Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1150: Không nên chết sẽ không chết




Đặc phái viên Kim quốc đột nhiên vào Kinh thành, khiến trên dưới Tống Triều đều mù mờ, không hiểu ra sao cả, có một vài chủ nghĩa lý tưởng, còn tưởng rằng Kim quốc có lòng từ bi, chuẩn bị trả khu đất Vân Châu cho Tống triều.

Đương nhiên, không thể nghi ngờ người này nói chuyện hoang đường viển vông.

Nhưng, bất kể thế nào, nếu huynh đệ chi bang phái người đến, Tống triều thế nào cũng phải chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon.

Khiến trên dưới triều đình tuyệt đối không ngờ là, lúc này mới là ngày đầu tiên, Triệu Hoàn có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, đàm phán đều đàm phán không thành, hai lên lớn tiếng ầm ĩ một trận, đặc phái viên Kim quốc tức giận phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi, chỉ nói một câu:

- Đám người Nam triều các ngươi thật giảo hoạt, hãy đợi gót sắt của Đại Kim ta đi.

Chỉ sợ là hiệp ước trên biển về sau, câu nói của Đặc phái viên Kim quốc nói nhấn mạnh nhất điều này.

Rối loạn! Rối loạn! Tất cả đều rối loạn!

Trước kia Hoàn Nhan A Cốt Đả khi còn tại vị, mỗi khi đối mặt với Tống triều, đều lưu lại đường sống, không muốn trở mặt với Đại Tống, điều này khiến triều đình coi như là một việc nghiêm trọng, chỉ có thể làm một vài hành động nhỏ, còn tự luôn bái phục sự khôn vặt của mình. Khi đó thật sự bình tĩnh tự nhiên trò chuyện vui vẻ, bắt người ta làm con khỉ đùa giỡn, dù sao công phu khua môi múa mép, Tống triều quả là vô địch nhất thiên hạ.

Nhưng lần này thái độ Kim quốc một phát thay đổi, há mồm ngậm mồm, chính là muốn xuất binh đánh ngươi, khiến trên dưới Tống triều bị dọa chết khiếp, tất cả đều rối loạn, Nghe nói Triệu Hoàn yếu đuối sau khi nghe xong câu nói kia của đặc phái viên Kim quốc, sợ tới mức gần như hôn mê bất tỉnh, còn triệu ngự y đến.

Chuyện này thật sự đến quá đột ngột, y hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì, cho nên yếu ớt như vậy, không chịu nổi trọng trách.

Tống Huy Tông sau khi biết được, bị dọa đến vỡ mật, mắng to Triệu Hoàn một trận, lại khẩn trương phái người giữ lại đặc phái viên Kim quốc, bất kể thế nào, cũng không được cho gã trở về Kim quốc.

Lần này, triều đình Tống tự đại, rốt cuộc cũng hiểu được mình có bao nhiêu phân lượng.

Lúc này Lý Kỳ đang ngồi trong văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị, dốc tâm suy nghĩ tìm cách trữ lương thực càng nhiều hơn nữa, một người đột nhiên xông vào, không hề có nửa tiếng gõ cửa, chính là Tần Cối, y còn dùng giọng nói vội vàng, nói: - Đại nhân, đại sự không ổn.

Lý Kỳ cau mày nói: - Tần Cối, ngươi thật sự càng sống càng tụt lùi rồi. Lễ nghi cơ bản như gõ cửa đều quên hết.

Tần Cối thở gấp nói: - Đại nhân thứ tội, thứ tội, hạ quan rất --- rất sốt ruột.

Lý Kỳ khụ một tiếng, nói: - Ngươi xem bây giờ đức hạnh của ngươi có khác gì kẻ ngồi đầu đường không, đây cũng không phải là Thương vụ cục. Ngươi thế này người khác cười cho, bình tĩnh, bình tĩnh.

Ta không bình tĩnh được nha! Tần Cối sắp khóc rồi, nói: - Đại nhân, hạ quan cũng vì sự đã rồi, Kim quốc --- Kim quốc tuyên chiến với Đại Tống chúng ta rồi.

Lý Kỳ hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ nói: - Ngươi có phải đang đang đùa không, tốt lắm, sao Kim quốc đã tuyên chiến với chúng ta rồi, không phải vẫn là hai nước huynh đệ chi bang sao, những lời như thế sau này đừng nói nữa.

