Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1224-1: Tự chui đầu vào rọ (1)




Kỳ thật chuyện này, chính là điều mà những tướng sĩ này ấm ức nhất, dùng tính mạng của bản thân liều chết chiến đấu hăng hái nửa ngày, kết quả cho tới cuối cùng, nửa câu cảm ơn của triều đình đối với bọn họ cũng không có, bảo bọn họ buông tha thành quả lao động do mình dùng máu tươi đổi lấy.

Thất vọng đau khổ a!

Kỳ thật tâm cấm quân Khai Phong sớm đã bị triều đình làm cho lạnh giá hết rồi, cũng không cần quan tâm thêm một chút này nữa rồi.

Lý Kỳ vì trấn an tâm tình của bọn họ, không thể không lộ ra một tia thiên cơ cho bọn họ, vậy mới khiến trong lòng bọn họ khá hơn một chút, nếu là triều đình thật sự cưỡng ép bọn họ trở về thành nội, hậu quả kia thực là không thể tưởng tượng nổi, rất có thể xuất hiện binh biến.

Nguyên nhân chính là ở dưới sự thống trị ngu ngốc của Tống Huy Tông, cấm quân giảm bớt đại quy mô, cho nên, hiện tại ngươi căn bản không thể như ở thời kì Tống Nhân Tông, không ngừng làm cho cấm quân đổi mới, vì cam đoan kinh thành có đầy đủ cấm quân, chỉ có thể giảm bớt số lần đổi mới, hơn nữa lần đại chiến này lại là đánh ở Khai Phong, đây là cho Tam nha quyền lực lớn lao nha, Lý Kỳ mượn cơ hội đề bạt toàn bộ người của chính mình đi lên, cho tới hiện tại chi cấm quân này hoàn toàn được coi như Thiên Lôi để Lý Kỳ sai đâu đánh đó, cho nên, bọn họ mới không cần quan tâm binh phù, Xu Mật Viện là cái khỉ gì.

Dù sao cũng đã ra cửa rồi, Lý Kỳ cũng không vội vã trở về, mà đi thăm những bệnh nhân bị thương.

Lần chiến dịch này, binh lính bị thương đều được sắp xếp ở ngoài nam thành, bởi vì nam thành không bị chiến hỏa lan tới, mảnh đất này cũng coi như là khá yên ổn. Chỉ thấy trên một khu đất trống ở một góc phía đông nam nam thành, xung quanh đều là dùng vải đen để hoàn toàn cách ly, bốn phía có binh lính gác, còn đỗ không ít xe đẩy.

Trong lần chiến dịch này, Lý Kỳ mang ra một ít quan niệm chữa bệnh tiên tiến, thế cho nên lần này tỉ lệ người bị thương tử vong coi như là thấp nhất trong lịch sử, nói là cực thấp, kỳ thật theo Lý Kỳ vẫn còn cao dọa người. Hiện giờ tất cả lang trung trong thành Khai Phong, bao gồm ngự y đều ở bên trong, không biết mệt mỏi trị liệu cho các binh sĩ.

Còn chưa đi vào tới bên trong, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rên rỉ không ngừng.

Đây cũng không phải là Lý Kỳ lần đầu tiên tới, nhưng mỗi lần tới, trong lòng của hắn đều rất là ngột ngạt, nhưng đây là chiến tranh.

- Ty chức tham kiến Bộ Soái.

- Ừ.

Lý Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, mang một tâm tình nặng nề đi vào, vừa mới tiến đến bên trong, bên ngoài đều là những người bị thương nhẹ, người bị chém một đao, hoặc là tay chân trúng một mũi tên, không đủ để trí mạng, cũng sẽ không gây ra tàn tật.

- Bộ Soái.

- Tham kiến Bộ Soái.

...

- Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi cũng đừng cậy mạnh nữa. Lúc này còn hành lễ cái gì nữa, an tâm nằm dưỡng thương đi.

Những binh lính này thấy Lý Kỳ đến đây, đang chuẩn bị đứng dậy thi lễ, Lý Kỳ khẩn trương ngăn cản bọn họ, sau đó lại trao đổi vài câu cùng một vài binh lính, hỏi thăm tình hình thương thế của bọn họ.

- Đại nhân tới rồi.

Lúc này, Hứa lang trung đi tới bên cạnh Lý Kỳ.

Hứa lang trung này chính là lúc trước Vương Phủ tặng cho Lý Kỳ đấy, ông ta hiện giờ vẫn còn cảm thấy may mắn, lúc trước không có ở lại Vương phủ, bằng không chỉ sợ hiện tại cũng không biết bị lưu đày ở nơi nào rồi.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói:

- Mấy ngày nay thật sự là vất vả cho các ngươi rồi.

Hứa lang trung vội nói:

- Có thể vì những anh hùng này mà cống hiến sức lực. Đó là phúc khí của tiểu nhân.

Vương Phủ và Lý Kỳ đều là hạng người có tài ăn nói rất cao, Hứa lang trung cùng ở bên cạnh bọn họ, dĩ nhiên cũng học được một phần, biết tình huống như thế nào thì nên nói cái gì, lại nói:

- Kỳ thật đã nhiều ngày nay, cực khổ nhất không ai hơn được vị nữ thần y bên trong kia, cô ta gần như không có lúc nào nghỉ ngơi cả.

