Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1183: Đại Danh thất thủ




Phủ Đại Danh thất thủ!

Đây gần như là kết quả mà mọi người dự đoán được, nhưng không ai đoán được từ khi quân Kim bao vây bốn phía, đến khi công phá phủ Đại Danh chỉ tốn mất bốn ngày ngắn ngủi. Phải biết rằng phủ Đại Danh là phó Kinh đô, hơn nữa còn là phòng tuyến cuối cùng của Khai Phong. Binh lực phòng thủ không kém hơn phủ Yến Sơn, trang bị càng không cần phải nói, đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài thôi, bởi vì nội chính phủ Đại Danh hủ bại, phòng tuyến từ sớm chỉ còn trên danh nghĩa.

Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng lại vô cùng coi trọng chiến dịch này, bởi vì theo lời Quách Dược Sư, hệ thống phòng ngự của phủ Đại Danh rất giống với Khai Phong, có thể nói là song thai, cho nên, ông ta coi chiến dịch này giống như là buổi diễn tập công phá Khai Phong vậy. Hơn nữa, phủ Đại Danh chính là điểm chống đỡ của phòng tuyến Hoàng Hà, công phá phủ Đại Danh chẳng khác nào nắm khu vực Hoàng Hà trong tay.

Vì thế, Hoàn Nhan Tông Vọng đích thân trấn thủ trung lộ, chỉ huy chiến dịch này. Ba đường đại quân Đồ Mẫu, Lưu Ngạn Tông, Hoàn Nhan Tông Bật chia thành ba hướng triển khai công kích mạnh vào phủ Đại Danh.

Quân Tống của phủ Đại Danh căn bản không chịu nổi một kích. Tri phủ Đại Danh kia cũng là đại cữu tử của Tống Huy Tông, sớm đã mang theo tiểu thiếp và ba nghìn thân binh lên thuyền trốn đến Giang Nam, bỏ mặc mệnh lệnh của Triệu Giai. Ông ta hiểu rõ phủ Đại Danh thất thủ, thì Khai Phong gần như không thể khả năng giữ được, vẫn là Giang Nam khá an toàn.

Quân Kim cất cao giọng tiến công mạnh mẽ, nếu không phải phủ Đại Danh thật sự quá lớn, hơn nữa Hoàn Nhan Tông Vọng cố ý trì hoãn một thời gian, ông ta hi vọng nhìn thấy Khai Phong phái quân đến cứu viện, như vậy ông ta cũng có thể bao vây tiêu diệt viện binh, làm suy yếu lực lượng phủ Khai Phong. Đáng tiếc, kế sách của ông ta hoàn toàn không thực hiện được. Phủ Khai Phong hoàn toàn không quan tâm chuyện này, điều này khiến ông ta rất thất vọng, bằng không, phỏng chừng nhiều nhất là ba ngày đã công phá phủ Đại Danh rồi.

Phủ đệ Tri phủ Đại Danh.

Lúc này ở đây đã trở thành đại bản doanh của quân Kim.

Hoàn Nhan Tông Bật ngồi trên ghế, ăn mứt hoa quả thượng đẳng, cười ha ha rất đắc ý.

Bỗng nhiên, có một đám người từ ngoài đi vào, binh lính bên trong vội vàng thi lễ.

Người đi đến là Hoàn Nhan Tông Vọng và đám người Quách Dược Sư.

- Nhị ca, huynh tới rồi!

Hoàn Nhan Tông Bật nhảy khỏi ghế, đi lên tiếp đón.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha, nói: - Tứ đệ, trận đánh này đệ đánh thật sự rất đẹp.

Được Hoàn Nhan Tông Vọng tán thưởng thật không phải là chuyện dễ dàng. Hoàn Nhan Tông Bật cười ha ha vài tiếng, gãi đầu nói:

- Nhị ca nói đùa, thật ra đệ không có xuất lực, thì đám đàn bà kia đã không được rồi. Hà hà, đệ chẳng qua chỉ chạy nhanh hơn bọn thúc bá một chút, đây đều do bọn họ nhường đệ.

- Cho dù thế nào thì đệ cũng là người đầu tiên đánh người của phủ Đại Danh, tất cả mọi thứ ở đây tùy đệ tuyển chọn.

- Đa tạ nhị ca.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, tay cầm roi ngựa, đảo mắt chung quanh, chậc chậc vài tiếng, nói: - Không ngờ một phủ đệ của một Tri phủ Đại Tống còn xa hoa hơn cung điện của Hoàng thượng Đại Kim chúng ta.

Gã nói câu này cũng không phải giả. Hiện tại tẩm cung của Hoàn Nhan Thịnh thậm chí còn không bằng phủ đệ của Bạch Thời Trung, ngay cả nhà tắm cũng không có, còn phải xuống sông tắm rửa với các đại thần.