Tần Cối thở gấp nói: - Việc này cực kỳ chính xác, hoá ra lần này đặc phái viên Kim quốc vào kinh thành là để hỏi tội chúng ta.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Hỏi tội? Hỏi tội gì?

Tần Cối kêu to một tiếng, nói: - Chuyện này là từ hiệp ước trên biển! Đại nhân chắc cũng biết, Đại Tống ta và Kim quốc ký hiệp ước trên biển, trong đó có một quy định, hai bên không được thu giữ phản đồ của nhau, nếu không, sẽ bị coi là quay lưng lại với hiệp ước.

Thì ra là thế! Lý Kỳ trong lòng đã đoán ra đại khái, gật đầu nói: - Chuyện này ta cũng biết, chúng ta vẫn tuân thủ hiệp ước mà.

Tuân thủ? Chúng ta từ đầu đến cuối đều không tuân thủ đấy. Đương nhiên, lời này không thể nói. Tần Cối uyển chuyển tường thuật lại việc đã xảy ra, nói lại một lần.

Tần Cối nói rất nhiều, nhưng dùng câu đầu tiên cũng có thể khái quát, thì chính là, không nên chết sẽ không chết.

Mọi người đều biết, những năm cuối ở Liêu quốc, người Khiết Đan phần lớn đã Hán hóa hết, hơn nữa trong Liêu quốc có rất nhiều người Hán, cho nên, lúc trước khi kí kết hiệp ước trên biển, Hoàn Nhan A Cốt Đả liền đề phòng điểm này, ông ta biết rõ, một khi Liêu quốc diệt vong, người Hán ở Liêu quốc nhất định sẽ tìm nơi nương tựa là Tống triều, một đại quốc nếu như không có đủ nhân khẩu để chống đỡ, thì dùng cái gì xưng vương, cho nên, Hoàn Nhan A Cốt Đả liền viết rõ trên hiệp ước, tuyệt đối không được thu nhận phản đồ đầu hàng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả lo lắng cũng không phải dư thừa, sự thật cũng đã chứng minh điểm này rồi, bởi vì Kim quốc khuếch trương thật sự quá nhanh, một ít người Nữ Chân này, làm sao có đủ để chiếm lĩnh toàn bộ, hơn nữa lúc ấy, trên dưới Kim quốc đang nóng lòng muốn tiêu diệt Liêu quốc, hoàn toàn không có thời gian đi củng cố lại địa bàn, cho nên khi bọn họ đối với tướng lĩnh Liêu quốc đầu hàng đều rất tốt, ngươi không cần phải động mông, ở nơi này thay ta trông coi, lính của ngươi ta chũng không cần.

Nhưng dù vậy, những tướng lĩnh Liêu quốc đầu hàng dù ở trong quân doanh của Kim, nhưng lòng vẫn hướng Liêu, bọn họ đều không phải thật sự thần phục với Kim, hơn nữa, lúc ấy Liêu quốc cũng chưa bị diệt, cho nên bọn họ đều trù binh mã, chuẩn bị khôi phục lấy quốc thổ.

Trong đó Bình Châu đại tướng Trương Giác chính là một nhân vật tiêu biểu, tuy rằng ông ta đầu hàng Kim quốc, nhưng không muốn khuất phục Kim quốc, mặc dù Hoàn Nhan A Cốt Đả đối xư vô cùng trọng hậu với ông ta.

Sau khi đàm phán về thổ địa Tống Kim xong, quân Kim bắt đầu khải hoàn hồi triều, nhưng quân Kim còn phải vội vã tác chiến với Liêu quốc, hoàn toàn không rút được quân để chuyển dân chúng các châu ở Yến Kinh đến phương Bắc, vì thế khiến quân binh Liêu quốc rõ ràng đã đầu hàng liền dựa vào những dân chúng này, để thực hiện kế sách tù binh áp giải tù binh.

Nhưng những người dân ở sống ở Yến Kinh sao có thể đồng ý xa xứ, càng không muốn sống dưới sự thống trị dã man ở người Kim, làm nô lệ cho bọn chúng, cho nên khi đi ngang qua Bình Châu, đã tìm được Trương Giác, hy vọng Trương Giác có thể dẫn bọn họ phản Kim.

