Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1216-2: Văn võ chơi cờ (2)




Lý Kỳ có một chút bất đắc dĩ, nói:

- Các tướng sĩ này đổ máu chiến đấu hăng hái, mặc dù nói là bảo vệ gia viên, bảo hộ quốc gia, nhưng đây dù sao cũng không phải hoạt động từ thiện, chỉ có thưởng cho một ít vật tư, ta thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của các tướng sĩ, nếu như không thăng quan cho bọn họ, bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định vẫn sẽ có suy nghĩ, nếu chúng ta không có tư cách cho bọn họ cái gì, bọn họ cũng khó mà phấn đấu quên mình vì chúng ta.

Đây là một đạo lý rất đơn giản. Người ta đánh giặc đương nhiên hy vọng lập công thăng chức, ai không nghĩ đến thì nhất định là thằng ngốc, cho dù là Cao Nha Nội cũng hiểu ngọn ngành trong chuyện này.

Triệu Giai thở dài, nói:

- Đạo lý đó đương nhiên ta hiểu được, nhưng vấn đề là, ta chỉ là Nhiếp chính vương mà thôi, ta không có bất cứ tư cách nào để phong thưởng gì cho bọn họ. Hơn nữa, Nhạc Phi, Ngưu Cao bọn họ đều là Chỉ huy sứ của thượng tứ quân rồi, lên cao hơn nữa chính là Đô Ngu Hầu rồi. Ngươi cũng nên biết, chức đó phải là do đích thân Hoàng thượng bổ nhiệm. Vừa bắt đầu ngươi đã có thể ngồi trên vị trí Mã phó soái này, vẫn đúng là may nhờ Vương Phủ. Thật ra ta thật sự rất muốn cho bọn họ mấy thứ gì đó, nhưng… ôi.

Y càng nói càng gấp, càng gấp càng cảm thấy bất lực.

Lý Kỳ nói:

- Điều này ta biết, nhưng chúng ta có thể đi đường tắt nha!

Triệu Giai vội hỏi:

- Đường tắt gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Tam nha cửu chức. Nhạc Phi bọn họ chắc chắn vẫn chưa đủ tư cách, cho dù hoàng thượng ở đây, cũng không có thể cho bọn họ trực tiếp đảm nhiệm Thống soái cao nhất trong tam nha, dù sao bọn họ cũng không phải là thân tín của hoàng thượng, nhưng trong thời kì phi thường này, một viên Chỉ huy sứ thì người có thể bổ nhiệm được mà.

Triệu Giai nói:

- Chuyện này thì ta có thể, nhưng vấn đề Chỉ huy sứ thì mấy chức vị như vậy, gần như đã đầy rồi, hơn nữa cũng đều là người có công, không thể thay đổi được.

Lý Kỳ nói:

- Chuyện này rất đơn giản, chúng ta có thể mượn cớ gia tăng thêm mấy chi thượng quân. Lúc này xây dựng thêm quân đội thật sự là chuyện rất bình thường, tin rằng không người nào dám phản đối, quân đội nhiều hơn, vậy thì quan chức sẽ nhiều hơn, đây hết thảy không phải đã giải quyết dễ dàng rồi sao.

Triệu Giai trừng mắt nhìn. Nói:

- Ai ôi!!! Đây thật đúng là một chủ ý không tồi. Chuyện giở trò bịp bợm này, đúng là ngươi lợi hại hơn ta chút.

Mẹ! Giờ trò bịp bợm cái gì, nhà ngươi có đọc sách không. Lý Kỳ không vui, nói:

- Đa tạ điện hạ khen ngợi.

Triệu Giai cười ha hả, nói:

- Ngươi nói thật đi, có phải đã sớm nghĩ kỹ rồi hay không.

Lý Kỳ nói:

- Cũng không phải đã sớm nghĩ kỹ, chỉ là ta cảm thấy luận công ban thưởng đã là chuyện vô cùng cấp bách, nhất định phải phải nghĩ biện pháp giải quyết.

- Là như thế à.

- Nhưng người đây cũng không thể lại bắt ta ra mặt nữa.

Lý Kỳ nói:

- Nếu là người một mực nhấn mạnh địa vị trong quân của ta, nếu chẳng may ta có xảy ra chuyện gì không hay, thì ai lãnh đạo bọn họ, người cũng nên xây dựng được một uy vọng nhất định trong lòng binh sĩ đi.

Triệu Giai sách một tiếng, nói:

- Ngươi đừng cứ nói mấy lời xúi quẩy đó nữa, cái gì mà chuyện không hay xảy ra, nghe thật đúng là dọa người đấy.

Lý Kỳ thở dài:

- Người tưởng ta muốn nói à, nhưng sau khi trải qua vài lần đại chiến này, ta mới nhận ra sinh mạng mong manh cỡ nào, đây chẳng qua là một vấn đề rất thực tế.

- Không nói mấy chuyện này nữa.

Triệu Giai khoát tay, lại nói:

- Hiện giờ chi quân Kim này đã không thành hình được sự uy hiếp trí mạng đối với chúng ta, nên tới thời điểm chúng ta phản kích rồi.

