Đối với những lời nói của Triệu Giai, quần thần tựa hồ cảm thấy rất hợp lý, nghe thấy thì liên tục gật đầu, nhưng vấn đề lại tới nữa, chỉ dựa vào Cấm quân Kinh thành thì có thể phòng thủ được sao?
Cấm quân hiện nay từ lâu đã không còn là Cấm quân thời kỳ Đại Tống cực thịnh rồi, tổng cộng cũng có mười mấy vạn, nhưng mười mấy vạn này trình độ khác biệt rất lớn, Cấm quân có thể chân chính chống cự một chút với quân Kim cũng khoảng ba bốn vạn Thượng tứ quân, số còn lại đối với quân Kim mà nói chỉ là quân nông dân thôi.
Hàn lâm thừa chỉ Ngô Khaihỏi: - Nhưng phủ Đại Danh, Hoàng Hà là hai phòng tuyến duy nhất mà Khai Phong chúng ta có thể dựa vào, một khi hai phòng tuyến này thất thủ, thì phủ Khai Phong nguy hiểm vô cùng, trận chiến này càng khó đánh.
Trương Bang Xương lại nói: - Hơn nữa binh lực phủ Khai Phong cũng không đủ phòng thủ Kinh sư, theo ta thấy, chúng ta nên điều Tây quân đến.
Trong lòng người Tống, khi nói đến chiến tranh chính là Tây quân trước Tây quân sau. Hiển nhiên, bọn họ cũng hiểu Cấm quân này giống như nước tiểu vậy, cho dù mấy năm gần đây Tây quân gần như không còn, bây giờ Tây quân từ lâu đã không còn như lúc trước nữa.
Lý Kỳ thật sự không nhịn được, cười nói: - Trương Thượng thư, Tây quân không có cánh có thể bay tới đây, cho dù bọn họ đến cứu viện thì cũng phải mất mấy ngày nha, chúng ta vẫn dựa vào chính mình đi.
- Vậy phòng thủ thế nào?
Các đại thần mặt cau mày có, bỏ qua Hoàng Hà tức là Khai Phong hoàn toàn trần truồng trong mắt kẻ địch. Nếu không bỏ qua Hoàng Hà, thì nhất định phải bỏ cứu viện phủ Đại Danh, bởi vì phủ Đại Danh là chỗ chống đỡ của phòng tuyến Hoàng Hà. Một khi phủ Đại Danh bị phá thì Hoàng Hà khó giữ vững. Nhưng nếu cứu phủ Đại Danh, thì khả năng thành công thật sự quá thấp, lỡ như không cứu được, có thể phải góp cả phủ Khai Phong vào.
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan nha!
Thật ra đây đều là nghiệt do Tống Huy Tông tạo ra. Ban đầu, dưới sự kiến nghị của đám người Đồng Quán, Thái Du, để giảm bớt quân phí mua vui cho Tống Huy Tông nhiều hơn, bọn họ thật sự là tự chui đầu vào rọ, giảm bớt bảy phần phòng ngự của cả phía bắc, đây không phải coi như không có rồi sao. Ngoài ra, trong ba phần còn lại này, hoàng thân quốc thích của phủ Đại Danh lại vét mất hai phần, đừng nói là phòng thủ, muốn cứu cũng không có cách cứu.
Triệu Giai thở dài nói: - Phủ Đại Danh chắc chắn không cứu được rồi, nhưng không có nghĩa là phủ Khai Phong nhất định không giữ được. Thật ra chúng ta vẫn có cơ hội bảo vệ rất lớn, bởi vì trong tay chúng ta còn có một pháp bảo chiến thắng.
Mọi người nghe được mà tinh thần phấn chấn, Tưởng Đạo Ngôn vội hỏi: - Không biết điện hạ có pháp bảo gì?
Triệu Gai bỗng vươn tay chỉ sang bên.
Mọi người vội quay đầu nhìn, không có bất kỳ thiên binh thiên tướng trong tưởng tượng nào, chỉ thấy từng đôi mắt to đặc biệt sáng ngời trong đêm tối.
Thất vọng!
Quá thất vọng rồi!
Trương Bang Xương kinh ngạc nói: - Đâypháp bảo mà điện hạ nói làlà những nạn dân này à!
Triệu Giai không hài lòng nhìn ông ta, nói: - Trương Trung thư, ông tốt xấu gì cũng là xuất thân là tiến sĩ, sao những câu nói ra không có chút phong độ tiến sĩ gì vậy. Cái gì nạn dân, ta nói là trăm vạn dân chúng của phủ Khai Phong chúng ta.
Nói xong, y đứng dậy, vừa đi quanh bàn vừa nói: - Không sai, binh lực Kinh thành chúng ta có chút không đủ. Nhưng chúng ta có trăm vạn dân chúng là hậu thuẫn cho chúng ta, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, cùng nhau kháng địch, quân Kim căn bản không đáng phải suy nghĩ.
Ngươi nói thật ung dung, trông cậy vào những người này thì không bằng ta cầu thần bái phật.
Đa số đại thần đều không cho là đúng.
