Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1192-2: Không ngờ trong dự liệu (2)




Người này nhìn thật quen mắt! Lý Kỳ cảm giác như đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại thực sự không thể nghĩ ra.

Đang lúc Lý Kỳ còn đang cố gắng nhớ lại, người nọ cười nói: - Tửu quỷ sư phụ, Mã tiểu ca. Lỗ nương tử, thật sự là xin lỗi, ta vốn chỉ muốn một mình nói chuyện với Kinh tế sử, vì vậy không giúp các ngươi chuẩn bị ghế.

Tửu quỷ nhìn trên mặt bàn, nói: - Nơi này không có rượu, muốn ta ngồi, ta cũng không thèm.

Người nọ không chút phật lòng, ngược lại khẽ vuốt cằm, tỏ ý xin lỗi, lại nghiêm túc nói với Lý Kỳ: - Kinh tế sử, ngươi đến thật muộn.

Lý Kỳ thoải mái ngồi xuống, cười nói: - Không phải, không phải, ngươi chỉ nói là hết sức khẩn cấp, đến tột cùng là cấp bao nhiêu, ta đâu biết, ta còn tưởng ta đến sớm đó chứ.

Người nọ ha hả nói: - Đều nói Kinh tế sử ăn nói khéo léo, trong thiên hạ, khó có thể tìm ra địch thủ, hôm nay gặp mặt, quả thật là không danh bất hư truyền.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Nào có, nào có, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi.

Người kia nói: - Hiện tại ta có tư cách nói chuyện một mình với Kinh tế sử không?

- Này ---. Sắc mặt Lý Kỳ hiện lên chút do dự nói: - Tửu quỷ, Mỹ Mỹ, các ngươi ra bên ngoài chờ ta đi.

- Vâng.

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, kéo tửu quỷ cực kì khó chịu rời đi.

Mã Kiều thấy Lỗ Mỹ Mỹ đi rồi, trong lòng cực kì buồn bực, nói: - Bộ soái, vậy ta thì sao?

- Ngươi ở lại.

- À!

Người nọ lại nói: - Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa yên tâm?

Lý Kỳ cười nói: - Ta tin rằng bất cứ người bình thường nào đều không yên tâm với kẻ lạ, hơn nữa đây là thời điểm cực kì nhạy cảm, một khắc ngươi gạt ta, ta không quay đầu bước đi, đã là giữ lại mặt mũi cho ngươi rồi, khuyên ngươi thất tốt thì chấp nhận.

Người nọ đầu tiên là vung tay với tùy tùng, người đàn ông đó lập tức ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó y mới cười khổ nói: - Ngươi không cho ta mặt mũi, mà là cho Yến Nhi mặt mũi.

- Yến nhi? Lý Kỳ khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi là?

- Tại hạ là Triệu Lệnh Hoa.

- Khánh quốc công, phụ thân của Yến Phúc Tông Cơ. Hai mắt Lý Kỳ hơi cụp lại, thầm nghĩ, hóa ra là huynh đệ của Tống Huy Tông, khó trách nhìn thật quen mặt. Lên tinh thần, nói: - Ta sớm đoán được là ngươi rồi.

Người này là hậu duệ của Tống Thái Tổ, những người bọn họ là một tộc quần đặc biệt ở Tống triều, đặc biệt là Triệu Lệnh Hoa này, hay ru rú trong nhà, rất khiêm tốn, có lẽ trong yến hội nào đó Lý Kỳ đã gặp ông ta, nhưng Lý Kỳ không dám có tiếp xúc gì với tộc quần đặc biệt này, cho nên, cũng không chú ý lắm, thế nên cũng không quen biết Triệu Lệnh Hoa này.

Triệu Lệnh Hoa khẽ mỉm cười, nói: - Kỳ thật ta đã sớm muốn cùng ngươi gặp mặt một lần, nhưng lúc này, ta lại hi vọng cả đời không cần gặp mặt ngươi. Chỉ tiếc không như mong muốn!

Lý Kỳ nói: - Là Yến Phúc bảo ông đến đây gặp ta sao?

Triệu Lệnh Hoa lắc đầu nói: - Ngươi đã thấy bao giờ con gái bảo phụ thân trốn chạy chưa.

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Ta chỉ hy vọng có thể xác nhận, chúng ta có cần thiết phải nói tiếp không?

- Rất cần thiết, rất cần thiết.

Triệu Lệnh Hoa liên tục gật đầu nói.

Lý Kỳ thấy bộ dáng đôn hậu của ông ta, lại phối hợp với giọng nói và động tác kia, chỉ cảm thấy buồn cười, nói: - Khánh Quốc Công dường như nói rất ung dung, nhưng Khánh Quốc Công hẳn là cũng biết, ta và ông gặp mặt ở thời điểm nhạy cảm này, nếu để cho người khác biết được, đối với hai bên sẽ không tốt.

- Kinh tế sử nói rất đúng, là ta rước thêm phiền toái cho Kinh tế sử. Vẻ mặt Triệu Lệnh Hoa xin lỗi, lại nói: - Nhưng ta muốn hỏi Kinh tế sử một vấn đề, nếu như con trai của ngươi nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có ta mới cứu được nó, ngươi sẽ bất chấp tất cả đến tìm ta sao?

Lý Kỳ nhất thời mặt đen lại. Cau mày nói: - Khánh Quốc Công, ta mới vửa rồi nghe ông gọi tên của tửu quỷ, nghĩ rằng ông hiểu ta rất rõ, nhưng hiện tại xem ra, ông tựa hồ còn chưa hiểu hết về ta, ta ghét nhất là người khác lấy vợ con của ta ra nói chuyện. Kính xin Khánh Quốc Công có thể thông cảm một phần.

