Trận đại chiến này chém giết cứ gọi là điên đảo càn khôn, nhật nguyệt thất sắc, mùi máu tanh bốc lên tận trời cao.
Chém giết như vậy thì đâu còn nói gì đến chuyện thắng bại, chỉ cắm đầu cắm cổ, liều mình mà chém giết.
- Thật không ngờ trước nay ta đã quá xem thường bọn chúng.
Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở dài một tiếng. Vốn dĩ gã định đánh một mạch hạ luôn đồi Mưu Đà, nhưng gã chẳng ngờ được rằng, đồi Mưu Đà hiển hiện gần ngay trước mắt, vậy mà một bước, thậm chí chỉ một bước thôi cũng chẳng bước qua nổi. Quân Tống tử thủ ở phòng tuyến thứ hai này, quân Kim gặp phải thương vong nhiều chưa từng thấy.
Cảm thấy không có cơ hội chiến thắng, đánh nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ còn cách gõ chiêng thu quân.
Hai bên đều sớm đã sức cùng lực kiệt, quân Tống cũng chẳng còn năng lực truy kích, nhưng họ đã hoàn thành được một việc, một nhiệm vụ mà trước nay chưa từng dám nghĩ tới, đó chính là đối chiến trực tiếp với toàn bộ chủ lực quân Kim trên địa hình trải rộng như vậy, mà họ đã không để quân Kim tiến thêm một bước.
- Hu ra….
Quân Tống giơ cao vũ khí, tiễn quân Kim thua thê thảm bằng tiếng hò hét chiến thắng.
Lúc này, vùng trời phía đông đã dần dần hửng sáng, ra là họ đã chém giết suốt một đêm, không ít người sau khi thấy quân Kim đi khỏi đã lăn ra ngất. Trong màn đêm đen, tất cả sự sợ hãi đều tới từ phán đoán, nhưng dưới ánh sáng, hiện thực còn đáng sợ hơn tưởng tượng nhiều. Mặt đất nơi nơi ngổn ngang đều là tử thi, xung quanh mỗi chiếc chiến xa đều bám đầy thi thể, mái tươi từ hàng ngàn sinh mệnh đã chảy thành sông. Không có gì là khua trương khi nói nó giống như một đường ranh giới đỏ ngàu vạch giữa hai bên quân sĩ.
Cảnh tượng này thật khiến cho người xem cũng phải rợn tóc gáy à nha.
Ọe…!
Ọe, ọe, ọe!
Một trận gió mát mẻ sớm hôm quét qua, những binh sĩ may mắn sống sót tinh thần đang dần hồi phục sau những sau những phút cắm đầu chém giết, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều muốn nôn ọe. Trong bụng họ đâu còn chút thực phẩm nào, nôn ra toàn là dịch vị.
Quá nửa bọn họ là những người chưa từng trải qua chiến tranh, thứ họ mang theo để chiến đấu chỉ có một quyết tâm cảm tử, nhưng đến khi họ nhìn thấy những gì còn lại của chiến tranh, họ lại không thể chịu đựng được.
Khóc lóc và tiếng kêu đau khổ luôn song hành cùng nhau.
Binh sĩ cứ như vậy đứng giữa bãi tử thi, nhìn những đồng đội mới hôm qua thôi còn nói cười với mình, vậy mà hôm nay đến một cái xác nguyên vẹn cũng không thấy được, bất giác tất cả đều úp mặt bật khóc.
- Các ngươi khóc cái gì, đánh trận đương nhiên là phải có người chết, cấm không được khóc, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ quyết không rơi lệ. Khóc lóc là biểu hiện của phường nhu nhược.
Ngưu Cao khua khoắng đôi giản, cao giọng thét lớn, nhưng ai cũng thấy được bọn họ đều mắt lệ lưng tròng. Gã này cũng đã liều mạng, vai chém bị thương, Lý Kỳ từng hạ lệnh cho y rút lui. Ai ngờ, vừa băng bó xong, y lại xông ngay lên, ngăn cũng chẳng ngăn nổi.
Binh sĩ đều cố kìm nén nước mắt, không để lệ rơi, nhưng cơ thể thì vẫn co rúm lại.
Á…!
Bống nhiên, bên trái vang lên một tiếng la thảm thiết.
