thái tử, bây giờ chúng ta tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa quân lương cũng ăn gần hết rồi, nếu không đi nữa, chỉ e đại sự không ổn.
Không ít tướng sĩ đều khuyên Hoàn Nhan Tông Vọng thấy tốt thì lấy.
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói: - Các ngươi cho rằng ta không muốn đi sao?
Lưu Ngạn Tông nghe được tò mò, nói: - Vậy sao vừa rồi ngài lại cự tuyệt bọn họ.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, bây giờ dân chúng toàn thành đều che chở cho tên đầu bếp thối kia, đủ thấy đầu bếp thối kia còn có sức kêu gọi. Lỡ như khi chúng ta qua sông, hắn không để ý Thánh chỉ mà đánh lén chúng ta, thì chúng ta có thể bị diệt toàn quân, chỉ cần tên đầu bếp thối kia một ngày chưa chết thì ta không yên tâm được.
Lưu Ngạn Tông thấy Hoàn Nhan Tông Vọng nói cũng không phải không có lý, chiêu này thật sự là không thể không phòng nha!
Bọn họ đều chịu không ít khổ dưới tay Lý Kỳ, hết sức kiêng kỵ đối với Lý Kỳ, nhưng vấn đề là nếu ngươi không đi, đợi khi viện quân của triều Tống càng ngày càng nhiều, vậy nói không chừng thật sự không thể đi được nữa.
Quách Dược Sư lại bắt đầu phát huy cơ trí của gã, trầm ngâm một lát, nói: - Nhị Thái tử, mạt tướng có một kế, tuy không dám bảo đảm nhất định sẽ thành công, nhưng có thể thử một lần.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Vậy ngươi còn không mau nói.
Quách Dược Sư nói: - Nhị Thái Tử không phải có sắp xếp mật thám trong thành Khai Phong sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng nhướn mày, nói: - Đúng rồi, ta suýt chút quên mất chuyện này, không chỉ như vậy, ta còn biết ngoài thành có một con đường có thể thông vào trong thành.
Hoàn Nhan Tông Bật mừng rỡ, nói: - Vậy chúng ta có thể đi vào bằng con đường này nha!
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu, thở dài nói: - Ta cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng theo tin tức của người trong đó, bây giờ trong thành kiểm tra rất nghiêm, hơn nữa, chỗ của y cũng bị Nam triều trưng dụng, có không ít binh sĩ canh gác, căn bản không thể vào bằng đường đó. Thật ra đường này chủ yếu vẫn là để cho bọn họ chạy trốn, lối đi không rộng lắm, dễ thủ khó công.
Quách Dược Sư nói: - Muốn tiến công từ địa đạo, có lẽ là không thể. Nhưng đưa vài người vào, tin rằng không có vấn đề gì. Theo ta biết, tên đầu bếp thối kia có một thói quen, chính là hắn ra ngoài rất ít mang theo hộ vệ, thường chỉ mang theo một người tên Mã Kiều bên cạnh thôi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ý của ngươi là?
Quách Dược Sư cúi đầu nói mấy câu bên tai Hoàn Nhan Tông Vọng.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe thấy thì gật đầu, lại nói: - Ngươi có chắc Trương Bang Xương nhất định đồng ý không?
Quách Dược Sư gật đầu nói: - Đầu bếp kia trong triều gây thù khắp nơi, bằng không bọn họ cũng sẽ không khẩn cấp đồng ý mang đầu bếp kia đến, chỉ cần chúng ta hạ thấp một số yêu cầu, ta tin Trương Bang Xương nhất định sẽ đồng ý, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, đầu bếp thối kia có cánh cũng khó bay.
Hoàn Nhan Tông Vọng cảm thấy có thể thử, nói: - Vậy ngươi mau chóng sắp xếp đi.