Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1202: Nắng hạn gặp mưa rào




Dương Tái Hưng tuổi trẻ tài cao, hạng người này thường thì đều tâm cao khí ngạo, y không giống như Nhạc Phi, Ngưu Cao, y xuất thân là thảo khấu, do bị Nhạc Phi đánh bại mới quy phục triều đình, xét trên một phương diện nào đó, y chẳng khác gì Quách Dược Sư, còn về cuộc sống của y ở cấm quân, cũng chẳng lấy gì làm thuận buồm xuôi gió, bởi có rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường y.

Trước khi đảm nhiệm chức tiên phong Quỷ Quân Lang Kỵ Doanh, y chỉ là một tên lính bình thường, là do Lý Kỳ phá lệ đề bạt y lên. Đương nhiên, điều này cũng khiến nhiều người dị nghị, nên mặc dù y ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là không lấy gì làm dễ chịu, y rất hiểu là muốn có được sự tin phục của người khác, chỉ còn cách lập công, như vậy mới khiến người ta không còn gì để xì xào bàn tán, vậy là, chuyến nam hạ lần này của quân Kim đã cho y nhìn thấy cơ hội.

Đây cũng chính là lí do tại sao y cứ bám riết truy đuổi không dứt như vậy, y vô cùng nóng lòng muốn lấy đầu Quách Dược Sư, trong con mắt y cũng chỉ có Quách Dược Sư, nhưng đối phương hiển nhiên là mạnh hơn y nghĩ nhiều, cho dù là bỏ chạy, đội hình vẫn cứ ngăn nắp chỉnh tề, bám theo mấy dặm mà vẫn không thể tìm ra cơ hội xuống tay, đến nay lại thấy đối phương cử một đội quân tới cản trở, y biết là muốn tóm Quách Dược Sư là tuyệt đối không thể nữa rồi.

Dương Tái Hưng rốt cuộc cũng phải khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng sát khí thì lại tăng cao, đoạn xiết mạnh dây cương, xông thẳng vào chỗ quân Kim đang nghênh diện đi về phía mình.

Đám binh lính phía sau y cũng chẳng nói chẳng rằng, liền xông tới theo.

Hai bên vừa lao vào nhau, Dương Tái Hưng nén nhịn đã lâu, chỉ trong một hiệp đã chém tướng địch ngã ngựa, lăn long lóc dưới đất. Đám binh lính thấy tướng quân của mình dũng mãnh như vậy, sĩ khí càng hăng, hơn nữa bọn họ vốn là muốn thừa thắng truy kích, không ngờ lại có thể đánh cho đội hình quân Kim tan tác vậy.

Điều này trước kia hoàn toàn không dám tưởng tượng tới.

Đám quân Kim thấy lão đại bỏ mạng rồi, trong chốc lát lòng quân hỗn loạn, không dám ham đánh, vội vã rút lui.

Lần này thì Dương Tái Hưng không truy đuổi gắt gao nữa, mà chỉ truy sát một lúc rồi dừng lại, lắc đầu ngao ngán, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối. Đám sĩ binh bên cạnh vốn muốn giơ cao trường thương chúc mừng, nhưng thấy vị chủ tướng này chỉ biết lắc đầu thở dài như vậy, nào còn dám có tâm trạng mà chúc mừng chứ.

Lúc này, một tên thám báo phi ngựa tới, nói lớn: - Dương tướng quân, Bộ Soái có lệnh, không được truy kích nữa.

Dương Tái Hưng cũng không có ý định truy kích thêm nữa, bèn dẫn quân quay về.

---

Lý Kỳ là một người theo chủ nghĩa mạo hiểm, tuy nhiên, cái mạo hiểm của hắn lại giành được thành công không tiền khoáng hậu. Trận chiến thôn Thanh Điền này, có thể nói là đã hoàn toàn vớt vát được sự yếu kém suốt gần 20 năm qua của quân Tống. Quân Tống với thiệt hại mấy trăm người, nếu như viện binh quân Kim không tới, thì tổn thất còn ít hơn, thu hoạch nhiều hơn, giờ đây đã đánh tan 8000 lính Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư, ngoài ra còn có không ít người Nữ Chân, ước tính giết được hơn 7000 quân địch, thu giữ hơn 3000 con chiến mã. Đối với một quân đội đánh trận nào thua trận nấy như quân Tống mà nói, đây chẳng khác gì một liều thuốc kích thích tinh thần.

