Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1179: Người điên bại gia




Ở thời khắc mấu chốt như vậy, tính mạng người toàn thành có thể nói là chỉ trong sớm tối, chỉ e ai cũng không nghĩ tới, hai vị lão đại vừa lâm thời nhận chức này lại đồng thời không thượng triều. Phải biết hai người bọn họ nếu không có mặt thì chuyện gì cũng không quyết định được. Lần này làm cho những đại thần kia gấp chết rồi, đi khắp đường phố tìm Triệu Giai, ai ai cũng giống như điên vậy.

Mà Vương Trọng Lăng cho rằng Lý Kỳ biết tình hình thực tế, vì thế liền vội vàng tìm đến Lý Kỳ, nào biết Lý Kỳ cũng không biết.

Lúc này Lý Kỳ quả thật cũng không hiểu ra sao cả, thậm chí không tiếc lộ ra đội chó săn của hắn, nhất định phải nhanh chóng tìm ra Triệu Giai. Nói tới nói lui, vẫn là đội chó săn hữu dụng, vào lúc giữa trưa, cuối cùng cũng truyền ra tin tức, có người phát hiện tung tích Triệu Giai ở ngoài thành phía nam.

Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng liền vội vội vàng vàng đuổi tới.

Dưới sự chỉ dẫn của vị chó săn kia, Lý Kỳ đi tới một nơi tương đối vắng vẻ ở ngoại thành phía nam, nhìn ra xa xa, chỉ thấy ở nơi ra người đông nghìn nghịt, chằng chịt rậm rạp chen chúc nhau.

Lại đi gần một chút mới phát hiện hóa ra đây là nơi lưu dân tụ tập nha!

Triệu Giai tới nơi này làm gì?

Vương Trọng Lăng hoàn toàn mờ mịt.

Lý Kỳ tóm lấy thám báo kia đến, nói: - Điện hạ thật sự ở đây? Ngươi không nhìn lầm chứ.

Người kia nói: - Cực kỳ chính xác. Nói xong gã lại nhỏ giọng nói bên tai Lý kỳ: - Người của chúng ta từng đi cùng điện hạ qua phủ Yến Sơn, tuyệt đối không thể nhìn lầm được.

Sau khi Lý Kỳ nghe xong, lúc này mới triệt để tin tưởng, nhưng càng thêm hoang mang, vì thế nện bước nhanh hơn. Vừa đến gần thì nghe bên trong truyền đến tiếng đập đập gõ gõ, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là đang sửa chữa nhà ở nha, một dãy nhà gỗ dài dài đã nhìn thấy quy mô ban đầu nha.

Nhắc tới cũng thật buồn cười, thật ra đây là nhà mà quỹ từ thiện bỏ tiền ra xây dựng cho lưu dân đó.

- Nhường một chút!

Hai người thấy ở đây bị vây quanh chật như nêm cối, hơn nữa ầm ĩ không chịu được, căn bản không ai để ý đến bọn họ, không còn cách nào khác, hai người đành phải ra sức chen vào bên trong. Phải biết những người này đều là lưu dân nha, sợ rằng đã một hai tháng rồi không có tắm, xông đến mức Lý Kỳ không mở mắt ra nổi, vùi đầu chen lấn vào trong. Vương Trọng Lăng thì càng không cần nói, ông ấy chưa từng đến những chỗ này, sắp bị xông đến ngất đi rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ e phía trước có là hố phân thì bọn họ cũng phải chui vào nha!

Trản qua trăm đắng ngàn khổ, hai người cuối cùng cũng chen vào trong được. Quả nhiên, chỉ thấy mười mấy cận vệ của Triệu Giai đang đứng thẳng ở đó, lừ lừ bất động.

Không chỉ như thế, ở đây không chỉ đang xây phòng ở, hơn nữa còn đang phát lương thực. Từng đợt từng đợt hương thơm ập thẳng vào mặt, nhưng đi cùng với mùi mồ hôi bẩn thỉu thì chỉ thêm ghê tởm. Có điều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao có thể thu hút nhiều lưu dân đến vậy.

Lý Kỳ nhìn sang từng chiếc bàn dài thì lập tức giật mình kinh hãi, không khỏi cùng Vương Trọng Lăng ngơ ngác nhìn nhau, dường như không thể tin vào mắt mình, đưa mắt hỏi đối phương, mình có nhìn lầm hay không.

Đáp án dĩ nhiên là bọn họ không nhìn lầm.

