Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1207: Dã tâm của Tông Vọng




Số thương vong trong trận huyết chiến Đồi Mưu Đà nhanh chóng có báo cáo. Quân Tống chết trận hơn một vạn tám ngàn người, trọng thương hơn bốn ngàn ba trăm người, người bị thương nhẹ nhiều vô số kể. Còn quân Kim thương vong chắc cũng không dưới vạn người.

Tỷ lệ gần như hai chọi một.

Nhìn từ con số thì có vẻ như quân Tống đã thảm bại, thực ra không phải vậy, bởi vì nếu tính theo chênh lệch quân số, dù quân Tống có lấy 5 đổi 1, thì cũng chấp nhận được. Bởi vì, chỉ tính riêng binh mã quân tống đã mười mấy vạn, còn có trăm vạn dân trong thành, năng lực chi viện vô cùng lớn, quân Kim các ngươi chỉ vỏn vẹn sáu bảy vạn binh mã, đánh xong là hết, đợi viện binh các ngươi tới, chắc ngươi đã chết từ lâu rồi.

Cũng không thể nói là người Tống tự hạ thấp mình, hai đổi một, các ngươi còn hí ha hí hửng, với khoảng cách chênh lệch về thực lực như thế, chẳng thể nào bù đắp một cách hoàn hảo được. Người ta một người mấy ngựa, các ngươi thì một ngựa mấy người, khoảng cách quá là lớn, không thua chính là thắng, đánh lui địch chính là thắng. Hơn nữa, phải biết là từ khi Hoàn Nhan A Cốt Đả cầm quân đánh trận đến nay, quân Kim hiếm khi nào thương vong quá vạn, điều này cực kỳ hiếm thấy, dù là đối đầu với Liêu hay với Tống, quân Kim thường là mấy ngàn nhân mã đuổi đánh mấy vạn nhân mã bên kia.

Trận này đánh được như vậy, cũng có thể gọi là lập được kỳ tích rồi!

Nhìn tức góc độ ý nghĩa chiến lược thì cũng vẫn là quân Tống đã giành thắng lợi. Quân Kim không lấy được đồi Mưu Đà, bọn chúng chưa từng bước qua được đường ranh giới đỏ này dù chỉ nửa bước. Điều này đối với quân Tống mà nói, thứ giành được không chỉ là thắng lợi, mà quan trọng hơn là sự tự tin. Bọn họ đang dần dần bước ra khỏi cái bóng của quân Kim, hiểu ra cánh quân Kim kia không phải là bất khả bại, chỉ cần có quết tâm cảm tử, thì ngươi có thể chiến thắng bất kỳ kẻ thù nào.

Cư dân Khai Phong biết tin, mừng vui lẫn lộn, lũ lượt mang theo những thứ tốt nhất trong nhà, bất kể là quần áo, hay là thực phẩm, tự phát mang đến trao tận tay thân nhân những người chết trận, con em họ là tấm gương sáng, là đại anh hùng, chính bởi vì nhờ có họ đổ máu chiến đấu, chúng ta mới có thể còn được đứng ở đây.

Lại càng không ít bách tính cho con trai mình ra trận giết giặc. Triệu Giai vốn định dành cho những thân nhân này một chút bù đắp, nhưng khổi nỗi túi tiền rỗng tuếch, y lại không có quyền phong thưởng, thế là chỉ còn cách viết một bức cáo thị, cũng đồng nghĩa với việc ký cho những thân nhân này một tờ giấy nhận nợ, hơn y còn đích thân đến nhà những người chết trận thăm hỏi bọn họ. Y hiểu ra một đạo lý rằng kẻ đắc nhân tâm sẽ có được thiên hạ.

Hôm đó, bản cáo thị nếu là của Tống Huy Tông, bách tính chắc sẽ nghĩ đậu má nó đúng là đồ chó chết.

Nhưng Triệu Giai thì khác, bách tính biết y đang rất khó khăn. Y có lẽ là nhiếp chính vương nghèo nhất quả đất, nên tờ giấy nợ này cũng đủ để cảm kích lắm rồi.

Tuần san Đại Tống Thời đại cũng không giống như trước đây, chém gió không giới hạn, chém chết thôi, mà là đưa ra một danh sách hơn một vạn người, mong rằng bách tính có thể ghi nhớ đến họ.

Trong đại bản doanh quân Kim.