Vị Thống Soái xuất thân đầu bếp Lý Kỳ cũng một trận mà thành danh. Bởi cái trận phục kích này, gần như do một tay hắn chỉ đạo. Bây giờ trên dưới cấm quân, không ai còn dám khinh thường hắn nữa, càng không dám hoài nghi sách lược xuất thành quyết chiến lúc trước của hắn.

Lang Kỵ Quân và Thần Cơ Doanh của Quỷ Quân trong trận chiến này đã phát huy được những tác dụng to lớn, đội quân bí mật này rốt cuộc đã xuất đầu lộ diện nơi chiến trường.

Điều tiếc nuối duy nhất là chưa tóm được Quách Dược Sư, còn thôn Thanh Điền lại trở thành nơi chết chóc, hàng ngàn thi thể vùi xương ở đây, bọn họ trước khi chết là kẻ thù của nhau, nhưng sau khi chết lại nằm lẫn lộn, trở thành hàng xóm không thể chia lìa.

Khi Lý Kỳ dẫn quân về tới đại bản doanh, Triệu Giai đích thân dẫn các tướng sĩ rời doanh nghênh đón. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đám sĩ binh phía sau Lý Kỳ, liền không khỏi cảm thấy kính nể, chỉ thấy đám sĩ binh đó toàn thân nhuốm máu tươi, từng cặp mắt sau khi được máu tươi gột rửa đã trở nên kiên nghị hơn, đó mới là một quân nhân chân chính.

- Ha ha, anh hùng của chúng ta đã trở về.

Triệu Giai đợi không nổi, đoạn cười ha hả xông lên phía trước, hận không thể ôm chầm lấy Lý Kỳ mà hôn thắm thiết một trận. Trận thắng này quân Tống bức thiết phải có, nhưng đồng thời cũng là y bức thiết phải có, y muốn ở trong nước lập uy tạo tín, trận thắng này chính là minh chứng tốt nhất, y có thể không mừng được sao.

Lý Kỳ xuống ngựa, vừa cười vừa lắc đầu nói: - Ta đâu phải anh hùng, anh hùng chân chính phải là bọn họ. Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía tướng sĩ sau lưng.

Xoạt xoạt xoạt!

Toàn thể tướng sĩ cùng nhau giơ tay phải lên, thể hiện kính lễ cao nhất dành cho các sĩ binh.

- Hô---hô---!

Toàn thể mọi người cũng giơ cao binh khí hô lớn, âm thanh kinh thiên động địa, chiến thắng luôn kì diệu vậy đó, nó có thể khiến một người thay đổi, khiến một quốc gia đi lên cường thịnh, khiến một quân đội được tung hô.

Lý Kỳ nói nhỏ với Triệu Giai: - Điện Hạ, tiến lên nói vài câu đi chứ.

Triệu Giai lắc đầu nói: - Ngươi nói thì vẫn hơn, giờ ngươi là chủ cán của bọn họ, không ai có thể so sánh được.

Lý Kỳ ngây người ra nói: - Ngươi không sợ ta cướp mất uy phong của ngươi à?

Triệu Giai vô cùng chân thành nói: - Bất luận là ta đã giành được, hay là sẽ giành được, thì trong đó 9 phần là thuộc về ngươi, ta chỉ có thể biết cảm kích về điều đó, hơn nữa nói lại thì có lần nào ngươi không cướp uy phong đâu, ta sao có thể để ý điểm đó, bây giờ quân ta cần có một người chủ cán có thể lãnh đạo bọn họ giành thắng lợi, người này không thể là ai khác ngoài ngươi.