Lý Kỳ uhm một tiếng, nói:

- Đợi khi viện quân của Chủng Công đến, chính là thời điểm chúng ta thổi kèn phát lệnh phản công.

Khóe miệng Triệu Giai lộ ra một nụ cười mỉm, y hết sức mong đợi khoảnh khắc này đến.

Hai người nói xong, Lý Kỳ liền đi tìm mấy văn thần này nói chuyện phiếm, dù sao người ta cũng nói chúc mừng với hắn, cho dù hắn không muốn, thì cũng phải đi tìm bọn họ tâm sự.

Cũng may lúc trước Triệu Giai đã giải tỏa thù hận, mà gần đây Lý Kỳ chỉ lo đánh giặc, cũng không có phát sinh xung đột gì với bọn họ, đều là Triệu Giai đang đọ sức với bọn họ, cho nên, dẫn đến việc hiện giờ Triệu Giai lại trở thành kẻ thù lớn nhất của phái cầu hòa, Lý Kỳ chỉ có thể xếp vào vị trí thứ hai. Vì vậy, bọn họ cũng không có cố ý nhằm vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng không muốn đối địch với bọn họ vào lúc này, mang vẻ mặt tươi cười, cùng bọn chúng nói chuyện với nhau vô cùng là vui vẻ.

Triệu Giai thì lại bưng một chén rượu đi về phía đám người Nhạc Phi, xa xa chỉ nghe thấy Cao Nha Nội ở đâu đó reo lên:

- Tiểu Thiên, mau mau ghi lại, mau mau ghi lại, đặc biệt là đại chiến thôn Thanh Điền mà Ngưu Cao vừa mới nói, nhất định phải ghi lại cho ta, ta cũng dự định học Lý Kỳ, viết quyển tiểu thuyết gì đấy, cái tên này sẽ gọi là… gọi là…

Triệu Giai cất cao giọng nói:

- Gọi là “Cao Nha Nội diễn nghĩa” thì sao?

- Hắc! Tên này hay, còn mạnh hơn “Tam Quốc diễn nghĩa” nữa.

Cao Nha Nội vỗ đùi, hưng phấn kêu lên, bỗng nhiên quay đầu lại, vội đứng lên nói:

- Ca ca, huynh đã đến rồi à!

Không thể không nói, ngoại trừ đối với Lý Kỳ ra, Cao Nha Nội đối với người lớn hơn đều vô cùng lễ phép, dù sao cũng là con cái sinh ra trong giai cấp thượng lưu, có hư hỏng cỡ nào, thì lễ nghĩa vẫn phải hiểu.

Đám người Nhạc Phi cũng khẩn trương đứng dậy.

Triệu Giai cười cười, lại nâng chén hướng tới đám người Nhạc Phi nói:

- Nhạc Phi, Ngưu Cao, giữa ta và ngươi, đừng nói những lời vẻ nho nhã này nữa, ta kính các ngươi, xin cạn trước một ly.

Nói xong y liền uống một hơi cạn sạch.

Đám người Nhạc Phi hết sức hoảng sợ, đặc biệt ba vị tâm lai Ngô Giới bọn họ lại càng không ngờ rằng đường đường Nhiếp chính vương lại kính rượu bọn họ, đều khẩn trương nâng chén cung kính, sau đó ngửa cổ lên, uống cạn.

Nhạc Phi lại tiến lên giới thiệu huynh đệ Ngô Giới và Trương Hiến cho Triệu Giai, chỉ nói bọn họ đến từ nghĩa quân Tây Bắc.

Đây đều là Lý Kỳ dạy y từ trước đấy.

Triệu Giai coi ba người này tựa hồ đều là những dũng sĩ khó ai bì kịp, tất nhiên là trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không hỏi nhiều, lại rót thêm một chén rượu, cùng bọn họ cạn một chén. Sau khi cùng đám người Nhạc Phi nói chuyện một hồi, Triệu Giai lại đi tới chỗ những người khác mời rượu, bày tỏ lòng cảm kích của mình.

Những binh lính kia đối với cách làm của Triệu Giai lần này, đều rất cảm kích, được người khác coi trọng, đặc biệt được cấp trên coi trọng, đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Nhưng nhóm văn thần đứng phía xa nhìn vào thì lại không cho là như vậy.

- Hừ! Cho dù bọn chúng lập hạ công lao bằng trời, ngươi đường đường Nhiếp chính vương, cũng không nên chạy đi kính rượu đám vũ phu đó, thật là còn thể thống gì, còn có tôn ti trật tự nữa không?

- Tưởng huynh, huynh không được tức giận, ngoại trừ lấy lòng bọn vũ phu đó, y còn có thể làm được chuyện gì đâu, vả lại xem y còn có thể tức giận bao lâu. Đợi khi hoàng thượng và thái tử điện hạ trở về, y còn không phải đứng sang một bên.

- Vậy cũng phải. Ha ha!