Khác với cái vẻ vui tươi hớn hở, đắc ý ra mặt của mấy ngày trước, hôm nay không khí đã trở nên u ám hơn, tất thảy tướng sẽ đều rơi vào trạng thái trầm lặng.

Đôi với quân Tống mà nói, không thua chính là thắng, ngược lại đối với bọn chúng mà nói, không thắng chính là thua. Chúng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc quân mình chết ít hơn đối phương, mà chúng sẽ cảm thấy thương vong vạn quân là không thể chấp nhận được.

Lúc đến thì đầy ắp tự tin, thấy Lý Kỳ còn cho quân đóng bên ngoài thành, có vẻ như thành Khai Phong đã như mồi nhậu trong bát của chúng, thò tay sẵn gắp. Đâu ngờ rằng, đánh mãi vẫn chẳng thấy cửa thành Khai Phong đâu, ngay đến đồi Mưu Đà cũng chẳng lấy được. Điều này nói ra, chắc đủ khiến người ta cười rụng rốn.

Điều khiến chúng không hiểu nổi đó là lũ quân Tống yếu ớt sợ chết sao tự nhiên lại trở nên dũng mãnh như vậy, kẻ nào kẻ nấy coi chết như không, lại còn cái đám trường thương biết phun lửa, tên biết nổ nữa, tất thảy tất thảy rốt cuộc là như thế nào, chẳng ai có thể hiểu nổi.

Bọn chúng không ai còn dám coi thường đội cấm quân này nữa.

Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng vốn luôn tự trách mình, gã tuy đã đủ cẩn trọng, nhưng trong lòng gã coi thường quân Tống, để rồi dẫn tới trận chiến đồi Mưu Đà tổn thất nặng nề. Nhưng gã là thống soái, không được phép biểu lộ ra ngoài, để tránh tổn thương nhuệ khí, nhìn quanh một vòng quân sĩ, gã nói vơi giọng đầy uy nghiêm:

- Sao không ai nói gì? Chúng ta còn chưa thua cơ mà, lẽ nào các ngươi buông xuôi? Nếu như vậy, các ngươi cơ bản không xứng làm hảo nam nhi của Đại Kim ta. Các ngươi chớ có quên, trước đây khi đánh với quân Liêu trận nào chúng ta chẳng giành thắng lợi từ bước đường cùng. Thua một trận, chẳng thể chứng minh nổi điều gì, kẻ cười được đến phút cuối mới là kẻ thắng lợi lớn nhất.

Gã nói cũng không sai, khi đó bọn chúng đánh với quân Liêu, cũng có bấy nhiêu nhân mã, thua thì đã thua lâu rồi, nhưng lần nào cũng lấy ít thắng nhiều, đương nhiên điều này cũng có quan hệ rất lớn với năng lực lãnh đạo của Hoàn Nhan A Cốt Đả, có thể nói là tính không trượt bao giờ.

Hoàn Nhan Tông đứng bật dậy nói:

- Nhị ca, đệ tình nguyện cầm quân tái chiến đồi Mưu Đà.

Không ít đại tướng cũng đứng ra xin đánh, thậm chí còn sẵn lòng lập quân lệnh trạng, cơn giận này, bọn chúng thực tình nuốt không trôi.

Lưu Ngạn Tông thì nói:

- Giám quân, thực lực quân Tống mạnh khác xa chúng ta dự liệu, đối phương đã bày sẵn Thiết Dũng Trận ở đồi Mưu Đà, nếu cứ đánh mạnh đồi Mưu Đà, e là khó thắng, mà ngược lại tổn thất sẽ rất lớn.

Hoàn Nhan Tông gật đầu, hồi nãy gã chỉ định khích lệ tướng sĩ một chút, gã đương nhiên hiểu rõ nếu cứ gượng ép tấn công đồi Mưu Đà thì không thể thắng nổi, nói:

- Quân Tống hơn ta ở chỗ, chúng có thành lũy, chiến xa phòng ngự, có thể ngăn được thế công của quân ta. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ta bất lợi trong trận chiến đồi Mưu Đà. Còn ưu thế của chúng ta so với quan Tống là kỵ binh của ta mạnh hơn chúng rất nhiều, nếu chúng ta cứ cố đánh lấy đồi Mưu Đà, chiến mã chúng ta lấy được không đủ bù đắp vào số chiến mã mất đi. Ta phải phát huy ưu thế của chúng ta, không đánh bộ chiến, chúng ta phải chạy, phải xông lên, phải đánh bại chúng khi đang di chuyển.