Lý Kỳ và những binh sĩ còn lại đều quay đầu nhìn sang tìm kiếm tiếng kêu. Chỉ thấy một người mặc giáp đỏ, không, bộ giáp đó vốn là màu đen, nhưng đã bị máu tươi nhuộn đỏ. Kẻ đó một tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia cầm một ngọn trường thương, đang tìm kiếm trong đám tử thi, phàm là có quân Kim còn chưa chết, là y cho một kiếm đâm thẳng vào tim, ra tay gọn gàng nhanh chóng. Nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lùng đến độ người bên mình nhìn thấy cũng khiếp đảm.
Kẻ đó chính là Dương Tái Hưng.
Đêm qua, y thực sự liều mạng chém giết cả đêm, ức chế không dừng lại được. Khác với những kẻ khác, y bình sinh hiếu sát, giết người càng nhiều, hắn càng thấy tinh thần hăng hái, càng thêm hưng phấn, càng hứng thú giết chóc, sát khí tràn ngập. Y là người Tống duy nhất tàn bạo đến mức khiến quân Kim cũng phải khiếp sợ. Về phương diện này, dù là Nhạc Phi, hay là Ngưu Cao, đều không bì được với y.
- Cẩn thận!
Dương Tái Hưng bỗng ngước mắt lên, lời vừa nói khỏi mồm, kiếm thì đã bay khỏi tay, mà mục tiêu lại là binh sĩ đang tìm kiếm đồng đội.
Hành động ngày khiến tất thảy mọi người đều kinh ngạc. Ngươi giết người giết đến phát điên rồi, người mình cũng định giết sao?
Tên lính kia lại càng đứng ngây ra như tượng.
Á…!
Một tiếng kêu đau đớn phát ra từ phía sau tên binh sĩ kia, ngã xuống lại là một tên lính Kim. Tên giặc Kim này tay còn đang cầm đao đâm vào sau lưng binh sĩ kia.
Lần này tất cả mọi người đều có phản ứng.
Dương Tái Hưng bước lại, rút lấy thanh bảo kiếm, rồi vỗ vai binh sĩ kia, nói:
- Cẩn thận đấy.
Binh sĩ kia đột nhiên tỉnh ngộ, mồ hôi ròng ròng lạnh toát sống lưng. Đêm qua chém giết tối tăm trời đất, khó khăn lắm mới may mắn sống sót, nếu chết như thế này, thì đúng là chết không nhắm mắt. Y vội nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của Dương tướng quân!
Cuối cùng, Dương Tái Hưng cũng nở ra được một nụ cười, nhưng vì khuôn mặt y đã bị máu tươi phủ kín, hơn nữa máu tươi cũng đã đông lại thành một lớp vảy dày, nên khi y cười trông cứ như mặt y nứt ra vậy. Y nói:
- Không có gì, nhanh làm việc đi.
Nhạc Phi cũng nén đau thương, chỉ huy quân sĩ mau chóng tìm kiếm đồng đội còn sống, nhất định không được bỏ rơi người nào.
Lý Kỳ đứng đó suốt cả đêm, không xê dịch một bước, chân tay tê cứng, tinh thần cũng đóng băng. Hắn rất muốn khóc thật to, muốn nói mấy câu sướt mướt, nhưng hắn không thể. Bất kỳ người nào cũng có thể khóc, chỉ duy mình hắn thì không. Bởi vì, hắn là thống soái, hắn là nguồn cổ vũ tinh thần của binh sĩ. Đây là những gì hắn buộc phải trải qua, hắn phải tập cho thành quen, hắn biết chắc Hoàn Nhan Tông Vọng chắc chắn cũng không khóc trước mặt binh sĩ chỉ vì chuyện đó. Cho nên, cuối cùng hắn cũng kìm nén được, xoa mạnh lên mặt, để những biểu lộ thương tâm của bản thân giấu bên dưới da mặt, sau đó mới bước về phía binh sĩ.
- Tham Kiến Bộ soái.
