Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1136-2: Sự kiện bê bối (2)




Thái Du tức giận hừ một tiếng, nhưng trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, việc này thật sự khiến gã khó xử mà. Cả hai người này đều do một tay gã nâng đỡ, bởi vì gã căn bản không có thực tài làm việc, cho nên chuyện của Xu Mật Viện đều về cơ bản đều giao cho hai người này giải quyết, tuyệt đối có thể nói là tay trái tay phải của gã, lại thở dài một hơi, nói: - Trực Học sĩ, trước hết ngươi đừng khóc nữa, việc này ngày sau ta nhất định trả lại công bằng cho ngươi. Nhưng bây giờ trước hết phải bỏ qua, lấy đại cục làm trọng nha.

Hồng Quý kinh ngạc nhìn Thái Du, hình như đang nói, bỏ qua, ngươi nói nghe nhẹ nhàng lắm, nếu thê tử của ngươi bị người ta chơi, ngươi có bỏ qua không?

Ánh mắt Thái Du có ý né tránh, nói:

- Việc này bây giờ đã ầm ĩ đến mức người đời đều biết, ngày mai tảo triều nhất định sẽ có người dùng chuyện này công kích Xu Mật Viện chúng ta, cho nên, giờ này phút này, chúng ta phải đoàn kết nhất trí, cùng nhau chống ngoại địch, hiểu không?

Hồng Quý ủy khuất nói: - Nhưng Xu Mật Sứ, loại chuyện này ngài bảo hạ quan làm sao nhịn đây.

Hai hàng chân mày của Thái Du khẽ nhíu, nói: - Nhịn không được cũng phải nhịn. Đã như vậy rồi, cho dù giết thằng nhãi này, chẳng phải ngươi cũng bị người ta cười chê sao, ngươi có thể được gì chứ? Nếu đã không thể, vậy tại sao không nghĩ cách đi cứu vớt thanh danh của mình chứ.

Hồng Quý thấy Thái Du nổi giận, cũng không dám nói nhiều, nhưng trong mắt đầy vẻ không cam tâm.

Tào Tú vội nói: - Xu Mật Sứ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nếu vì chuyện này mà mất cả công việc, vậy ông ta thật sự sẽ chạy đi nhảy sông tự sát mất.

Thái Du trầm ngâm một lát, nói: - Rất đơn giản, các ngươi có chết cũng không thừa nhận. Chuyện này chỉ cần các ngươi không thừa nhận, thì bọn họ cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ xác thực nào, chỉ dựa vào cái miệng của bọn họ mà muốn lật đổ các ngươi, thì tuyệt đối không thể nào. Nhớ kỹ, phàm là những người biết việc này bên cạnh các ngươi, cũng nhất định phải quản lý cho tốt, còn đạo quán kia, các ngươi cũng mau phái người dặn dò một tiếng, bảo bọn họ ngậm miệng lại, nếu ai dám nhiều lời thì làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể nói chuyện. Đặc biệt là ngươi, Hồng Trực Học sĩ, ở nhà nhất định không thể biểu hiện bất kỳ vẻ tức giận nào với thê tử của ngươi, hơn nữa còn phải tỏ ra đặc biệt ân ái nữa.

Hồng Quý vội la lên: - Xu Mật Sứ, hiện tại ta chỉ hận không thể bỏ dâm phụ kia, người lại bảo ta

Thái Du ừm một tiếng, cắt đứt lời ông ta, nói: - Ta biết ngươi không chịu được uất ức lớn như vậy, nhưng bây giờ liên quan đến thanh danh của cả Xu Mật Viện, thậm chí là tiền đồ của các ngươi. Các ngươi cho rằng những Ngôn qua kia sẽ ngồi không sao, sai phạm về mặt đạo đức này trong mắt bọn họ còn nghiêm trọng hơn cả phạm pháp nữa. Ta đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng, ai trong các ngươi rời khỏi Xu Mật Viện đều là việc ta không muốn nhìn thấy. Nghe ta, ta bất kể sự thật thế nào, nếu ai trong các ngươi không làm theo lời dặn của ta, ta sẽ cho các ngươi biết tay.

Mặc dù gã không có đại tài, nhưng cũng sống được đến hôm nay trong cái chảo nhuộm quan trường to lớn này rồi, hơn nữa một bước lên mấy, từ đó có thể thấy, gã tuyệt đối không phải hạng giá áo túi cơm, đặc biệt là những chuyện lục đục tranh đấu này, gã vẫn có chút tài năng.

Hai người Tào, Hồng đều biết thủ đoạn của Thái Du, nếu đắc tội gã, ai cũng không có kết quả tốt. Hồng Quý tuy trong lòng không cam tâm, nhưng dưới sự bức bách của Thái Du, ông ta cuối cùng cũng khuất phục, gật đầu nói: - Tuân mệnh.