Đương nhiên, trong số đó cũng có một số đại thần cảm thấy Triệu Giai nói vô cùng có lý.
Lý Kỳ dĩ nhiên là một trong số đó, nói:
- Điện hạ nói rất đúng, chỉ cần chúng ta ôm quyết tâm quyết một trận tử chiến với quân Kim, thì trận này chắc chắn phải đánh đến mức lưỡi đao đỏ tươi, đến lúc đó dù là dùng năm mươi đổi một, thắng lợi cũng sẽ thuộc về chúng ta.
Các đại thần vừa nghe cảm thấy cũng có lý, để những dân chúng này xông vào hiểm trận cũng có thể coi là một cách hay.
Mấy người bọn họ hại dân chúng hại đến quen tay. Trong mắt bọn họ, dân chúng chính là bia đỡ đạn.
Triệu Giai sao không rõ tính toán trong lòng bọn họ, cười ha ha nói: - Nói như vậy, các vị đều tán thành đề nghị của ta.
- Chúng ta nguyện cùng tiến thoái với điện hạ.
Quần thần đồng thanh nói, bởi vì đây là cách duy nhất.
- Tốt lắm.
Triệu Giai đột nhiên hỏi: - Kinh tế sử, ngươi xuất thân là đầu bếp, đối với đầu bếp mà nói, thứ yêu quý nhất là gì?
Đổi đề tài thật không hiểu ra sao mà. Quần thần đều sửng sốt.
Lý Kỳ cũng sửng sốt, nhưng hắn biết Triệu Giai nhất định có dụng ý khác, nói đúng sự thật: - Dĩ nhiên là dao làm bếp nha!
Triệu Giai nói: - Vì sao?
Lý Kỳ cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, hơi buồn bực đáp: - Điện hạ hỏi vấn đề này thật quá hay mà, bởi vì đầu bếp phải dựa vào thứ này ăn cơm mà.
Triệu Giai tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: - Thì ra là thế. Dao là dụng cụ kiếm cơm của đầu bếp, cho nên đầu bếp nhất định sẽ yêu quý dao của mình, còn cuốc là dụng cụ kiếm cơm của nông dân, cho nên nông dân cũng nhất định sẽ yêu quý cái cuốc của mình, còn nữa, võ tướng yêu quý vũ khí của mình, văn nhân yêu quý văn chương của mình, ca kỹ yêu quý nhạc khí của mình, lý do giống như lời Kinh tế sử nói, bởi vì bọn họ dựa vào thứ này để kiếm cơm. Vậy ta hỏi các vị, nếu thành Khai Phong bị quân Kim công phá, các vị sẽ thế nào?
Ngô Khai buồn bực nói: - Dĩ nhiên trở thành tù nhân.
- Thậm chí có thể mất cả tính mạng. Triệu Giai bổ sung một câu, tiếp tục nói: - Trước đó chúng ta đã đạt thành nhận thức chung, là chúng ta phải dựa vào trăm vạn dân quân của phủ Khai Phong mới có thể bảo vệ phủ Khai Phong. Nếu không giữ được, chúng ta thậm chí có thể mất cả tính mạng, vậy thì quân dân chính là vũ khí trong tay chúng ta, là dao trong tay đầu bếp, văn chương trong tay văn nhân, cùng một đạo lý. Hơn nữa, bọn họ còn liên quan trực tiếp đến tính mạng của chúng ta, vậy chúng hẳn phải càng thêm yêu quý họ phải không?
Y nói đến sau cùng, ngữ khí trào dâng, hai mắt phảng phất như bắn ra tinh quang, rất có khí thế vương giả.
Bây giờ Lý Kỳ hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Triệu Giai, thầm kêu một tiếng hay, khóe miệng hơi mỉm cười, xem ra tên này không chỉ thay đổi rất nhiều, mà trên người hình như còn có thêm một vài thứ khác.
Các đại thần đều gật đầu, vội vàng nói những lời yêu vua yêu dân gì đó.
Trong lúc bất tri bất giác, Triệu Hoàn đã đi đến ghế cuối, nói: - Nhưng việc này không thể chỉ nói miệng thôi. Bây giờ trong Kinh thành có hơn mười vạn dân không nhà để về, ngay cả sự ấm no cơ bản nhất cũng không thể giải quyết, cho nên nếu chúng ta muốn đánh thắng trận này, đầu tiên phải khắc phục nan đề này, bảo đảm sự ấm no của dân chúng, việc lạ thì ta nghe nhiều rồi, nhưng chưa từng nghe nói binh không no bụng mà có thể đánh thắng trận.
Dừng một chút, y tiếp tục nói:
- Ta thân là Nhiếp Chính Vương, phàm là việc gì đều lấy mình làm gương, bằng không khó lòng phục chúng. Không dối gạt các vị, đêm qua bản vương đã được sự cho phép của Thái hậu, mang toàn bộ thức ăn trong Ngự thiện phòng ra chia cho những dân chúng này, tin rằng các vị cũng đều nhìn thấy. Không chỉ như vậy, bản vương còn đổi hai lấy một loại gạo thượng đẳng trong cung dùng cho quân lương. Nếu các vị không tin, có thể vào cung nhìn xem. Ta có thể bảo đảm tuyệt đối không phong phú hơn bữa ăn này của các vị đâu.