Lương thực được phát này cũng không phải là loại màn thầu cứng ngắc, hay là cháo loãng, toàn bộ đều là điểm tâm tinh xảo, cháo tiểu mạch tinh khiết, cháo táo đỏ, thậm chí là cháo thịt bằm. Ngoài ra còn có các loại thuốc bổ đắt tiền như canh nhân sâm, canh nấm linh chi vân vân đặc biệt chuẩn bị cho người già, phụ nữ, trẻ con, người bệnh.

Đây tuyệt đối là đợt cứu tế hào phóng nhất nhất nhất mà Lý Kỳ từng thấy.

Hắn tự hỏi bản thân hào phóng không ai bằng, nhưng vị nhân huynh này hiển nhiên còn hào phóng hơn hắn nhiều lắm. Mẹ nó, lấy nhân sâm đi cứu tế, việc này phải bại gia nhiều lắm mới có thể làm được tới vậy nha!

Nhưng đối diện với những mỹ thực như vậy mà những lưu dân này vẫn rất trật tự, không chút rối loạn nào, đứng xếp hàng một cách quy củ.

Lý Kỳ càng xem càng ngạc nhiên, tiến lên một bước hỏi một cận vệ: - Điện hạ đâu?

Hộ vệ kia thấy Lý Kỳ đến, vội ôm quyền nói: - Ty chức tham kiến Bộ Soái.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại hỏi: - Điện hạ đâu?

- Điện hạ?

Hộ vệ kia lộ vẻ khó xử, ánh mắt bất giác nhìn lên nóc nhà.

Chẳng lẽ? Vương Trọng Lăng ngẩng mạnh đầu, hoảng sợ nhìn nóc nhà.

Lý Kỳ ngẩng đầu hô lên: - Điện hạ, điện hạ.

- Hửm? Hình như ta nghe thấy tiếng của Lý Kỳ thì phải? Lý Kỳ tới sao?

Phía trên truyền đến giọng nói của Triệu Giai, lát sau, thấp thoáng nhìn thấy Triệu Giai từ nóc nhà khác đi qua. Y đi lại trên đó rất thoải mái, nhưng người bên dưới nhìn thấy lại kinh hồn táng đảm nha!

Lần này được đó! Vương Trọng Lăng quát lên với những thị vệ kia: - Đám người các ngươi làm sao vậy, sao có thể để điện hạ trèo lên chỗ cao như thế chứ. Nếu điện hạ xảy ra sơ suất gì, ta cho các ngươi biết mặt.

Những hộ vệ kia bị giáo huấn oan ức muốn chết, điện hạ muốn lên đó, chúng ta cũng không cản được mà.

Lúc này, Triệu Giai đã đi đến ven nóc nhà, chỉ thấy y mặc bộ trường xam màu xám, vạt trước vắt vào thắt lưng, ống tay áo khác nhỏ, tay phải cầm một cây búa. Tuy người này đẹp trai đến ba trăm sáu mươi độ không có góc chết nào, nhưng cho dù nhìn ở góc độ nào thì đây tuyệt đối không phải là một Nhiếp Chính Vương nha, nhiều nhất cũng chỉ là một thợ mộc dáng vẻ đẹp trai thôi.

Triệu Giai ngồi xổm trên mái hiên, khẽ cười nói: - Vương Thượng thư, một năm rồi không gặp ông không khỏi làm quan ngày càng lớn nhỉ, ngay cả kiểu cách nhà quan cũng ngày càng đủ thêm nha!

Vương Trọng Lăng ngượng ngùng thi lễ, nói: - Điện hạ, người mau xuống trước đi, trên đó quá nguy hiểm.

Triệu Giai cười nói: - Ở đây cao bao nhiêu chứ, quăng không chết người đâu.

Tuy nói vậy nhưng y vẫn theo cầu thang trèo xuống.

Sau khi Triệu Giai xuống, Lý Kỳ hơi lườm y một cái, âm dương quái khí nói: - Điện hạ, thật sự không ngờ người còn biết xây nhà. Ha ha, thật khiến ta đại khai nhãn giới mà.

Triệu Giai ha ha nói: - Không ngờ chứ gì! Tay nghề này là một thợ mộc già ở Phượng Tường dạy ta đó, bây giờ ta cũng coi như thợ lành nghề rồi.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói một cách khoa trương: - Đây tuyệt đối là một bất ngờ dọa người. Có điều, vẫn chúc mừng điện hạ có thêm một nghề để kiếm tiền, thật sự là đáng vui đáng mừng nha.

