Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1208: Trận chiến bảo vệ Khai Phong (1)




Quân Kim tuy dũng mãnh, thiện chiến, nhưng suy cho cùng vẫn là người trần mắt thịt, tuy Hoàn Nhan Tông Vọng đã nhiều lần thống lĩnh quân đội mệt mỏi, bất ngời xuất quân, đánh bại kẻ địch, nhưng đó đều là những lần có được thiên thời địa lợi. Còn hiện nay, đối phương trận địa sẵn sàng, bày sẵn trận hình chờ ngươi xông vào, nếu bây giờ phát động tấn công, phía phòng thủ rõ ràng là lấy sức nhàn chống lại kẻ địch mệt mỏi.

Vậy nên, Hoàn Nhan Tông Vọng mới chưa vội xuất binh, mà nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày.

Hai ngày này đối với quân Tống mà nói là vô cùng quý báu. Binh sĩ quân Tống lâu không phải trận mạc, không những không thiện chiến bằng quân Kim, mà cả khả năng hồi phục cũng kém hơn rất nhiều, nghỉ ngơi cả hai ngày, mới hồi lại được.

Sớm hôm nay, trời bỗng đổ mưa phùn giăng giăng, mùa xuân chăng? Nước mưa đâu nhiều thế, không mưa thì thôi, đã mưa là mưa không dứt.

Hoàn Nhan Tông Vọng nước nhìn lên trời, biết rằng cơ hội của mình đã đến. Đôi phương sở dĩ hết lần này lần khác ngăn cản thế công của bọn chúng, quan trọng nhất chính là nhờ vào uy lực của thuốc nổ, nếu đánh trong trời mưa, thì hỏa lực đối phương sẽ giảm đi một nửa.

Đúng là việc tốt có đôi, câu này nói quả không sai chút nào.

Chính vào ngày này, bốn lộ binh mã Hoàn Nhan Tông Vọng phái đi đều đã trở về, khi Hoàn Nhan Tông Vọng biết được Tống Huy Tông bị dọa cho sợ phát khiếp, thì lập tức cho gọi bọn chúng quay về, đám thổ phỉ này khi về còn mang theo bao nhiêu là chiến lợi phẩm, là nguồn bổ sung không nhỏ cho quân Kim. Thế nhưng, khi bốn viên đạ tướng nghe được Hoàn Nhan Tông Vọng thân chinh cầm quân tiến công, mà lại bị cản bước, không khỏi thấy vô cùng kinh ngạc.

Chúng đánh vùng phía nam Khai Phong, đánh một cách thuận buồm xuôi gió, như vào chỗ không người, người Tống đến nhiều ít đều là chịu chết, sức chiến đấu gần như bằng không, nhưng chúng chẳng ngờ được rằng quân chủ lực ngay cả cổng thành còn chưa thấy được thấy, mà đã phải trả giá bằng vạn người thương vong, điều này thật là không thể tin nổi.

Hoàn Nhan Tông Vọng không giải thích gì nhiều với chúng, thời gian cấp bách, lập tức tổ chức hội nghị lệnh Lưu Ngạn Tông cầm một vạn quân lập tức xuất phát, vòng ra phía bắc đánh nghi binh trận doanh phía bắc quân tống.

Lại lệnh Đỗ Mẫu lĩnh một vạn đại quân vòng theo đường phía đông tấn công phòng tuyến phía đông.

Y thì Hoàn Nhan Tông Bật thống lĩnh bốn vạn đại quân còn lại tấn công đồi Mưu Đà, nếu như không hạ được đồi Mưu Đà, lập tức chuyển đồi Mưu Đà thành nghi binh, phía bắc thành chủ công.

Đồ Mẫu, Lưu Ngạn Tông lập tức xuất binh vòng ra phía bắc và phía đông.

Đồi Mưu Đà.