Quách Dược Sư nói: - Điện hạ có điều không biết, phàm là người đảm nhiệm Tri phủ Đại Danh, thông thường đều là hoàng thân quốc thích. Mấy người bọn họ chỉ biết ham hưởng thụ, căn bản không biết đánh trận.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha, ngồi trên ghế, nói: - Điều này ta đã nhìn ra ra, ngươi nhìn những quân Tống kia xem, chân yếu tay mềm, còn chưa đánh thì đã bị dọa vỡ mật rồi, còn kém quân Liêu đến mười vạn tám ngàn dặm. Loại người này là mã phu cho ta, ta cũng không thèm, nói chi đánh trận.

Lưu Ngạn Tông khá lo lắng Hoàn Nhan Tông Vọng mê luyến tất cả sự xa hoa này, liền khuyên nhủ: - Giám quân, hiện giờ đại kế chưa thành. Chúng ta nên nhanh chóng qua sông, đánh thẳng đến Khai Phong.

Hoàn Nhan Tông Vọng và Lưu Ngạn Tông đã từng giao thủ, vô cùng coi trọng y, cũng hiểu được ý của y, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, chúng ta nên cổ vũ tinh thần đánh hạ Khai Phong, bằng không, đến khi các đội quân tiếp viện của quân Tống tới, thì quân ta bất lợi. Đúng rồi, thuyền chuẩn bị sao rồi?

Lưu Ngạn Tông lắc đầu không thể tin được, nói: - Quách Tướng quân nói không sai, thuyền của phủ Đại Danh và vật tư quân bị thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được, hơn nữa, đường sông bốn phương thông suốt, một khi khống chế phủ Đại Danh, chúng ta có thể tùy ý phát động công kích ở bất cứ chỗ nào phía nam Hoàng Hà.

Quách Dược Sư gật đầu nói: - Phủ Đại Danh này chính là cửa bắc của Khai Phong, trọng trấn Hà Sóc. Một khi phủ Đại Danh bị công phá, thì Hoàng Hà đã không đáng nhắc tới rồi, như vậy Khai Phong liền hoàn toàn lõa lồ trong tầm mắt của chúng ta, phủ Khai Phong không có nơi hiểm yếu Hoàng Hà căn bản không có gì đáng lo nghĩ.

Gã nói không sai chút nào. Phủ Đại Danh là trọng trấn quân sự quan trọng ở phía bắc Hoàng Hà của Đại Tống, dân số ngang bằng với dân số của phủ Khai Phong, có thế "khống chế Hà Sóc, chìa khóa cửa bắc", tức là nói, phủ Đại Danh nắm giữ cương thổ rộng lớn phía bắc Hoàng Hà, trấn giữ cửa bắc của Kinh đô Đại Tống, cánh cửa này đã bị xuyên thủng, Khai Phong gần như đã thất thủ một nửa.

Càng quan trọng hơn là phủ Dại Danh là một trong những trạm trung chuyển kết nối vận chuyển đường thủy nam bắc, là nơi giao nhau của ba nơi Ký, Lỗ, Dự, đường sông phát đạt hơn hẳn Khai Phong. Thuyền thì càng không cần phải nói, bây giờ phủ Đại Danh thất thủ, có thể nói là nơi hiểm yếu Hoàng Hà đã không còn tồn tại nữa.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, sai người lấy bản đồ ra, hỏi Quách Dược Sư: - Quách Tướng quân cho rằng ta nên đổ bộ chỗ nào?

Quách Dược Sư chỉ vào bản đồ, nói: - Hiện giờ Hoàng Hà đã nằm trong tay chúng ta rồi, quân ta nhất định nên mau chóng qua sông, tiến công Khai Phong. Do vậy, mạt tướng cho rằng nên đổ bộ ở Hoạt Châu. Lúc trước khi mạt tướng đảm nhiệm Bộ phó Đô chỉ huy sứ từng phát hiện Hoạt Châu là một yếu địa quan trọng của nhà binh, nhưng binh lực lại ít đến kỳ lạ, chúng ta trước tiên công phá Hoạt Châu, không đến ba ngày, là đến thẳng Khai Phong.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại liếc nhìn Lưu Ngạn Tông, người này gật đầu nói: - Ta cũng đồng ý kế sách của Quách Tướng quân.

Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này gật đầu, nói: - Dặn dò ba quân, lúc này chỉnh đốn sơ lại, nhưng tuyệt đối không được quấy nhiễu dân chúng, bằng không xử theo quân pháp. Đợi khi chuẩn bị thuyền xong lập tức vượt qua phía nam Hoàng Hà, thẳng đến Hoạt Châu.