Đây tuyệt đối không phải những lời giả tạo của y, mà là những lời nói từ đáy lòng. Sức chiến đấu của quân đội triều Tống vì sao luôn thấp kém như vậy, nguyên nhân nằm ở chỗ chế độ của triều Tống vô cùng đặc thù, tướng không biết lính, lính không biết tướng, dẫn tới trên dưới gián đoạn, đám binh sĩ không có người chủ cán, điều này nếu như vào thời kì thái bình hưng thịnh thì lại là một điều tốt với vương quyền, nhưng một khi chiến loạn xảy ra thì cái chế độ ấy lại khiến triều Tống rơi vào cảnh lưỡng nan, nhưng cái mà y cần là cường thịnh, là làm chúa tể, cho nên, y bắt buộc phải dựng lên một bức bình phong để thay đổi hiện trạng đó, người duy nhất y tín nhiệm là Lý Kỳ, và Lý kỳ cũng là người thích hợp nhất.

Lý Kỳ trong lòng rất rõ ràng, hắn cũng không nhún nhường nữa, đoạn nói: - Thế thì ta đành nói vậy.

Triệu Giai gật đầu.

Lý Kỳ đi tới chỗ chính giữa, đám binh lính nhìn thấy, lập tức dừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về chỗ Lý Kỳ, nghe hắn cất cao giọng nói: - Còn nhớ ta đã từng không chỉ nói một lần, quân nhân Đại Tống chúng ta là quân nhân lương thiện nhất thế giới, bất kì ai cũng không thể làm mất đi quyết tâm bảo vệ hòa bình của chúng ta, tuy nhiên, lương thiện không đồng nghĩa với việc chịu để kẻ khác bắt nạt, bị kẻ khác làm thịt. Nếu như có kẻ nào dám cướp ruộng đất nhà cửa của chúng ta, làm hại người thân của chúng ta, chúng ta bắt buộc phải đòi chúng trả giá bằng tính mạng.

Những kẻ mở mồm là nhân nghĩa đạo đức đều là một lũ ngu xuẩn cả. Rất không may là Đại Tống chúng ta lại có một đám ngu xuẩn như vậy. Các ngươi nhất định phải nhớ kĩ, an nguy của một quốc gia, quyết không thể trông chờ vào ân huệ của kẻ khác, đó là nhát gan, là ngu xuẩn, là không thể tha thứ. Chúng ta nhất định phải cầm lấy vũ khí để bảo vệ đất nước của chúng ta, chiến đấu chính là vũ khí tốt nhất để bảo vệ hòa bình. Đối với những người bạn đồng chí mà nói, gia viên ấm cúng của chúng ta chính là nơi tốt nhất để họ nghỉ ngơi, còn đối với quân thù thì không gì khác, chính là mộ chôn bọn chúng.

- Chôn vùi quân thù! Chôn vùi quân thù!

Đám binh lính giơ cao vũ khí, cất tiếng hô lớn.

- Tốt lắm, tốt lắm!

Lý Kỳ vừa gật đầu vừa cười nói: - Các huynh đệ, chiến dịch lần này đã chứng minh rằng quân Kim không phải là không thể đánh bại. Chỉ khi ngươi đâm đao vào ngực bọn chúng, ngươi mới hiểu bọn chúng yếu ớt đến nhường nào. Trong hơn 20 năm qua, chúng ta đã luôn sống trong sự cười nhạo của kẻ khác, ta chưa bao giờ tham vọng có thể dùng cái gọi là nhân nghĩa đạo đức để thay đổi bọn chúng, dùng cái gọi là lợi ích để ru ngủ bọn chúng. Đã đành chúng ta không thể thay đổi sự cười nhạo đó của bọn chúng đối với chúng ta, vậy thì chúng ta phải làm cho bọn chúng vĩnh viễn câm mồm. Chúng ta chỉ cần cho quân địch biết một việc, đó là gây nên cuộc chiến tranh này là một lựa chọn cực kì ngu xuẩn, bọn chúng nhất định phải trả giả cho sự ngu xuẩn đó của mình. Cuộc chiến này mới bắt đầu, chỉ cần có một người lính Đại Tống ta còn tồn tại, thì cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Mặc dù hiện tại chưa phải là lúc để chúc mừng, nhưng ta rất mừng rằng, con rồng ngủ quên đã dần tỉnh dậy. Tương lai nhất định thuộc về chúng ta.