Lý Kỳ mấy ngày liền không dám rời khỏi đây nửa bước, hắn biết là quân Kim hung hãn, chút mệt mỏi náy đối với hắn chẳng là cái gì. Đứng ngoài cửa phòng, nhỉn lên trời cao, mặc cho nước mưa tạt vào mặt, nặng nề thở dài một hơi, nói:

- Không ngờ đến ông trời cũng giúp người Kim.

Lúc này, Nhạc Phi, Ngưu Cao đột nhiên bước lại, Nhạc Phi vộ vàng nói:

- Bộ soái…

Y vừa mở miệng, Lý Kỳ dường như đã đoán được y định nói gì, nói:

- Nếu ta là Hoàn Nhan Tông Vọng, nhất định sẽ chọn đêm nay tấn công.

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Không sai, nếu đợi thêm mấy ngày nữa, đường trơn sẽ rất bất lợi cho kỵ binh của chúng, cho nên đêm nay chúng nhất định sẽ tấn công.

Ngưu Cao ngẩng mặt nói:

- Mưa thế này, khả năng tác chiến của Thần Cơ Doanh của chúng ta sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Chúng ta đã cố đến bước này rồi, dù chỉ còn nắm đấm tay không, chúng ta cũng nhất định phải cố thủ, nếu không tất cả nỗ lực trước đây coi như công cốc.

Đúng lúc này, tôi tớ tới báo:

- Khởi bẩm Bộ soái, Tần Học Chính tới rồi.

- Mau cho y vào đi.

Một lát sau, Tần Cối bước vào, toàn thân ướt sũng.

Lý Kỳ phẩy tay, bảo y khỏi cần hành lễ, nói một cách nhanh gọn:

- Tần Cối, ngươi lập tức đi ra cáo thị, tất cả những kẻ nhát gan sợ chiến, những kẻ đào ngũ, trốn trận nhất loạt giết không tha. Ngoài ra, ngươi mang theo hai trăm binh sĩ của Điện Tiền Ti tuần tra trên phố, đêm nay không được ngủ.

Tần Cối không nói thêm câu gì, gật đầu tuân mệnh, rồi đi luôn. Y rất rõ Lý Kỳ của bây giờ, một khi việc gì đã quyết, thì tuyệt đối không thể thay đổi, nếu không Lý Kỳ đã không để y tự mình đi chuyến này. Điều này rõ ràng là để bọn chúng hiểu việc này không phải chuyện đùa.

Nhạc Phi, Ngưu Cao ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều nghĩ, không hổ danh là Quỷ Kiến Sầu, mệnh lệnh đã ban, đám binh sĩ kia không tuân cũng phải tuân.

Lý Kỳ lại nói:

- Đám Dương Tái Hưng, Nhạc Phiên đã chuẩn bị xong chưa?

Nhạc Phi nói:

- Mạt tướng vừa mới phái người đi thông báo bọn chúng, để cho bọn chúng luôn sẵn sàng đợi lệnh.

- Tốt, cho binh sĩ nghỉ ngơi đi, đừng chạy qua lại chạy khắp nơi nữa, các ngươi cũng vậy.

- Tuân mệnh.

Ngày mưa âm u thế này trời tối sớm hơn bình thường, Hoàn Nhan Tông Vọng cố tình cho binh mã phân tán tiến quân, nhân đêm tối âm thầm tiến quân tới đồi Mưu Đà, nghĩ rằng sẽ có thể đánh úp quân Tống trở tay không kịp, ai ngờ đối phương sớm đã dàn trận nghiêm ngặt chờ đợi, tên đã lên cung, chỉ chờ địch xông lên.

Qua một đêm khổ chiến đó, binh sĩ quân Tống ở đây đúng là đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quân Kim, đứng trên chiến xa, người cũng toát lên ánh mắt thấy chết không chờn.

Chán ngắt.