Vương Trọng Lăng không hiểu sự khôi hài giữa bọn họ, nhưng ông ấy biết ân oán giữa Lý Kỳ và Triệu Giai, trầm giọng nói: - Lý Kỳ, sao ngươi có thể nói chuyện với Nhiếp Chính Vương như vậy.

Triệu Giai lại lơ đễnh, trêu ghẹo Vương Trọng Lăng nói: - Vương Thượng thư, nghe cách nói của ông, hình như ông và Lý Kỳ không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, lẽ nào là vị tam thiên kim tài mạo song toàn kia của ông cũng

Ngươi thật đúng là hay hỏi những chuyện không nên hỏi mà, Lý Kỳ vội giải thích nói: - Điện hạ

Vương Trọng Lăng lại đoạt trước một bước, ha ha nói:

- Nào có, nào có, Lý Kỳ vẫn luôn coi hạ quan là trưởng bối, hạ quan cũng quen nói chuyện với hắn như thế rồi.

Lão già, ông lừa ta sao! Lý Kỳ không thể nói gì.

Triệu Giai gật đầu, bỡn cợt nói: - Ta nghĩ ta hiểu rồi.

Vương Trọng Lăng lại vội vàng nói: - Điện hạ, sao người lại ở đây, việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, hiện nay trong triều

Ông ấy còn chưa nói xong, Triệu Giai liền nhấc tay cắt đứt lời ông ấy, nói: - Bây giờ không bàn quốc sự, chỉ nói nhà cửa.

Nói rồi, y lại cất cao giọng nói: - Người đâu, mang dụng cụ đến cho Tri phủ đại nhân và Thượng thư đại nhân của chúng ta.

Những lưu dân kia mới đến Kinh thành, không hiểu rõ lắm về Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng, nghe thấy hai từ "Tri phủ, Thượng thư" thì đồng loạt quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Toàn trường dần dần yên tĩnh lại.

Dụng cụ? Cho ta? Y muốn làm gì đây? Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng đều ngây người.

Chốc lát sau, búa, đinh sắt, cưa liền được mang tới.

Triệu Giai nhìn Vương Trọng Lăng, cười nói: - Vương Thượng thư thân là Thượng thư Công Bộ, việc xây phòng ở hẳn không phải chỉ là nói đùa thôi. Bản vương cũng muốn lãnh giáo vài chiêu.

Vương Trọng Lăng hơi ngẩn ra, hả một tiếng, thầm nghĩ, ai nói Thượng thư Công Bộ thì nhất định biết xây nhà, ta vẫn luôn chỉ huy người khác làm mà. Nhưng nói ra mấy câu này thật quá mất mặt mất mũi mà, ngượng ngùng nói: - Điện hạ, rất lâu rồi thần không làm việc này, ngượng tay vô cùng.

Triệu Giai lơ đễnh nói: - Làm một lát là quen, ta vô cùng tin tưởng vào Vương Thượng thư.

- Ta không biết xây. Ta xuất thân là đầu bếp đó. Lý Kỳ khó chịu nói.

Triệu Giai cười nói: - Thật ra rất đơn giản, nhìn xem thì biết thôi, đến lúc đó ta dạy ngươi.

Lý Kỳ tức giận nói: - Đa tạ! Nhưng điện hạ, ngài cảm thấy một Tri phủ Khai Phong và một Thượng thư Công Bộ, bên ngoài còn có quân địch dồn ép mà lại chạy đến đây xây nhà thì thích hợp sao?

Nói thật là hắn thật sự không hiểu dụng ý của Triệu Giai.

Vương Trọng Lăng cũng có cùng suy nghĩ mà gật đầu.

Triệu Giai cười nói: - Có ta ở đây, các ngươi cần gì phải lo lắng chứ. Ta nói thích hợp thì thích hợp. Nhanh khởi công đi, trời sắp tối rồi. À, suýt chút quên nói, đây là mệnh lệnh.

Lý Kỳ buồn bực liếc Triệu Giai, hơi châm chọc nói: - Vương thúc thúc, đây là mệnh lệnh đầu tiên mà Nhiếp Chính Vương của chúng ta truyền đạt, chúng ta chỉ có thể cung kính chi bằng tuân mệnh thôi.

Nói xong hắn liền cầm một cây búa lên, than thở nói: - Ta thật là mệnh khổ mà!

Triệu Giai cười ha ha, ánh mắt chuyển sang nhìn Vương Trọng Lăng.