Binh sĩ thấy Lý Kỳ đến thì nhanh chóng thi lễ, sau đêm nay, bọn họ trong lòng thực sự khâm phục Lý Kỳ. Bởi vì, trong suốt chiến dịch của quân Tống, hiếm khi thấy thống soái tối cao xông pha tiền tuyến, cùng sống chết với tướng sĩ. Cũng là bởi vì đại đa số thống soái chủ yếu đều là quan văn, Lý Kỳ tuy chưa liều mạng xông pha, nhưng hắn ở ngay phía sau, vậy cũng là nguồn cổ vũ sĩ khí vô cùng lớn rồi. Bởi vì, một khi tiền tuyến bị quân Kim đột phá, thì Lý Kỳ cũng khó mà thoát được.
Thống soái như vậy mới có được sự ủng hộ của binh sĩ, còn kiểu như Đồng Quán, Thái Du, hễ đánh trận, câu đầu tiên luôn là “xông lên cho ta”, tuyệt đối chẳng bao giờ nói “cùng ta xông lên”, câu tiếp theo chắc chắn sẽ là “mau …mau bảo vệ ta. Rút…!”. Sau đó, bản thân mình sẽ chạy mất hút. Ngươi là thống soái mà tham sống sợ chết như vậy, thì binh sĩ ai còn bán mạng cho ngươi nữa đây!
Lý Kỳ gật đầu, thấy từng khuôn mặt nhuốn đầy máu tươi đang nhìn về hắn, chỉ thấy cổ họng hơi nghẹn lại. Mấy lần mở miệng vẫn không nói được câu nào, phải hít một hơi thật sâu, hắn nới nói:
- Các ngươi đánh hay lắm, rất hay, chẳng ai có quyền yêu cầu các người làm hơn thế nữa. Dù là kẻ đã ngã xuống, hay là kẻ còn đang đứng đây, tất cả các ngươi đều là dũng sĩ của đại Tống. Các ngươi đã thực hiện được lời hứa của mình, không để cho quan địch tiến thêm một bước. Chiến tuyến này không phải ở đây, cũng chẳng phải bên kia, mà là ở trong tim các ngươi. Cũng nhờ các ngươi chiến đấu đẫm máu, nhân dân bách tính trong thành mới được bình an vô sự, trong đó có người thân của chúng ta, cho nên những hi sinh của chúng ta là đáng giá. Thế nhưng, tất cả những điều này vốn có thể tránh được. Tất thảy đều là tội ác của kẻ thù, chúng phải gánh chịu tất cả. Hành động ngu xuẩn của chúng sẽ khiến chúng phải trả giá vô cùng đắt. Ta dám khẳng định với các ngươi, những gì chúng phải trả giá sẽ không chỉ có bấy nhiêu thôi. Ta sẽ cho chúng xuống địa ngục mà sám hối về những điều này. Các ngươi có thể coi đây là lời cam đoan của ta với các ngươi và tất cả an hem binh sĩ đã hi sinh.
Những binh sĩ kia nghe xong vô cùng cảm động. Trong hoàn cảnh này, họ thực sự cần có một người đứng ra giúp họ lấy lại nhuệ khí, mang lại cho họ sự khích lệ và niềm tin, cũng như giúp họ ngẩng cao đầu.
Lý Kỳ đột nhiên đổi giọng, nói:
- Nhưng, đây chính là chiến tranh. Chiến tranh không được phép cảm tính, mà phải tàn bạo, chiến tranh chính là một cuộc giết chóc. Có khác thì chỉ là ở chỗ ta giết ngươi, hay là ngươi giết ta. Chúng ta còn ở đây, có nghĩa là cuộc chiến đấu vẫn còn đang tiếp diễn. Hôm nay, chúng ta đã chứng minh chúng ta không hề thua bất kỳ ai. Giờ đây, ta và địch đấu nhau không phải bằng thủ đoạn, không bằng phải chiến mã, không phải bằng quân số, mà là bằng ý chí. Ai có thể kiên trì hơn, kẻ đó mới có thể cười đến phút cuối.
Nói rồi, hắn chỉ xuống những thi thể đang nằm dưới đất, nói:
- Bọn họ, bọn họ sẽ ở đây quan sát chúng ta, xem chúng ta có khiến máu của họ đổ xuống một cách vô nghĩa không. Nếu chúng ta thua, thì cái chết của họ sẽ trở nên chẳng còn ý nghĩa. Chỉ có thắng lợi, mới là cách tốt nhất để tưởng nhớ bọn họ. Chúng ta tuyệt đối không được để quân giặc bước qua vạch tuyến được vẽ lên bằng máu này. Chúng ta phải tiếp tục bảo vệ lãnh thổ của chúng ta, bảo vệ người thân của chúng ta, bảo vệ tính mạng của chúng ta, để chúng ta tiếp tục cầm lấy binh khí đi giết hết kẻ địch đang mưu đồ cướp đi tất cả những điều này. Dành nước mắt đau thương để khóc trong ngày chiến thắng.
- Giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng.
Toàn bộ binh sĩ giơ cao vũ khí, gào thét đầy oán hận.
Không khó để nhận ra trong tiếng thét của họ, giết chóc vẫn đang tiếp diễn.
Sau đó, Lý Kỳ cho toàn bộ binh sĩ tham gia chiến dịch về trại nghỉ ngơi, đồng thời ép Nhạc Phi, Dương Tái Hưng, NGưu Cao bọn họ về trại, cho người dâng tận tay bọn họ cao lương mỹ vị. Thực ra, xét từ góc độ nào đó, việc này chẳng khác gì tử tù ăn bữa cơm cuối cùng trước khi hành hình, bởi vì chẳng ai biết được sáng mai họ có còn được thấy mặt trời lên nữa không.
Lý Kỳ điều tới một số người từ trong thành để dọn dẹp chiến trường.
Khi những binh sĩ mới được điều tới nhìn thấy những binh sĩ hi sinh, không ai không chảy nước mắt, tâm lý báo thù đã bắt đầu nảy sinh từ trong lòng họ. Quân nhân đại Tống đang được máu tươi đánh thức.
Lý Kỳ đứng trên gò đất cao, mắt hướng về phương xa, hồi lâu không nói. Đêm nay hắn sẽ nhớ suốt đời, khó mà quên được. Lần đầu tiên hắn hiểu ra sinh mạng thật là mong manh.
Mã Kiều thì lặng lẽ đứng sau lưng hắn, lần đầu tiên không thấy nhớ Lỗ Mỹ Mỹ, trong lòng chỉ đầy hình ảnh những dũng sĩ đã ra đi. Lần đầu tiên y thấy kính phục một người, hay nói cách khác là một nhóm người.
Đột nhiên, từ phía sau Lý Kỳ vang lên tiếng bước chân nặng nề, lại nghe thấy giọng người đó nói:
- Ngươi có thể nói đạo lý với các huynh đệ binh sĩ, tại sao chính mình lại không chịu hiểu. Bây giờ, ngươi phải chú ý hơn tới sức khỏe, nếu ngươi gục xuống, thì binh sẽ sẽ mất đi cột chống đỡ.
Người nói chính là Triệu Giai
Lý Kỳ khẽ thở dài, hướng mắt về phương xa, nói:
- Cổ nhân nói nhất công thành vạn cốt khô, câu này chẳng sai chút nào. Nhưng những kẻ thành công xưa nay lại rất dễ quên đi ngàn vạn bộ xương khô đó, do đó chôn vùi đi dấu tích của thất bại. Điện hạ, ngài hãy nhìn kỹ tất cả những gì trước mắt, bọn họ đều là ân nhân của ngài. Tất cả nhứng gì ngài có được sau này đều là do bọn họ dâng tặng. Không có bọn họ, cũng chẳng thể có ngài. Mong là ngài sau này hãy làm một hoàng đế chăm nước, thương dân. Thần biết làm được điều này không dễ, nhưng thần thiết nghĩ, chỉ cần trong lòng ngài còn nhớ đến bọn họ, ngài sẽ có thể làm được. Đừng để tính mạng của họ hi sinh vô ích.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chụp hai từ “hoàng đế” thẳng lên người Triệu Giai, bởi vì lúc đó hắn khó mà động não để nói kiểu rào trước đón sau.
Triệu Giai không nói gì, chỉ nhìn những thi thể đầy bãi chiến trường, bởi vì cổ họng hắn cũng đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Lúc này trời đã sáng hẳn, vầng thái dương từ từ nhô lên từ phía đằng đông, vạn ánh hào quang phủ chiếu khắp đồi Mưu Đà, ở đó có ngọn cờ nền đen thêu chữ “Lý” đang phần phật tung bay trong gió, rất chi là nổi bật.