- Tuân lệnh.

Lưu Ngạn Tống thấy Hoàn Nhan Tông Vọng đi theo đường này, đối xử với dân chúng Đại Tống vẫn khá hữu hảo, chí ít so với người Khiết Đan còn tốt hơn nhiều, về mặt này không dám làm chủ, trong lòng nghĩ hỏi rõ ràng vẫn tốt hơn, thế là hỏi: - Giám quân, dân chúng của phủ Đại Danh xử lý thế nào đây.

Dân chúng của phủ Khai Phong này thật không ít nha, tuy đã chạy đi hơn mười vạn, nhưng vẫn còn vài chục vạn. Nếu bọn họ ở lại đây, lỡ như bọn họ bất ngờ làm phản, chặn đường lui lại, vậy thì quá nguy hiểm. Nhưng nếu phái quân canh giữ bọn họ, thì phải phái ra bao nhiêu người nha. Bọn họ cũng có mấy vạn người mà thôi, nếu chia binh thì tấn công Khai Phong thế nào đây.

Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên nhìn chung quanh, nói: - Đúng rồi, Thiếu doãn kia ở đâu?

- Nhị nhị Thái tử, ta ta ở đây?

Chỉ thấy ở góc dưới bên trái, một trung niên nam tử bụng phệ, mặc quan phục triều Tống đang co rút lại, run rẩy giơ tay lên, người này chính là Thiếu doãn phủ Đại Danh, Nhiếp Hạo.

Hoàn Nhan Tông Vọng ai ôi một tiếng, trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, nói: - Tứ đệ, sao đệ có thể đối xử với Nhiếp Thiếu doãn như thế, bình thường ta dạy đệ thế nào, chúng ta phải hậu đãi nhân tài.

Hoàn Nhan Tông Bật hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, huynh dạy ta khi nào hả? Ngây ngốc nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng khua tay nói: - Đệ cút ra ngoài cho ta.

- À.

Hoàn Nhan Tông Bật không dám làm trái lời nhị ca, ôm theo một bụng oan ức mà đi.

Hoàn Nhan Tông Vọng đứng dậy, đi tới đỡ Nhiếp Hạo dậy, vỗ nhẹ bụi trên người ông ta, ha ha nói: - Tứ đệ của ta không hiểu chuyện, không đón tiếp Nhiếp Thiếu doãn, thứ tội, thứ tội.

Nhiếp Hạo nghe được hơi ngẩn ra, đường đường là nhị Thái tử nước Kim lại đối với ta như vậy, vội cúi đầu khom lưng nói: - Nhị Thái tử nâng đỡ rồi, không dám nhận. Tại hạ thực không dám nhận.

- Nào có, nào có, đến đến đến, ngồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng nắm tay của Nhiếp Hại, ngồi ngang hàng với ông ta. Đây chính là vinh dự lớn lao nha. Nhiếp Hạo vốn nghĩ người Kim sẽ tra tấn hắn như thế nào thế nào, nhưng không ngờ, Hoàn Nhan Tông Vọng lại hậu đãi ông ta như vậy, tựa như từ địa ngục bay lên thiên đường vậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói: - Nhiếp Thiếu doãn chịu ủy khuất rồi! Nhiếp Thiếu Doãn thề sống chết hộ thành, chúng ta mặc dù là đối thủ, nhưng cũng vô cùng bội phục. Tội trạng lần này đều phải trách Tri phủ Đại Danh lâm trận bỏ chạy kia, tuyệt không thể trách Nhiếp Thiếu doãn được.

Hiểu rõ vạn tuế nha!

Trong lòng Nhiếp Hạo rất cảm động.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Người thiện chiến ở Đại Kim ta nhiều không kể xiết, nhưng bọn họ chỉ biết đánh trận, căn bản không biết làm sao quản lý một phương như vậy. Nhân tài như Nhiếp Thiếu doãn chính là người mà Đại Kim chúng ta thiếu. Nếu Nhiếp Thiếu doãn đồng ý

Gã còn chưa nói hết, Nhiếp Hạo này liền vội vàng phủ phục trên mặt đất, nói: - Được nhị Thái tử để mắt, Nhiếp mỗ nguyện theo nhị Thái tử làm tùy tùng.

Khóe miệng Hoàn Nhan Tông Vọng lộ ra nụ cười quỷ quyệt, Đại Tống có quan viên như vậy sao có thể không bị diệt chứ. Lưu Ngạn Tông và đám đại tướng Đồ Mẫu đều nở nụ cười, trong nụ cười đầy vẻ khinh bỉ.

- Nhiếp Thiếu doãn, mau mau đứng lên.