Hoàn Nhan Tông Vọng biết rằng đối phương sớm đã dự liệu mình đêm nay sẽ tấn công, nhưng tên đã lên cung, không bắn không được. Đêm nay đối với gã mà nói, là cơ hội cực tốt, nếu bỏ lỡ, thì khó mà có được cơ hội thứ hai, gã lập tức lệnh cho sáu ngàn kinh kỵ từ hai cánh trái phải vây đánh lên, Hoàn Nhan Tông Bật thống lĩnh hai vạn đại quân yểm hộ phía sau.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Toàn bộ đồi Mưu Đà chỉ còn có thể nghe được tiếng thở của mười mấy vạn người.

Mây đen che kín mặt trăng, bồn bề tối đen như mực, bỗng nghe tiếng vó ngựa huỳnh huỵch vang lên như sấm giật.

Trong thời tiết này, rất khó dùng mắt thường quan sát được đối phương khi nào sẽ tấn công, chỉ có thể dùng thính giác, tiếng vó ngựa này cũng là báo hiệu đã tấn công, theo tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, chỉ huy quan hét lớn:

- Phóng.

Phóng.

Phóng.

Vù vù vù!

Dây cung vừa buông, tên đã biến mất ngay vào trong bâu trời đen kịt.

Dường như là phán đoán vị trí đối phương hoàn toàn dựa vào tiếng vó ngựa.

Tuy rằng khi nghiên cứu chế tạo hỏa khí, Lý Kỳ đã tính đến khi trời mưa, nên đã làm thiết bị phòng nước, nhưng người thì không thể làm trái được ông trời, loạt tên này phóng đi, uy lực quả nhiên giảm nhiều, nhiều mũi còn không phát nổ.

Nhưng dù gì đây vẫn là giàn nỏ, dù không phát nỏ, thì uy lực cũng khá là kinh người.

Bởi vì rất nhiều ngòi nổ trên những mũi tên bị nước mưa dập tắt, do đó, quân Kim cũng không biết trên đầu mình có tên hay không.

Đâu đó một binh sĩ đang xông lên đầy khí thế, bỗng nghe tiếng rít trong không trung, theo phản xả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mũi tên xé toạc đêm đen bay đến, chẳng cho y thời gian phản ứng, đã xuyên thẳng vào ngực, lực công phá mạnh đến nỗi, một lúc xuyên qua đến ba binh sĩ, giống hệt như xiên kẹo hồ lô.

Cũng chính nhờ có màn đêm, giàn nỏ trở nên thần bí đến kinh người, tên bay đầy trời, giống như bão táp mưa sa lạnh lùng cướp đi sinh mạng quân Kim.

Tuy không nhìn thấy người gục, ngựa ngã, nhưng có thể nghe thấy được những tiếng la thất thanh đến lạnh sương sống, đặc biệt là trong đêm khuya, tiếng kêu thảm thiết còn đáng sợ hơn.

Một loạt.

Hai loạt.

Nhưng rất nhanh, quân Kim lại tiếp tục xông lên, lần trước chúng đã mắc lừa một lần, nên lần này sẽ không như lần trước, cứ xông trực tiếp vào chính diện tường lửa, đến khi tới gần chiến xa, đột nhiên đồng thời mở rộng sang hai cánh, di chuyểnq ua lại trước mặt chiến xa, kỹ thuật cưới ngựa thành thục của người Nữ Chân cho phép họ có thể ung dung dùng cung tên đối chiến với cung thủ trên chiến xa. Đối với trò này, quân Tống lại chẳng sợ quân Kim. Tuy ngươi di động, ta cố định, nhưng người của ta đông lắm đó.

Chỉ thấy quân Tống bên này liên tục có người gục xuống, còn quân Kim bên kia cũng không ít người ngã ngựa.

Hai bên đều có thương vong.

Bởi vì, hỏa thương cần phải có động tác chuẩn bị, mà lại là trời mưa, nên kết quả là lửa thì đã bắn ra, nhưng thu hoạch chẳng bao nhiêu.

Đang lúc quân Kim đắc chí xông lên.

Vù vù vù!