Khi chưa giành được thắng lợi cuối cùng, hắn thật không đủ tự tin để nói những lời hoành tráng hơn. Nói rồi cũng chỉ khiến người ta chế giễu.

Các tướng sĩ nghe xong nhiệt huyết sôi trào, quyết tâm chiến đấu lên cao chưa từng thấy, lấy hết sức bình sinh hô lớn: - Tiếp tục chiến đấu, tiếp tục chiến đấu.

Ý nghĩa của trận thắng này không nằm ở mấy nghìn cái xác chết, cũng không nằm ở mấy nghìn con chiến mã, mà là lấy lại toàn bộ lòng tự tin của quân Tống. Mặc dù Kim Thủy Hà, Biện Hà liên tiếp thất thủ, nhưng trận đại thắng này có thể nói là nắng hạn gặp mưa rào, có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Triệu Giai nhìn đám binh lính sĩ khí đang lên cao, liền cười thầm rồi nói nhỏ: - Diễn thuyết của ngươi vẫn luôn giàu sức cuốn hút đó.

Lý Kỳ nói: - Ngươi lại học trộm đấy à.

- Vẫn luôn vậy.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Thực ra những điều ta nói không chỉ là những lời khích lệ, ta nghĩ trong vòng 10 năm tới, Đại Tống vẫn luôn chìm trong lửa chiến, đành rằng phải thay đổi, thì hà cớ không thay đổi triệt để.

Triệu Giai nói: - Ngươi nói đúng lắm, đã đến lúc phải thay đổi rồi.

---

Rất nhanh, tin chiến thắng thôn Thanh Điền đã truyền vào trong thành Khai Phong, trận đầu thất thế, Lý Kỳ đã biến thành đại thắng, còn cái thắng lợi vang dội này, Lý Kỳ đương nhiên không thể để nó dễ dàng đi vào lãng quên, lăng xê là nghề của hắn rồi, chỉ trong vòng một ngày, tin tức đã bao trùm trời đất, rất nhanh chóng lan truyền khắp phủ Khai Phong.

Dân chúng Khai Phong đều suýt thì rơi cả cằm vì kinh ngạc, cấm quân trong nhận thức của bọn họ, không thua thì là bại, sao có thể lấy ít thắng nhiều, đây rõ ràng là điều khó có thể tin nổi.

Triệu Giai với tư cách là Nhiếp Chính Vương, hạ chỉ khao thưởng ba quân, ban cho các tướng sĩ phần thưởng danh dự cấp cao nhất, đồng thời còn lệnh người đi dán cáo thị, bố cáo cho thiên hạ biết về thắng lợi này, thể hiện quyết tâm chiến đấu của triều đình. Đến nay, khắp trong thành, chỗ nào cũng dán đầy cáo thị, đương nhiên, bất luận là cáo thị hay là báo chí, bọn họ đều sử dụng thủ pháp khoa trương để miêu tả, còn về việc Kim Thủy Hà và Biện Hà thất thủ, thì đã bị cố tình cho vào quên lãng.

Về phương diện vật chất, thì thật là lực bất tòng tâm, không có tiền mà!

Tuy nhiên, trong cái quốc gia sĩ đại phu này, thì điều đó quả là hiếm gặp.

Đám văn thần thấy võ tướng lập được công trạng lớn, trong lòng đương nhiên không vui vẻ gì, bọn họ sợ rằng địa vị của văn nhân sẽ bị võ tướng thay thế, tuy nhiên không vui thì làm được gì, bây giờ bọn họ căn bản là như một đống củi mục, chẳng có tác dụng gì cả, đành cúi mặt mà tới chỗ Lý Kỳ chúc mừng.

Khắp phủ Khai Phong chìm trong niềm hân hoan, có không ít gia đình còn đốt pháo chúc mừng, thật là còn náo nhiệt hơn cả đón Tết, dân chúng cũng thoát khỏi nỗi ưu lo, tuyệt vọng, mà tràn đầy niềm tin đối với cuộc chiến tranh này.