Đây chính là điều Trương Giác ngày đêm nhớ mong, cảm thấy rằng cơ hội đã tới, vì thế bất ngờ làm phản, ngược lại đầu phục Tống triều, dù sao cũng đều là người Hán, tuy rằng bọn họ đều coi Liêu quốc là Tổ quốc, nhưng Tổ quốc đã bị diệt, tâm bọn họ tự nhiên hướng về Tống Triều.

Tống Huy Tông là người nào, đầu óc từ trước đến giờ vẫn không nghĩ việc đại sự, cả ngày chỉ suy nghĩ đến nơi nào để tán gái luyện đan, hay đi thưởng đá. Phải biết rằng hai châu Bình, Doanh này là Tống triều vẫn tha thiết ước mơ, vì thế không ngớt cãi nhau với Kim quốc, hiện giờ thấy không mất một quân binh nào, mà lại có được thứ mình muốn, ngay lúc đó ông ta quên luôn cái gọi là hiệp ước trên biển, vì thế mật chỉ cho Yến Sơn Phủ Tuyên Phủ Vương An Trung thu lưu và giúp đỡ Trương Giác, còn cải Bình Châu thành Thái Nhinh quân.

Không chỉ như thế, lúc ấy dân chúng ở toàn bộ khu đất Yến Vân cũng không muốn trở thành nô lệ Kim quốc, vì thế, bọn họ đều làm phản, bởi vì lúc ấy Kim quốc cũng không phái binh đóng ở khu đất Yến Vân, cho nên thành trấn đều do dân chúng người Hán gác. Bọn họ thay cờ Kim quốc thành cở Tống quốc, thành này liền là cuả ta, là của Tống triều, đáng yêu hơn nữa bọn họ còn viết tấu chương gửi cho Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông lúc ấy đều cao hứng si ngốc, một mảnh đất bên trái, một mảnh đất bên phải, đến thật nhanh nha. Ai ôi!! Đại Tống ta đây một trăm ngàn tinh nhuệ, còn không đoạt được, lần này các ngươi đã giúp ta mang về được toàn bộ rồi, hơn nữa còn không tốn nhiều sức, các ngươi so với đội quân tinh nhuệ của Đại Tống mạnh hơn rất nhiều. Vì thế, Tống Huy Tông liền trái một phong thư ủy nhiệm, phải một phong thư ủy nhiệm, đưa cho dân chúng, ngươi làm tri phủ, ngươi làm đại tướng, và còn phong bọn họ làm quân thắng vì nghĩa, quả thật đều dùng bọn họ như quân chính quy. Các ngươi quy thuân về trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.

Thích thì thật thích, nhưng ông ta hoàn toàn không suy nghĩ gì đến hậu quả.

Nhưng khi đó, quân Kim đang chiến đấu với quân Liêu khắp nơi, khuếch trương lãnh thổ, cũng không rảnh đi quản chuyện này. Đợi cho đến khi phục hồi tinh thần lại, đột nhiên phát hiện Bình Châu vẫn hoàn hảo không sao cả, hơn nữa rất nhiều nơi đã thành dân Tống, tình huống thật như shit!

Hoàn Nhan Tông Vọng sau khi biết tất cả, giận tím mặt, khẩn trương lãnh binh xuôi nam, đánh tan tác quân lính Trương Giác, không đến mấy ngày đã đoạt lại Bình Châu. Những quân binh dân chúng thấy quân Kim hung hãn như vậy, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết mình có bao nhiêu phân lượng, đây là cuộc chiến chết người. Bọn họ khẩn trương xin Tống triều giúp đỡ.

Nhưng lúc này, Tống Huy Tông lại làm ra một việc ngu xuẩn, ngoảng mặt làm ngơ đối với những dân chúng xin giúp đỡ, muốn binh, muốn vũ khí đều không có, cần thêm quân lương, càng không có. Ông ta thậm chí còn sợ quân Kim đến tìm mình gây rắc rối, còn khẩn trương phủi sạch quan hệ với dân chúng này, như thế là xong. Dân chúng cảm thấy mình bị bán rẻ, hận Đại Tống còn hơn Đại Kim, hận không thể lập tức tấn công Tống.

