Trong lòng Tông Trạch đã tin bảy tám phần, trên trán có chút hoang mang, Thiếu Doãn phủ Đại Danh ngươi sao lại chạy đến nơi này. Lúc này, một mưu sĩ bên cạnh lão ta liền nhỏ giọng nói:
- Tri phủ đại nhân, việc này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Không thể sơ suất.
Tông Trạch vừa nghe, cảm thấy rất có lý, nhỏ giọng nói:
- Ngươi lập tức đi tra hỏi.
- Vâng.
Rồi sau đó Tông Trạch lại sai người đỡ Nhiếp Hạo dậy, ở triều Tống, thượng cấp chính là thượng cấp, hạ cấp chính là hạ cấp, tôn ti trật tự này cũng có văn bản quy định rõ ràng hẳn hoi, đương nhiên Tông Trạch không dám thất lễ với vị Thiếu Doãn này.
Nhiếp Hạo thấy Tông Trạch chịu thua rồi, trong lòng mừng rỡ không ngừng, cười ha ha nói:
- Tông Tri phủ tới thật sự là tốt quá.
Tông Trạch chắp tay, nói:
- Mời Nhiếp Thiếu doãn vào trong phòng ngồi, trước tiên Tông mỗ nhất định phải xem quan ấn của Nhiếp Thiếu doãn một chút, kính xin Nhiếp Thiếu doãn thứ lỗi.
Nhiếp Hạo tìm được đường sống trong chỗ chết, gã thật lòng cảm giác vận may của mình thật sự là quá tốt, nói:
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, gã đảo mắt chung quanh, thấy đứng bốn phía hơn phân nửa là một số dân binh nha, đừng nói đến quân phục, thậm chí có một số còn cầm mấy cái cuốc, trong lòng thầm mắng, mấy kẻ bất lực này, ngay cả đám dân binh này cũng không đánh lại.
Nhưng gã cũng không ngẫm lại, những kẻ bất lực đó đều là ai mang ra ngoài.
Đi vào phòng trong, Nhiếp Hạo lập tức đem quan ấn cùng với hết thảy những thứ có thể chứng minh thân phận của mình giao cho Tông Trạch.
Thì ra khi Lý Kỳ lấy được binh phù này, liền lập tức phái người đem thư đến cho Tông Trạch, kêu ông ta ta đừng đến cứu phủ Khai Phong, bảo vệ bán đảo Sơn Đông là việc chính, nếu như có cơ hội, tranh thủ có thể cắt đứt đường lui của quân Kim.
Tông Trạch là người văn võ song toàn, phản ứng đầu tiên của ông ta, tự nhiên là muốn đi cứu Khai Phong. Nhưng Lý Kỳ kêu ông ta đừng đến, và nói cho ông ta biết, Khai Phong này nhất định có thể thủ giữ được, ông ta cũng tin tưởng Lý Kỳ, đầu tiên là ông ta phái trọng binh canh gác các yếu đạo trên thủy, khiến quân Kim không công mà lui.
Hiện giờ thấy quân Kim đã vượt qua Hoàng Hà, ông ta cho rằng lúc này nếu không cắt đường lui của quân Kim thì còn đợi khi nào. Vì thế ông ta âm thầm phái người đến địa phương ở phía bắc Hoàng Hà thăm dò tình báo.
Trước đó vài ngày, những tên lính thăm dò đó phát hiện một đội ngũ khổng lồ đang đi về hướng phủ Yến Sơn, liền đi theo một mạch đến đây.
Tông Trạch vừa nghe, lập tức hiểu được. Có nhiều người như vậy, thì nhất định không phải chủ lực của quân Kim. Nếu đã không phải quân Kim, như vậy thì nhất định là tù binh, vì thế Tông Trạch liền dự định xuất binh cứu những tù binh này ra.
Vì thế Tông Trạch thống lĩnh ba vạn bộ đội hỗn hợp gồm dân binh vừa mới huấn luyện xong, cùng với cấm quân, âm thầm vượt sông, phục kích chi bộ đội này.
Bởi vì, lúc trước Tông Trạch vẫn luôn bố trí phòng vệ ở đường sông, đóng cửa không ra, cho nên, đối với tình hình bên ngoài ông ta biết rất ít, ông ta cho rằng đây nhất định là quân Kim áp giải tù binh.
Nhưng vừa mới đánh, đối phương đã lập tức đầu hàng, kỳ thật cũng không thể nói đánh, chỉ là hò hét mấy câu, Tông Trạch còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa xuất ra. Điều này làm cho ông rất kinh ngạc, bởi vì quân Kim nổi danh có thể đánh trận, không thể nào đầu hàng nhanh như vậy được. Lại thêm chuyện không ngờ đến, ngay cả Thiếu doãn phủ Đại Danh cũng ở trong đó, ông ta còn tưởng rằng Nhiếp Hạo này cũng là bị bắt giữ.
Tông Trạch cầm những đồ vật đó lên, cẩn thận xem rồi lại xem, đúng thật là Thiếu doãn phủ Đại Danh nha, không có cách nào, Đăng Châu đều về chủ quản của phủ Đại Danh, đây là lão đại nha, chắp tay nói:
- Vừa rồi Tông mỗ đã đắc tội nhiều, xin Nhiếp Thiếu doãn chớ trách, chớ trách.