Tất cả tướng soái nghe xong lũ lượt gật đầu, đều thấy rằng nếu xông thẳng vào xa trận đối phương, thực sự là hành vi không lấy gì làm sáng suốt.

Quách Dược Sư hiện trong tay không có binh mã, vị thế của gã cũng đã suy yếu đi nhiều, nhưng gã buộc phải thể hiện sự tồn tại của bản thân, gã vẫn còn giá trị, Hoàn Nhan Tông ngươi vẫn còn phải dựa vào ta, vắt óc suy nghĩ, đột nhiên mắt gã sáng lên, nói:

- Nhị thái tử, mạt tướng có một kế có thể phá được xa trận của địch.

Hoàn Nhan Tông Vọng vội nói:

- Mau nói đi.

Quách Dược Sư nói:

- Chúng ta có thể áp giải mấy ngàn bách tính từ Đại Minh Phủ tới, đuổi bọn chúng xông lên phía trước, quân Tống đối mặt với bách tính của mình chắc chắn không nỡ xuống tay, chúng ta sẽ thừa thế xông lên, tiêu diệt kẻ địch.

Lời vừa nói ra, không ít tướng soái ngơ ngác nhìn nhau, ngoài ra còn một số không ít gật đồng tán thành.

Nhưng Hoàn Nhan Tông vọng thì im lặng không nói, sau đó lại nhìn về phía Lưu Ngạn Tông.

Lưu Ngạn Tông hỏi:

- Xin hỏi Giám quân, ngài tới đây là để chiếm lĩnh nơi này, tiêu diệt nam triều, hay chỉ muốn cướp đoạt ít của cải rồi về?

Hoàn Nhan Tông Vọng vừa cười vừa gật đầu, nói:

- Kế này quả thực là thối không ngửi được.

Quách Dược Sư đang cười đắc ý, cho rằng kế này của mình không có sơ hở, chắc chắn sẽ được Hoàn Nhan Tông Vọng trọng thưởng. Chẳng ngờ, lại bị Hoàn Nhan Tông Vọng bác bỏ không thương tiếc, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ tay ra ngoài, nói:

- Ngoài kia là các dũng sĩ của Đại Kim ta, nhưng trong đó đa số là người Hán và người Khiết Đan. Tại sao họ lại ở đây, chính là vì quốc gia của họ đã bỏ rơi họ, nhược bằng ta dùng kế truy đuổi bách tính để phá địch, vậy thì đổi lại không phải là thắng lợi, cũng chẳng phải là Khai Phong thành, mà là sự thù hận của mấy ngàn vạn người dân nam triều. Bọn chúng sẽ càng liều mạng phản kháng lại chúng ta, điều này không chỉ khiến cho cánh quân này của chúng ta, mà thậm chí có thể khiến cả Đại Kim rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp không hồi phục. Nam triều có bao nhiêu người, người Hán có bao nhiêu, ngươi biết rõ hơn ta, ngươi có giết hết được không? Cho dù thanh đao trong tay nh chúng ta có thể nhất thời khiến chúng khuất phục, nhưng một khi để chúng có cơ hội, chúng sẽ lập tức khởi binh đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ phải trả giá rất đắt cho điều đó. Việc này, Nam triều đã cho chúng ta một bài học rất giá trị, cho dù có giết được hết, thì ta cũng chỉ được một tòa thành trống không, ta còn làm được gì?

- Các ngươi phải nhớ rõ, chúng ta đối phó là đối phó với triều đình và quân đội Nam triều, đối phó với những người Nam triều tay đang cầm vũ khí, chú không phải là bách tính Nam triều trói gà không chặt kia, bởi vì mục tiêu của chúng ta là chiếm lấy mảnh đất này, là tiêu diệt Nam triều, thay thế nó thống trị mảnh đất này, chứ không phải là phường cướp bóc tàn bạo. Thế nên, muốn thống trị vùng đất này, thì phải khiến cho bách tính đang cư trú trên đất này thần phục chúng ta, biến bọn chúng trở thành bách tính Đại Kim. Kẻ nào còn dám nói ra những lời làm hỏng đại kế của ta, ta sẽ xử lý theo quân pháp.