Lại một loạt khói lửa phun ra, chỉ thấy ba tên quân Kim đang nhe nanh giơ vuốt, trong nháy mắt biến thành đen thui, còn không ít người khác bị thiêu rụi, phút chốc đốt cho người rơi, ngựa ngã.

Hỏa nhân nhảy múa điên cuồng.

Thì ra Nhạc Phi sớm đã đoán được đối phương mấy ngày trước đã dính đòn đau với hỏa thương, lần này chắc chắn sẽ có phòng bị, do vậy đã chia làm hai đội luân phiên thay nhau, hiệu quả đúng là không thường. Còn Lý Kỳ thấy trời mưa như vậy, uy lực thuốc súng giảm đi rất nhiều, nên nên hắn cố tình giảm bớt lượng thuốc súng, đồng thời trên đầu mũi tên gắn thêm vật chứa dầu hỏa, một khi đã nổ, dầu hỏa lập tức té lên người quân địch. Loại dầu hỏa này trời mưa cũng cháy, châm là cháy ngay, đốt cho quân Kim kêu cha kêu mẹ.

Thế nhưng quân Kim cũng thật đáng gờm, miệng thì hô thét kêu la, lao cả thân mình lửa bốc ngùn ngụt thẳng vào quân Tống.

Tình cảnh này rất là tanh tưởi.

Quân Kim phía trước tuy tổn thất thê thảm, nhưng lại yểm hộ tốt cho quân chủ lực phía sau. Bọn chúng chạy ngang qua lại, liên tục bắn giết, khiến cho giàn nỏ của quân Tống có chút lực bất tòng tâm.

Tùng tùng tùng!

Chỉ thấy phía sau một màn đông nghịt, giống như một đợt sóng kinh hoàng trong đêm đen, tràn tới. Hoàn Nhan Tông Bật đã thống lĩnh quân chủ lực đuổi tới, lần này chúng tới khi đã có phòng bị, trang bị rất nhiều cung nỏ, vừa bước vào trong tầm bắn, chiến xa đối diện liền phóng ngay một trận mưa tên.

Keng keng keng!

Đáng tiếc là hình như tất cả đểu bị khiên chắn cản lại, thương thủ vẫn được bảo vệ an toàn.

Thương thủ nếu không trang bị khiên chắn, thì chẳng khác nào làm bia cho người ta bắn.

Soạt soạt soạt!

Sau khi đỡ được trận mưa tên từ chiến xa đối phương, thương thủ trên chiến xa lập tức cầm đoản thương phi thẳng về phía quân địch. Các ngươi nhiều ngựa, thì ta nhiều binh khí, ném xong một loạt đoản thương, lập tức lấy trường thương tiếp tục nghênh chiến với địch.

- Giết….! Bảo vệ nhà cửa, bảo vệ người thân.

Trọng bộ binh giống như trận lũ tràn ra từ phía sau chiến xa. Hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà.

Đội trọng bộ binh này đều cao dưới một mét bảy, thân hình thấp bé, kỵ binh nếu muốn tấn công họ, thì phải khom người xuống chém, nhưng khi ngươi khom người, toàn thân sẽ hoàn toàn lộ rõ trong tầm nhìn của trường thương thủ trên chiến xa.

Trường thương đâm ra thu vào, liên tục giết chết quân Kim.

Cứ như vậy một trên một dưới, thương thủ yểm hộ bộ binh, bộ binh yểm hộ thương thủ, phối hợp không chút sơ hở, khiến cho quân Kim rất chi là đau đầu.

Chỉ thấy một tráng sĩ xông lên từ phía sau chiến xa, vừa khom mình một cái, hai tay vung cây đại phủ (rìu lớn) như gió xoáy quét qua, con chiến mã trước mắt bị chặt đứt lìa chân trước, kỵ binh cưỡi trên lưng ngựa lập tức ngã lộn xuống, bộ binh phía sau vừa tới, thêm một rìu chặt luôn thủ cấp hắn ta.