Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1178-2: Quá tổn thương sĩ khí mà! (2)




Hôm sau.

Lúc này, trước đại môn Tần phủ có một đội xe dài dừng lại, từng bao từng bao tải phình to được chất trên xem, chỉ thấy một đám đại hán khiên bao tài bước nhanh vào trong Tần phủ.

- Nhanh mang vào, nhanh mang vào.

Trần A Nam đứng trước cửa ra sức thúc giục.

Ngoài trừ Trần A Nam ra, Ngô Phúc Vinh và Tiểu Ngọc đều đang đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe ngựa tiến lại, chỉ thấy Lý Kỳ nhảy khỏi xe ngựa.

- Lý đại ca!

Lý Kỳ đi tới phía trước, nói: - Thế nào?

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Đêm qua lão hủ đã phái tất cả người hầu của Túy Tiên Cư, nhưng lương thực thật sự qua nhiều, bận rộn cả đêm, mới vận chuyển một chút như vậy vào thôi.

Những lương thực này là do Lý Kỳ tự mình bỏ tiền mua, nhưng hắn không cho đám người Tống Huy Tông biết hắn đã có chuẩn bị từ sớm, cho nên lặng lẽ để lương thực ngoài thành. Trước khi Tống Huy Tông lên thuyền, hắn lập tức bảo Ngô Phúc Vinh vận chuyển toàn bộ lương thực ở bên ngoài vào trong Tần phủ.

Nhưng ở đây có số lương thực khoảng vài chục vạn quan, tùy tiện thì có thể chống đỡ cả một đội quân, làm sao có thể vận chuyển dễ dàng như vậy, nhưng thời gian cấp bách, không thể chậm trễ khắc nào.

Lý Kỳ nhìn thấy đội xe này, trong lòng có thể khái quát được, cau mày nói: - Ta mặc kệ, trong vòng ba ngày phải vận chuyển toàn bộ đến đây. Nếu nhân thủ không đủ, thì gọi thêm người, thôi đi, thôi đi, ta phái một đội nhân mã ở Hạ quân đến giúp đi, để tránh chậm trễ quân tình.

Ngô Phúc Vinh nghe được có Cấm quân hỗ trợ, tuy là Hạ quân không đáng tin nhất, nhưng vận chuyển lương thực cũng không có vấn đề gì, thở phào một hơi, nói: - Nếu là vậy thì còn có thể.

Lý Kỳ nói: - Điều ta muốn không phải là có thể, mà là nhất định. Nói rồi hắn lại gật đầu với Mã Kiều, y lập tức lên ngựa rời đi.

Mã Kiều vừa đi một lát thì phía trước lại có một chiếc xe ngựa đến.

Ngô Phúc Vinh nhìn đằng trước nói: - Kiakia không phải xe của phu nhân sao?

- Không đâu, phu nhân không phải về nhà mẹ ở rồi saogì, thật sự là phải nha, nàng ấy đến làm gì vậy?

Hóa ra nạn dân từ Kinh thành ngày càng tăng lên, mà Lý kỳ lại không thường ở Tần phủ, Vương phu nhân không yên tâm để Tần phu nhân một mình ở bên ngoài, vậy là bảo nàng về nhà ở.

Chốc lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa. Chỉ thấy Tần phu nhân đeo khăn lụa mỏng trên mặt xuống khỏi xe, tuy là khăn che mỏng, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. Khi Tần phu nhân xuống xe, nhìn thấy tất cả phía trước, không khỏi ngây dại, hoài nghi có phải mình đi lộn chỗ rồi không, còn rất đáng yêu mà ngẩng đầu nhìn tấm biển dưới mái hiên nữa.

Ngô Phúc Vinh hiếu kỳ nói: - Phu nhân, sao phu nhân lại trở về?

Tần phu nhân hơi ngẩn ra, nói: - À, ta không yên tâm nên đi qua nhìn một chút. Nói xong nàng cũng chú ý tới Lý Kỳ, kinh ngạc nói:

- Lý Kỳ, ngươi cũng ở đây à!

Lý Kỳ vẫy tay cười nói: - Hi! Phu nhân!

Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn bộ dạng cà lơ phất phơ như vậy chứ. Tần phu nhân lúc này cũng không có tâm tình thuyết giáo, dò hỏi: - Ởở đây có chuyện gì vậy?

Lý Kỳ ha ha nói: - Vì để biểu hiện một cách cụ thể hóa thực lực của Túy Tiên Cư chúng ta trước mặt phu nhân, do vậy, ta quyết định đổi toàn bộ tiền của Túy Tiên Cư thành lương thực, cho phu nhân một sự kinh hỉ, ha ha, đủ kinh hỉ chứ.

Nếu đổi lại là Phàn Thiếu Bạch hay Thái Mẫn Đức nghe được lời của Lý Kỳ, phỏng chừng sẽ trực tiếp giận đến ngất đi. Nhưng Tần phu nhân vốn không có hứng thú với tiền, đủ dùng là được. Hơn nữa nàng không ngu, thấy Lý Kỳ tiêu một khoản lớn như vậy thì biết nhất định có mục đích, cũng đã đoán ra dụng ý của Lý Kỳ, nhẹ nhàng gật đầu nói: - Tiền của ngươi có đủ không, không đủ thì ta vẫn còn một ít.