Gã khác với Hoàn Nhan Tông Hàn, thích lấy tàn bạo trị tàn bạo, mau chóng mở rộng lãnh thổ, lập công dựng nghiệp, gã thiên về dùng người Hán quy phục để thống trị người Hán, giảm bớt tâm lý chống Kim, dần dần làm chúng tan rã từ bên trong, rồi mới từng bướng thôn tính Tống triều, bởi vì gã cho rằng nếu chỉ dựa vào giết chóc để khiến người Hán khuất phục, thì sẽ nhận được điều ngược lại, khơi dậy ý chí đấu tranh trong người Hán, mấy ngàn vạn người Hán, thực nếu đồng tâm trên dưới, dù thiết kỵ có dũng mãnh đến mấy, cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Hơn nữa, chiêu kế này đối phó kẻ khác may ra hữu dụng, nhưng đối phó với với thằng điên Lý Kỳ, thực sự chưa chắc đã hiệu quả, có khi còn cho gã thêm một lý do tốt để cổ vũ bách tính chống Kim.

Trong lịch sử, khi quân Kim công phá thành Khai Phong, Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn chủ trương giữ lại Huy Khâm Nhị Đế làm con rối giúp Kim Quốc tiếp tục thống trị người Hán, trước tiên phải cho hai dân tộc dung nhập, học văn hóa Hán, dùng văn hóa người Hán thống trị người Hán, vậy mà lại gặp phải sự phản đối của đám Hoàn Nhan Tông Hàn, nhất định phải áp giải Huy Khâm nhị đế về phương bắc, phải lập triều đại mới, tiêu diệt hoàn toàn Tống triều, Hoàn Nhan Tông Vọng tức giận đến nỗi phẩy tay áo bỏ đi, dẫn tới khi đó làn sóng chống Kim của người hán dâng cao chưa từng thấy, gần như đâu đâu cũng khởi nghĩa chống Kim, khiến quân Kim gặp phải sự phản kháng xưa nay chưa từng có ở lưu vực sông Hoàng Hà, tổn thất nghiêm trọng, nếu không vì tên hoàng đế Triệu Cấu tham sống cực độ đã áp dụng chính sách an phận, thì thành Khai Phong này chưa chắc đã giữ được.

Nhược bằng lúc đó áp dụng chính sách mềm mỏng của Hoàn Nhan Tông Vọng, kết quả có thể đã khác.

Trên phương diện quân sự, Hoàn Nhan Tông Hàn có thể hơn Hoàn Nhan Tông Vọng một bậc, nhưng về nhìn xa trông rộng và mưu lược thì không bằng, thế nhưng đối với Tống triều mà nói, có một đối thủ như vậy thì đúng là thảm họa.

Quách Dược Sư thấy mình chém gió chém trượt, sợ toát mồ hôi hột, nói:

- Mạt tướng biết tội.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói:

- Kẻ không biết thì không có tội.

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng thì đã có ý giết Quách Dược Sư, loại người này đối với người dân tộc mình còn như vậy, ta còn hy vọng gì gã ta mang ơn Đại Kim? Đây há chẳng phải là trò cười sao?

Quách Dược Sư quả thực thông minh nhưng lại bị thông minh làm hại, những lời đó nói ra coi như là mất luôn cả tính mạng bản thân.

Lưu Ngạn Tông là một người không phải tộc Nữ Chân, rất tâm phục Hoàn Nhan Tông Vọng, nói:

- Những lời Giám quân nói quả thực rất hay, chúng ta kỳ thực vẫn đang nắm quyền chủ động, chúng ta có thể chủ công và nghi binh biến hóa không ngừng, có thể tiếp tục dùng chủ lực công phá đồi Mưu Đà, nhưng đồng thời chia quân đánh nghi binh nhiều nơi khác, trước tiên là giữ chủ lực của quân Tống tại đồi Mưu Đà. Nếu hạ được đồi Mưu Đà là điều tốt, còn nếu không, chúng ta lập tức có thể chuyển hướng chủ công sang nơi khác, biến nghi binh thành chủ công, chủ công biến thành nghi binh. Dù gì, kỵ binh của ta chạy nhanh, quân Tống chỉ có thể theo đuôi quân ta, truy đuổi mệt mỏi, một khi quân Tống di chuyển, chúng sẽ mất đi ưu thế, chúng ta thậm chí có thể tiêu diệt chúng ở nửa đường.