Triệu Lệnh Hoa vội vàng lắc đầu nói: - Kinh tế sử hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nói, bất kỳ cha mẹ nào thấy tính mạng con gái mình gặp nguy hiểm, sẽ đều bất chấp tất cả đứng ra.

- Với cá nhân ta mà nói, là tuyệt đối tán thành, nhưng sự thật thì không phải như thế, ví dụ như ---- Lý Kỳ muốn nói lại thôi.

Triệu Lệnh Hoa ha hả nói: - Ta từng nghe Yến nhi nói. Khi nói chuyện với ngươi, nhất định phải cẩn thận gấp đôi, nếu không, sẽ không nghĩ đến là rơi vào bẫy của ngươi. May mắn ta không quên, cho nên, ta sẽ không mắc bẫy ngươi đâu.

Lý Kỳ ha ha nói: - Khánh Quốc Công thật sự rất vui tính, ta cho rằng lệnh ái vui tính cũng di truyền từ Khánh Quốc Công. Kỳ thật ta không có ý gì khác. Thật ra lời của hắn rõ ràng đang ám chỉ huynh của ông ta, Tống Huy Tông Triệu Cát, tên kia vì bảo vệ mạng sống, chưa bao giờ kiêng dè con của mình, hắn làm như vậy, cũng chỉ muốn thử phản ứng của Triệu Lệnh Hoa với chuyện này, đáng tiếc, hắn không thành công.

- Bất cư việc gì cũng nên cẩn thận thì tốt hơn.

Triệu Lệnh Hoa cười cười, lập tức thở dài, nói: - Kinh tế sử, ngươi và Yến nhi coi như là quen biết, nếu như con bé gặp nạn, ngươi có bằng lòng ra tay giúp đỡ không.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nếu ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ không từ chối, nhưng, vừa rồi ông cũng nói, có một số việc luôn không như mong muốn.

- Nếu con bé làm một số chuyện không thể tha thứ, ngươi có ra tay với con bé không. Triệu Lệnh Hoa tiếp tục hỏi.

Lý Kỳ vẫn lắc đầu: - Nếu có thể tránh, ta hy vọng có thể tận lực tránh, nhưng nếu, nàng phạm vào lợi ích trọng yếu của ta, ta chỉ có thể nói xin lỗi với ông.

- Ta biết rồi.

Triệu Lệnh Hoa khe khẽ thở dài, hai đầu lông mày lộ ra một sự buồn rầu, một lúc sau, ông ta mới nói: - Chắc hẳn Yến nhi đã tìm ngươi rồi.

- Nàng chưa nói với ông sao?

- Kỳ thật những chuyện này nó rất ít khi nói với ta, ta cũng khó gặp mặt được con bé, mà có gặp được, nó cũng chỉ nói với ta một số việc vụn vặt. Triệu Lệnh Hoa cười khổ nói.

Lý Kỳ nói: - Về vấn đề này, ta rất tò mò, theo ta được biết, hoàng thân quốc thích các ông được gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, vì sao --- ta không nói Yến Phúc không tốt, chỉ có điều nàng ở Triệu gia xem như là khác người, ăn một mình ở một nhà, lại không được chi của hàng.

Triệu Lệnh Hoa thở dài: - Đều tại ta hồi nhỏ cưng chiều con bé, cho nên bây giờ nó mới làm theo ý mình, nhưng, Yến nhi trước đây rất thông minh lanh lợi, làm người khác yêu thích.

Lý Kỳ lắc đầu, buồn bực nói: - Hiện tại cũng không phải là khiến người khác yêu thích rồi, mà là khiến người khác phải đau đầu.

Triệu Lệnh Hoa từ sâu trong nhận thức và bề ngoài đều gật đầu, nói: - Kinh tế sử vì con bé mà cảm thấy đau đầu, cũng vì nó mà tới đây, ta làm phụ thân vô cùng cảm kích.

Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Cảm kích thì không cần, kỳ thật ông biết ta nhất định sẽ đến, bằng không ông sẽ sử dụng một biện pháp thú vị hơn, đưa ta tới đây.

Người này quả thật là tâm tư kín đáo. Khuôn mặt Triệu Lệ Hoa ửng đỏ, có chút xấu hổ, gật đầu.

Lý Kỳ cũng không tiếp tục chế nhạo ông ta, nói: - Chúng ta vẫn nói chính sự đi, ông hôm nay mời ta đến, rốt cuộc là có chuyện gì?

Triệu Lệnh Hoa nói: - Ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ một chút, cứu Yến nhi một lần.

- Ta không nhất định sẽ giúp. Nhưng ta nói trước, ông muốn ta giúp thế nào? Lý Kỳ nói trắng ra.

- Nói vậy ngươi cũng biết Yến Nhi đang làm gì?

- Dùng cái gì mà có thể khẳng định được?

Triệu Lệnh Hoa cười, nói: - Kỳ thật trước khi ngươi đến, ta vẫn có một chút tâm lý may mắn, nhưng khi thấy ngươi đi cùng với bọn tửu quỷ đến, thậm chí còn cẩn thận đề phòng tới nơi tới chốn, ta may mắn vì không bởi một chút may mắn kia, mà không tới tìm ngươi.

Lý Kỳ cũng không thừa nhận, nhưng không phủ nhận, nói: - Nếu mục đích giống lần trước ông và lệnh ái đến tìm ta, ta nghĩ ông sẽ phải thất vọng.

Triệu Lệnh Hoa khẽ cười, nói: - May mắn chính ta, ta không phải vì mục đích này.

- Vậy sao? Chuyện này thật ngoài suy nghĩ của ta. Lý Kỳ nghiêm túc nói, một chút cũng không có ý miễn cưỡng.