Đúng nga, thiếu chút nữa thì quên mất nàng. Lý Kỳ vừa nhấc hai hàng lông mày, cùng Hứa lang trung hàn huyên vài câu, rồi đi vào trong khu trọng thương, vừa mới đến vào bên trong đã nghe thấy tiếng kêu than dậy khắp trời đất, những thương binh này hoặc là tay chân bị chặt hoặc là bị đứt, hoặc thân hình trúng tên, có cả người tính mạng nguy cấp.

Mỗi khi Lý Kỳ nhìn đến hết thảy, hắn đều rất đau hận chiến tranh, nhưng càng thêm làm hắn bất đắc dĩ chính là, cuộc chiến tranh này bây giờ mới bắt đầu, sau này còn có thể có nhiều người bị thương hơn, hiện giờ hắn chỉ có thể đem lực chú ý chuyển dời đến việc an bài cho những người trọng thương này như thế nào, trong lòng âm thầm thề, quyết không thể làm cho bọn họ lại phải chịu thêm nửa điểm ủy khuất, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng bọn họ.

Lý Kỳ vừa tiến đến, liền áp tay, bất kể là lang trung hay là bệnh nhân tổn thương, đều bảo bọn họ đừng động chính mình, nghỉ ngơi thật tốt, làm chuyện của mình.

- Thập Nương, Thập Nương, cô mau đến xem xem này, cánh tay đứt này của y lại đang chảy máu rồi.

Chợt nghe một người hô lên, lại thấy một vị nữ tử từ trong một cái rạp đi ra, bước nhanh tiêu sái đến trước khu tổn thương đối diện, nàng đúng là Lưu Vân Hi.

- Mau lấy vải bông đến đây.

- Ah.

Một gã trợ thủ bên cạnh Lưu Vân Hi đang chuẩn bị lấy vải bông đưa cho Lưu Vân Hi, nhưng lại bị một bàn tay giành trước rồi, người nọ ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Kỳ, thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng, lại bị Lý Kỳ ngăn trở kịp thời.

Lý Kỳ cầm vải bông đưa tới, Lưu Vân Hi cũng không quay đầu lại, chốc lát sau, lại nói:

- Kéo.

Lý Kỳ lại cầm lấy kéo đưa tới.

Cứ như vậy, Lý Kỳ yên lặng đảm nhiệm trợ thủ cho Lưu Vân Hi.

Đợi cho sau khi Lưu Vân Hi băng bó kỹ cho cánh tay bị đứt của người bị thương này rồi, đứng dậy, xoay người lại, nhìn Lý Kỳ, bèn nói:

- Ngươi đã đến rồi à.

Trong giọng nói không có một tia kinh ngạc!

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Cô đã sớm biết là ta rồi sao?

Lưu Vân Hi thản nhiên nói:

- Người lớn như ngươi đứng ở phía sau, ta cũng không phải người mù.

Đổ mồ hôi!Mẹ nó! Lại bị chơi xỏ! Sắc mặt Lý Kỳ có chút buồn bực, có thể thấy được Lưu Vân Hi này từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ của một nữ nhân khỏe mạnh, hiện giờ ngoại trừ răng nanh hãy còn sáng trắng lấp lánh, toàn bộ tinh thần diện mạo đều có vẻ rất là mỏi mệt, không khỏi có chút biến đổi sắc mặt, nói:

- Cảm ơn cô.

Lưu Vân Hi cổ quái liếc nhìn Lý Kỳ, nói:

- Cảm tạ ta làm chi, ta cũng không phải tới giúp ngươi, chẳng qua ta không thích nợ nhân tình của người khác, bọn họ bảo vệ ta, ta thay bọn họ chữa bệnh, rõ ràng, ai cũng không nợ ai.

Hiện giờ Lý Kỳ đã hiểu rõ Lưu Vân Hi này vô cùng rồi, biết nữ nhân này chính là điển hình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, cộng thêm tính nết quái dị, kỳ thật con người vẫn rất tốt, hiện giờ nàng lại không ngại cực khổ vì những binh lính này mà chữa thương, làm sao còn có thể tìm nàng đấu võ mồm, liên tục gật đầu nói:

- Nữ thần y thật đức độ, Lý Kỳ thật sự là khâm phục, khâm phục.

Hắn biểu hiện như vậy, khiến Lưu Vân Hi có chút không thích ứng được, nhưng nàng hiện giờ cũng không có khí lực đi tìm Lý Kỳ để cãi vã, vớt vài sợi tóc trước mắt ra sau tai, nói:

- Đúng rồi, nghe nói đã ngưng chiến rồi, phải không?

Lý Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Không thể tưởng được cô còn quan tâm việc này?

Lưu Vân Hi hừ nhẹ một tiếng. Nói:

- Nếu ngươi đứng ở chỗ này, chỉ sợ ngươi cũng sẽ quan tâm đến việc này.

Điều này cũng đúng nhỉ. Chiến hỏa không ngừng, số lượng công tác của nàng thật là mỗi ngày gia tăng mãnh liệt nha! Lý Kỳ gật đầu nói:

- Trước mắt mới ngừng, là tình huống như vậy, triều đình chuẩn bị đi đàm phán với Kim quốc.

Lưu Vân Hi gật gật đầu nói:

- Như vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, nếu đánh tiếp tầm vài ngày, lão nương thế nào cũng phải vì trả ân tình này, mà mệt chết ở đây mất.