Hoàn Nhan Tông Vọng giả vờ giả vịt nâng Nhiếp Hạo, nói: - Trung Nguyên các ngươi có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nhiếp Thiếu doãn không hổ là người tài nha. Như vậy đi, bây giờ địa khu Hà Sóc toàn bộ đã thuộc về Đại Kim ta, ta phong cho ngươi là Hà Sóc Tiết độ sứ, thay Đại Kim ta cai quản mảnh đất này.

Theo quy củ của triều Tống, sự bổ nhiệm này nhất định phải qua tay Hoàng thượng, nhưng Hoàng đế nước Kim không có thực quyền quá lớn. Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn mới là người nắm giữ thực quyền chân chính. Trước khi bọn họ xuất hành, Hoàn Nhan Thịnh đã cho Hoàn Nhan Tông Vọng một trăm Ủy nhiệm trạng đáng sợ, ngươi có thể toàn quyền làm chủ, không cần thông báo cho ta.

Nhiếp Hạo nghe được hưng phấn không thôi, lần biến hóa này thật nhanh chóng, tù nhân đã trở thành lão đại của địa khu Hà Sóc rồi. Trên đời này còn có chuyện nào kích thích hơn chuyện này chứ, liền vội hành lễ nói: - Đa tạ sự thưởng thức của nhị Thái tử, hạ quan nguyện làm thân chó ngựa cho nhị Thái tử.

- Tốt lắm, tốt lắm.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười gật đầu, nói: - Chúng ta sẽ trả lại toàn bộ người nhà và thân quân cho ngươi. Trước tiên ngươi dẫn thân quân của ngươi áp giải dân chúng phủ Đại Danh đến phủ Yến Sơn. Ngoài ra, thưởng thêm cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, một trăm thị nữ, à, ngươi tự mình chọn là được rồi.

Nhiếp Hạo cảm thấy mình gặp được minh chủ, tài hoa của mình rốt cuộc cũng được thưởng thức, sớm đã quên sạch sẽ Đại Tống, lại hành lễ lần nữa nói: - Nhị Thái tử yên tâm, hạ quan nhất định không làm nhục sứ mệnh.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Ngươi mau chóng đi sắp xếp đi.

- Tuân mệnh!

Nhiếp Hạo cung kính lui ra ngoài.

Ông ta đi ra ngoài, Đồ Mẫu liền nói: - Tông Vọng, loại tiểu nhân này không thể tin hết nha!

Dù sao bọn họ từng chịu thiệt thòi ở phủ Yến Sơn, lúc đó bọn họ cũng để tù binh áp giải tù binh, kết quả trở thành tạo phản bất ngờ, còn mất không ít công sức mới trấn áp được.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha ha, nói: - Thúc phụ, loại người này là người không thể tin nhất, nhưng cũng đáng tin nhất, chỉ xem là đối với ai thôi. Thúc xem đi, ông ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn.

Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống, có lẽ ngài còn chưa hiễu rõ về Nam triều này. Quan viên Nam triều đối với cường địch thì như chuột thấy mèo, chỉ có chạy trốn thôi. Nhưng đối với dân chúng của bọn họ, bọn họ có ngàn vạn thủ đoạn để khuất phục những dân chúng này. Chiêu này của Giám quân có thể nói là thượng thượng sách.

Đồ Mẫu gật đầu, nói: - Thật không ngờ loại quốc gia này mà cũng có thể xưng là đại quốc Trung Nguyên, ta coi như được kiến thức rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay, nói: - Tuy hiện nay chúng ta xuôi chèo mát mái, nhưng không thể khinh suất. Nam triều không đến nỗi vô năng như vậy, trong số bọn họ vẫn có rất nhiều nhân tài, chỉ là không được hôn quân kia trọng dụng mà thôi, giống như một vị Tông Trạch phía đông. Ngoài ra, trong phủ Khai Phong còn có một người tài, ngày nào chưa bắt được người đó, chúng ta không thể yên tâm được. À, lúc trước khi chúng ta đánh nhau với nước Liêu, vốn không trấn an dân bản địa cho tốt, thế nên chúng ta cũng chịu không ít phiền phức. Lần này, chúng ta quyết không thể phạm cùng một sai lầm. Chúng ta phải lập tức bồi dưỡng một vài con rối, trước tiên quản lý nơi này thay chúng ta.

Mấy người nghe được đều cảm thấy rất có lý, rối rít gật đầu, đám đại tướng quân Lưu Ngạn Tông, Quách Dược Sư đều hành lễ nói: - Nhị Thái tử anh minh.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Các ngươi mau đi chuẩn bị đi, ta sốt ruột đến không đợi được muốn gặp vị lão bằng hữu kia rồi.

- Tuân mệnh.