Vương Trọng Lăng thấy Triệu Giai không giống như nói đùa, trong bụng đã hối hận rồi, sớm biết như vậy thì ông ta có chết cũng sẽ không đến tìm Triệu Giai đâu, đường đường là Thượng thư Công Bộ, không ngờ lại chạy đến đây xây nhà ở, đây là chuyện gì đây nha! Nhưng nghĩ lại, hai vị phía trước đều cao hơn ông ta tới mấy bậc, trong lòng cũng cân bằng rất nhiều, vươn tay cầm lấy một cái cưa.

Triệu Giai hưng phấn phất tay nói: - Nhanh lên đi.

Vừa mới đi vào trong phòng, Lý Kỳ đột nhiên phát hiện thợ thủ công bên trong hình dáng đều có chút kỳ quái, nói: - Điện hạ, những người này không phải là

Triệu Giai gật đầu nói: - À, bọn họ đều là thái giám trong cung đó.

- Thái giám?

Lý Kỳ toát mồ hôi đầy đầu, nói: - Lần này thật đúng là ngạc nhiên mà!

Triệu Giai nói: - Có cái gì ngạc nhiên. Bọn họ cả ngày ngồi trong cung, bình thường còn thoải mái hơn cả bản vương, cũng nên có việc gì đó để bọn họ làm dù sao cũng tốt hơn để bọn họ đi đánh giặc.

Những thái giám kia vừa nghe Triệu Giai nói đều khẩn trương xốc lại tinh thần, ra sức làm việc. Bọn họ thật sự sợ vị chủ nhân mới này sẽ bảo bọn họ đi đánh giặc.

Lý Kỳ liên tục gật đầu, nói: - Ngài nói thật sự có lý nha.

Vậy mà còn có lý? Đây quả thật là không nói lý được nha! Vương Trọng Lăng lại cảm thấy Triệu Giai quả thật là vô pháp vô thiên, gọi thái giám trong cung ra giúp lưu dân xây nhà ở, từ cổ chí kim đây là chuyện chưa bao giờ nghe thấy nha.

Lý Kỳ lại chỉ ra bên ngoài, hỏi: - Vậy những thức ăn bên ngoài?

Triệu Giai cười nói: - Là ta lấy từ Ngự thiện phòng ra đấy.

Biết là như vậy mà, Lý Kỳ triệt để câm nín.

- Ngự thiện phòng?

Vương Trọng Lăng kinh hô một tiếng, lại hạ giọng nói: - Điện hạ, người làm vậy không ổn nha!

Triệu Giai ồ một tiếng, tò mò nói: - Có gì không ổn?

Vương Trọng Lăng nói: - Thức ăn trong Ngự thiện phòng là chuẩn bị cho điện hạ các vị, sao có thể lấy ra cho lưu dân ăn chứ?

Triệu Giai cười ha ha nói: - Ta chỉ nghe người được chia thành tam lục cửu đẳng, nhưng chưa từng nghe thức ăn cũng chia thành tam lục cửu đẳng. Kim Đao Trù Vương, có cách nói này sao?

Lý Kỳ không nóng không lạnh nói: - Vậy thì không có, có điều, thông thường đều dùng tiền để đánh giá cả. Điện hạ, ngài há chẳng phải là quét sạch Ngự thiện phòng sao?

Triệu Giai cười nói: - Yên tâm, người trong cung đói không chết đâu.

Vương Trọng Lăng nói: - Nhưng điện hạ, người mang thức ăn trong Ngự thiện phòng đến đây, vậy người trong cung há chẳng phải phải ăn cơm rau dưa sao? Dù thế nào thì chỉ e hậu cung cũng sẽ không đáp ứng đâu.

Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Hay cho một câu không đáp ứng. Ngươi bỏ ra bao nhiêu thì đạt được bấy nhiên, đây là nguyên tắc làm việc của Nhiếp Chính Vương ta. Ngươi muốn ăn ngon, được, vậy thì ngươi lấy thực lực ra cho ta xem, bằng không, cơm rau dưa cũng không nhất định sẽ có đâu.

Lý kỳ cau màu nói: - Điện hạ, từ thiện không phải là làm như ngài vậy. Ta hiểu dụng ý của điện hạ ngài, nhưng ngài thật sự không cần phải lấy thức ăn thượng đẳng nhất ra. Thật ra, ngài có thể dùng những thứ này đổi lấy một vài thứ rẻ hơn mà, như vậy cũng có thể cứu được nhiều người hơn, không phải sao?

Triệu Giai lắc đầu nói: - Ngươi vẫn chưa hiểu dụng ý của ta, mau làm đi.