Các đại thần kia nghe thấy mà kinh ngạc liên tục. Chỉ trong một ngày, Nhiếp Chính Vương đã vét sạch toàn bộ Hoàng cung rồi, việc này phải khí phách thế nào mới có thể làm được việc ngu xuẩn như vậy chứ. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng hiểu dụng ý của Triệu Giai, chính là bảo bọn họ noi theo, phải mang toàn bộ thức ăn mà mình có, thậm chí là nhà ở ra.
Bọn họ đều là kẻ tinh ranh, loại chuyện mất cả chì lẫn chài này làm sao bọn họ làm chứ, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Triệu Giai đều nhìn thấy trong mắt, nói: - Nhưng trong Hoàng cung chung quy còn phải nuôi rất nhiều người, không thể mang toàn bộ ra được. Một mình bản vương cũng lực bất tòng tâm, cho nên, ta hi vọng các vị có thể ủng hộ đầy đủ cho ta.
Nói tới nước này, bọn họ muốn tránh cũng không được rồi.
Ngô Khai ngượng ngùng nói: - Điện hạ, chúng ta đương nhiên ủng hộ ngài, nhưng năng lực hạ quan có hạn, kính xin điện hạ đừng ghét bỏ.
Một đám đại thần đều lần lượt khóc than, nhưng bọn họ không dám nói mình không giúp, chỉ nói năng lực bản thân có hạn, có thể lấy ra bao nhiêu thì chỉ được như vậy.
Triệu Giai tốn công sức một ngày, nếu chỉ được một ít như vậy thì y dứt khoát đập đầu chết cho xong, cười ha ha nói: - Các vị quá khiêm tốn rồi, thực lực của các vị thế nào, bản vương cũng biết đôi chút, chí ít là mạnh hơn bản vương. À, lần này còn thiệt thòi cho nhật báo Chuối tiêu thời gian trước đã viết rất rõ ràng. Còn về những người khác, trong tay ta cũng có tư liệu tương đối tỉ mỉ. Người đâu, chia tư liệu cho các vị đại nhân.
Lập tức có vài hạ nhân đi tới cầm tư liện thật dày phát cho các vị đại nhân đang ngồi đây mỗi người một phần.
Chiêu này rõ ràng y học từ Lý Kỳ, nói chuyện bằng sự thật.
Triệu Giai cười nói: - Ta cũng không muốn làm khó các vị. Ta lấy trong cung ra mấy phần, các vị cứ căn cứ theo thực lực của mình mà lấy ra mấy phần, công bằng hợp lý, trên đó viết rất rõ ràng rồi.
Những đại thần kia vừa xem, ai ôi, được nha, ta cực khổ khó khăn kiếm cả đời, ngươi há to miệng muốn lấy ra toàn bộ, đây không phải là muốn bức chết bọn ta sao.
Triệu Giai dường như đang khiêu chiến cực hạn của bọn họ, tiếp tục nói: - Ngoài ra, dù sao đại nội cũng là cấm địa, người bình thường không cho phép vào, bằng không ta đã để dân chúng vào cung ở rồi, cho nên, việc này phải nhờ các vị giúp đỡ. Ta đã chuẩn bị một chỗ ở cho các vị ở trong Hoàng cung, các vị nhanh chóng dọn vào cung ở, sau này ta tìm các vị cũng không mất nhiều thời gian. Còn về nhà của các vị thì để dân chúng ở, ta bảo đảm với các vị, đây chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, chỉ cần quân Kim rút lui, nhà vẫn thuộc về các vị.
Hoàng Tín Nhân gấp gáp đến sắp điên rồi, nói: - Điện hạ, ngài đang đứng nói chuyện nên không đau eo mà, nhiều lương thực và tiền như vậy, ngài bảo hạ quan tìm đâu cho ngài.
Trương Bang Xương cũng nói: - Đúng vậy! Số tiền này không khỏi quá nhiều rồi, chúng ta căn bản không có mà!
Các đại thần nhất trí phản đối, kiên quyết không đồng ý.
Triệu Giai đi đến giữa ba vị lớn của Tam Ti, hơi nghiêng người qua chống hai tay lên bàn, mỉm cười nói: - Phụ hoàng mang bệnh trong người, tuy nói phó thác quốc sự cho ta, nhưng phụ hoàng chỉ giao cho ta một nhiệm vụ, chính là phải giữ vững Khai Phong, chứ không phải bảo vệ tính mạng các vị. Cho nên, ta sẽ không tiếc trả giá tất cả, giữ vững Khai Phong để không phụ sự tính nhiệm của Phụ hoàng đối với ta. Làm thế nào có lợi cho việc giữ vững Khai Phong, ta đều làm cả, cho dù làm cái gì. Nếu có ai quấy rối ở giữa, hoặc là không phối hợp với ta, vậy ta sẽ áp dụng một số thủ đoạn bất thường, hoặc là thủ đoạn như Vương Phủ lúc trước trưng thu lương thực vậy, có thể tham khảo một chút.