Nhưng tất cả đều không thoát khỏi cặp mắt của Hoàn Nhan Tông Vọng, đây chính là cơ hội tốt để gã thu phục lòng người, vì thế, sau khi đoạt được những khu đất này, lập tức hỏi Tri châu Yến Sơn phủ Vương An Trung mình muốn mang Trương Giác và các đầu lĩnh liên quan về.

Tống triều yếu đuối thấy quân Kim đến đây, thầm nghĩ dàn xếp ổn thỏa, không ngờ giết toàn bộ những người này, đem đầu người cho Hoàn Nhan Tông Vọng đưa đi, trong đó cũng bao gồm cả đầu của Trương Giác.

Kể từ đó, Tống triều ở khu đất Yến Vân đã mất lòng người, cũng không còn ai muốn đầu nhập vào Tống triều nữa, toàn bộ tâm đã hướng về Kim quốc. Hoàn Nhan Tông Vọng bắt đầu nhân cơ hội củng cố khu đất Vân, Bình, Doanh Châu, chẳng những không trị tội dân chúng, ngược lại còn để họ ở lại cố hương của mình, miễn trừ thuế má cho họ, cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất

Những dân chúng này thấy vậy, cảm thấy Kim quốc hơn Đại Tống gấp trăm lần, cam tâm bán mạng vì họ, có thể tưởng tượng, một khi Kim quốc tấn công Tống, những dân chúng này sẽ là những binh sĩ xung phong đi đầu.

Không chỉ như thế, phải biết Quách Dược Sư Oán Quân bọn họ cũng là binh hàng của Liêu quốc, bọn họ thấy Đại Tống các ngươi cứ đưa người sang như vậy, còn ném đá xuống giếng, làm đao phủ của Kim quốc, ai biết rằng một ngày nào đó ngươi lại đối xử với ta như vậy, cho nên, hành động kia của Tống Huy Tông đã làm tổn thương sâu sắc đến dân chúng khu đất Yến Vân.

Dù việc này đưa tới động tĩnh rất lớn ở khu đất Yến Vân, nhưng ở Đông Kinh không có cái gì gợn sóng, thậm chí có thể nói, hơn phân nửa người dân không biết, nguyên nhân là do chính quyền Vương Phủ lúc đó, không muốn để chuyện này cho dân chúng biết, để tránh tạo thành ảnh hưởng tiêu cực, vì vậy giấu kỹ, tất cả đều do Tống Huy Tông, Vương Phủ và các đại thần thương định.

Mặt khác, Hoàn Nhan Tông Vọng lúc ấy cũng không làm ầm lên, sau khi Tống triều giao người ra, gã liền không làm gì nữa.

Bởi vì khi đó Lý Kỳ chưa có địa vị hiện giờ, vẫn chưa tham gia vào trong đó, vì vậy, hắn cũng không hiểu rõ việc này, tuy nhiên có nghe nói qua, nhưng việc đã xảy ra, hắn còn có thể làm gì.

Vốn dĩ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, Tống Huy Tông cũng đã quên việc này đi, chưa từng nghĩ đến, việc này cũng đã qua hơn một năm, đối phương không ngờ tìm tới tận cửa hỏi tội.

Đây chính là có lý có cứ nha, lúc trước khi ký hiệp ước trên biển, nói rõ là không thu nạp đầu hàng phản bội, ngươi làm vậy không nghi ngờ gì là xẻ bỏ hiệp ước.

Nhưng Lý Cương lại dựa theo đạo lý Mạnh Tử để nói, nói cái gì Đại Tống không thu nạp đầu hàng phản bội, mà đối phương tự thấy minh chủ mà quy thuận, các ngươi không có được lòng dân, sao có thể trách ta, Đại Tống ta không nên trả người cho các ngươi, không chỉ như thế, Lý Cương lấy phản thủ làm công kích, yêu cầu đối phương khu đất Vân Châu.

Đặc phái viên Kim quốc bị chính nghĩa lẫm liệt của Lý Cương làm cho tức điên, ta tuyên bố tới đây là để tìm cớ, ngươi lại chế giễu, ngược lại còn bới móc ta, hai người tranh luận gay gắt, đều chửi ầm lên, suýt nữa động thủ, sau đó, đặc phái viên Kim quốc lười nói, chúng ta vẫn dùng đến vũ trang đi, đây chính là kết quả họ muốn.