Nhiếp hạo cười ha ha. nói:
- Tông Tri phủ nói quá lời, người không biết thì vô tội mà.
Đúng lúc này, một người đột nhiên đi đến, người này tay cầm đại đao, thân cao ước chừng 1m8 mấy, râu dài rủ xuống quá ngực, một đôi mắt phượng uy lực như hổ, gã hơi liếc mắt nhìn Nhiếp Hạo, rồi sau đó lại đến bên cạnh Tông Trạch, nhỏ giọng thì thầm mấy lần.
Tông Trạch nghe được vẻ mặt khiếp sợ, nói:
- Chuyện này là thật?
Người nọ gật đầu nói:
- Mạt tướng đã hỏi nhiều người, không sai được.
Tông Trạch liếc mắt nhìn Nhiếp Hạo một cái, như cười như không nói:
- Nhiếp Thiếu doãn, ngươi thật đúng là biết nhìn xa trông rộng đó nha, vẫn còn giữ lại mấy quan ấn này.
Nhiếp Hạo nghe giọng điệu Tông Trạch không tốt, vội hỏi:
- Tông Tri phủ nói lời này có ý gì?
Tông Trạch cười lạnh, nói:
- Nếu ngươi đã làm tay sai cho người Kim, sao còn giả mạo quan viên Đại Tống ta, tội thêm một bậc. Quan Thắng.
- Có mạt tướng.
Đại tướng râu dài kia chắp tay nói. Ông ta chính là nhân vật nguyên mẫu của Quan Thắng trong truyện Thủy Hử. Trong lịch sử, ông ta cũng không phải là giặc cỏ, mà là tướng phòng thủ Tế Nam, hơn nữa còn chủ trương ra sức chống Kim, nhưng lại bị Tri phủ Tế Nam - Lưu Dự của phái Đầu hàng giết chết. Nhưng do sự xuất hiện của Lý Kỳ, Tông Trạch đột nhiên tiếp quản đông lộ Đông Kinh, ông ta thấy Quan Thắng dũng mãnh thiện chiến, vì thế cho ông ta đi theo mình chống đỡ quân Kim.
Tông Trạch nói:
- Trước tiên đánh thằng nhãi này hai mươi cái tát thật mạnh cho ta.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Nhiếp Hạo sợ chết khiếp, chỉ vào Tông Trạch nói:
- Tông Trạch, ngươi dám như thế, ngươi đây là tội phạm thượng.
Tông Trạch là loại người để ý lý lẽ, nhíu mày trầm tư, dường như lại nghĩ tới điều gì.
Vừa rồi Quan Thắng nghe được hết thảy những gì dân chúng nói, đã nổi trận lôi đình rồi, không nói hai lời, bước đến, một tay nhấc Nhiếp Hạo lên, bàn tay quạt hương bồ lớn liền quạt tới.
BA~!
Nhiếp Hạo đang hé miệng, đã bị một tát này của Quan Thắng quạt cho gần như muốn ngất xỉu, vẫn còn chưa kịp phản ứng, Quan Thắng lại lật tay cho một cái tát, trực tiếp chỉnh cho đầu của Nhiếp Hạo quay lại ngay ngắn.
Khóe miệng máu tươi chảy ròng, sao bay lòng vòng trước mắt, làm sao còn dám uy hiếp Tông Trạch, khóc lóc cầu xin tha mạng.
Nhưng Quan Thắng ngoảnh mặt làm ngơ, hai bàn tay quạt qua quạt lại. Sau đó, Nhiếp Hạo ngay cả một tiếng cũng không kêu nổi.
Tông Trạch đột nhiên giơ tay lên nói:
- Ngừng.
Quan Thắng quay đầu, kinh ngạc nhìn Tông Trạch.
Lúc này, vài tên tướng lĩnh lại đi đến, một người trong đó nói:
- Đại nhân, dân chúng bên ngoài thỉnh cầu đại nhân giết tên đại gian thần này.
Nhiếp Hạo vốn đã sắp bị tát cho hôn mê, nhưng vừa nghe thấy từ “chết” này, lập tức lại bị dọa cho tỉnh lại, khóc lóc:
- Tông Tri phủ tha mạng, tha mạng! Ta cũng là bị người Kim bức ép thôi!
Đến cánh cửa của người Kim cũng đã qua rồi, có thế nào gã cũng không ngờ được sẽ chết trong tay người Tống a! Cái chết này thật quá oan uổng.
Tông Trạch cười ha hả, nói:
- Ngươi cứ yên tâm, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, không chỉ như thế, ta còn cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.
Quan Thắng và tướng lĩnh liên can sau khi nghe xong, đều nghi hoặc nhìn Tông Trạch.
Tông Trạch cất cao giọng nói:
- Các vị tướng quân, nếu chúng ta đã đến đây, sao có thể cứ khinh địch như vậy mà lui về, hiện giờ ta có một kế, có thể giành phủ Yến Sơn, các vị ai dám theo ta giành lại.
Ít người như vậy, hơn nữa dân binh chiếm đa số, ngươi đi giành phủ Yến Sơn?
Đây nếu không phải Quan Thắng bọn họ đã từng chứng kiến thủ đoạn của Tông Trạch, nhất định sẽ tưởng rằng người này là một tên điên. Các tướng sĩ đồng thanh nói:
- Mạt tướng nguyện thề chết theo đại nhân.