-!

Lý Kỳ vốn chỉ muốn trêu đùa Tần phu nhân, nhưng không ngờ Tần phu nhân bình tĩnh như thế, còn muốn cho tiền hắn. Điều này khiến hắn xấu hổ nha, ngượng ngùng nói: - Vậyvậy thì không cần, Lý Kỳ ta vẫn chưa bỉ ổi đến mức cần tham ô tiền riêng của nữ nhân.

Nói xong hắn đột nhiên quay đầu quát: - Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau làm việc.

Hóa ra những mãng hán được thuê kia làm sao từng nhìn thấy mỹ nhân tư sắc cỡ như Tần phu nhân chứ, đối với bọn họ mà nói thì giống như tiên nữ vậy. Từ lúc Tần phu nhân xuống xe, động tác của bọn họ đã trở nên vô cùng chậm chạp rồi, chỉ muốn nhìn thêm vài lần nữa, vừa hay bị Lý Kỳ mang ra làm công cụ hóa giải xấu hổ.

Sau ót của đại nhân có mọc thêm mắt sao? Những đại hán kia ngẩn người ra, nhất thời tỉnh ngộ lại, khiêng lương thực chạy trối chết.

Lý Kỳ lại nói: - Phu nhân, hay là chúng ta vào trước rồi nói sau, phu nhân cứ đứng đây thì không ai chịu làm việc cả.

Tần phu nhân hơi lườm hắn, đỏ ửng mặt bước nhanh vào.

Lý Kỳ dặn A Nam trông chừng một chút, sau đó cũng theo vào.

Tần phu nhân, Lý Kỳ một trước một sau đi vào hậu đường.

Lý Kỳ rất nghiêm túc nói: - Phu nhân, thật ra việc này ta nên nói với phu nhân, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, ta không thể không giấu diếm phu nhân, đây là lỗi của ta, cho nên ta xin lỗi.

Tần phu nhân cũng không chút để ý, nói: - Không sao, ta vốn không có hứng thú muốn biết chuyện này, huống hồ, ngươi cũng không phải vì bản thân.

Lý Kỳ thấy Tần phu nhân nói vậy cũng không để ý, lại nói: - Còn có một chuyện, để che giấu tai mắt nên ta chọn giấu lương thực ở Tần phủ. Trong thời gian này, phu nhân đừng ở Tần phủ, bởi vì những lương thực này sẽ gây nên sự bất tiện không nhỏ cho phu nhân.

- Việc này

Sắc mặt Tần phu nhân có chút khó xử.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Sao vậy? Lẽ nào phu nhân có chỗ khó xử?

Tần phu nhân do dự một lát mới nói: - Nhưng hoa của ta làm sao đây?

- Hoa? Hoa gì? Lý Kỳ hiếu kỳ nói.

Tần phu nhân trợn to hai mắt, nói: - Chính là hoa trong hoa viên của ta nha!

- Hả?

Lý Kỳ tự hỏi tâm tính của mình tuyệt đối có thể qua mặt tất cả mọi người, người khác mặt mày nhăn nhó, lo lắng hãi hùng, nhưng hắn vẫn có thể cười nói, ăn uống rất tốt, gần như trong lúc nói cười khí thế phá tường hôi phi yên diệt.

Nhưng Lý Kỳ tuyệt đối khôn ngờ rằng có người còn mạnh hơn cả hắn nữa. Người khác ngay cả vàng bạc châu báu, thậm chí là ngôi vua cũng không cần, cô còn để ý hoa của mình, oa! Đây hoặc là thần nhân, hoặc là kẻ ngốc nha!

Lý Kỳ há miệng thở dốc, nhưng cũng không biết làm sao mà nói.

Tần phu nhân nhìn thấy rất tò mò, nói: - Ngươi đang làm gì vậy?

- Phu nhân ngốcà không. Lý Kỳ cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nói: - Phu nhân, bây giờ mà phu nhân còn để ý hoa của mình? Phu nhân có biết tình hình bên ngoài thế nào không?

Tần phu nhân gật đầu nói: - Biết nha, quân Kim sắp đánh tới rồi.

Lý Kỳ nói: - Phu nhân biết như vậy, phu nhân không phải bị dọa đến ngốc rồi chứ?

- Ngươi mới bị dọa đến ngốc. Tần phu nhân hơi lườm hắn, nói: - Nhưng ta không làm những việc này thì có thể làm gì? Nếu ngươi cần tiền, thì ở chỗ ta cũng còn, cho dù ngươi không cần, ta cũng định quyên toàn bộ cho quỹ từ thiện.

Cũng đúng nha, nàng không trồng hoa thì có thể làm gì chứ, nhưng lúc này cô còn có tâm tình đi trồng hoa, thì thật không đúng mà! Lý Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nói: - Vậy phu nhânchí ít phu nhân cũng muốn bỏ trốn chứ!