Hôm đó, Thái Du lập tức soạn một bản tấu chương thượng tấu Hoàng thượng, nói có người bịa đặt ác ý, hi vọng triều đình có thể làm chủ cho Xu Mật Viện, điều tra thủ phạm, trả lại công bằng cho Xu Mật Viện, lắng nghe chân tướng.

Mà Hồng gia, Tào gia nhận được sự quan tâm của dân chúng lại sóng yên biển lặng, đặc biệt là Hồng gia. Nghe nói Hồng phu nhân không nhịn được muốn đập đầu tự sát tỏ rõ trong sạch, may mà được hạ nhân ngăn cản, có người còn chính mắt nhìn thấy, Hồng Quý còn mua một bộ trang sức đắt tiền tặng cho thê tử, an ủi thê tử.

Tống Huy Tông tuyệt đối không ngờ Lý Kỳ còn tung ra tin tức này, trong lòng phiền muộn không thôi. Ông ta vì không muốn tổn hại thanh danh của Xu Mật Viện, về tình về lý, cuối cùng ông ta vẫn nghiêng về phía Thái Du.

Tuy rằng Xu Mật Viện thà chết cũng không thừa nhận việc này là thật, triều đình cũng đã nói rõ, nhưng trong dân gian càng đồn càng dữ dội. Không đến một ngày liền có hơn mười phiên bản, phiên bản khoa trương nhất nói gì mà, thê tử của Hồng Quý và Tào Tú là thanh mai trúc mã, là Hồng Quý hoành đao đoạt ái, chọc Hồng Quý giận đến độ suýt chút đốt nhà, cái nón xanh này thật sự là quá nghẹn khuất mà.

Ngoài ra, phàm là người của hai nhà này đi trên đường đều sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến bọn họ phiền muộn vô cùng, bây giờ người của hai nhà Hồng, Tào dứt khoát không ra khỏi cửa, lần này thật mất mặt, tổn hại không gượng dậy nổi mà!

Song, người khởi xướng tất cả những chuyện này là Lý Kỳ lúc này lại đang ngồi trong một quán trà, nhàn nhã ung dung thưởng trà, nghe thấy người qua lại đều đang đàm luận chuyện này, hơn nữa, chưa đến nửa canh giờ thì đã nghe thấy n phiên bản rồi, bật cười ha ha, tự mình lẩm bẩm: - Không ngờ tên kia cũng không phải ngu xuẩn đến cực hạn, có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đưa ra cách ứng phó tốt nhất, nhưng có tác dụng gì chứ? Tự lừa gạt mình thì có thể ngăn chặn cái miệng của mọi người sao. Ta thật muốn xem ngươi sẽ chặt tay trái, hay là tay phải đây. Ôi chao, mu bàn tay là thịt lòng bàn tay cũng là thịt nha, ngẫm lại thật đau đầu mà. Ha ha, tên khốn kiếp ngươi, lần trước hại ta thảm như vậy, lần này cuối cùng cũng để ta trút được cơn giận này rồi.

Đúng lúc này, Thái Dũng đột nhiên đến đây, nhỏ giọng nói: - Kinh tế sử, lão gia mời ngài qua phủ một chuyến.

Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Xảy ra chuyện gì sao?

- Ta cũng không biết.

- Vậy à! Vậy đi thôi.

Nhưng mà, dù sao Lý Kỳ cũng là một kẻ ngoại lai, hắn cũng không hiểu rõ về triều dã lắm, hắn hoàn toàn không biết tất cả những gì Nhật báo Chuối Tiêu làm đã khơi dậy phẫn nộ của văn võ cả triều, hơn nữa, hình như Lý Kỳ cũng đã đánh giá thấp thủ đoạn của bọn họ.

Thái Phủ.

Chỉ thấy Thái Kinh ngồi phía trên, bên dưới là đám đại thần Cao Cầu, Lý Bang Ngạn, Lý Kỳ, Bạch Thời Trung, Thái Du, Thái Thao. Ngoài trừ Lý Kỳ, những người còn lại đều sắc mặt âm trầm, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ, phảng phất như đang gặp đại địch vậy, nhưng rất nhanh, Lý Kỳ cũng ra vẻ giống như bọn họ vậy, phải thuận theo dòng nước nha.

Tuy rằng có rất nhiều oan gia ngồi ở đây, nhưng lúc này bọn họ đều bỏ qua những ân oán và thành kiến trước kia, mà nguyên nhân khiến bọn họ có thể cùng lúc ngồi ở đây với nhau chỉ có một, chính là "Nhật báo Chuối Tiêu".

Bọn là là ai chứ, có ai mà không quyền cao chức trọng, chưa từng bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, vậy mà bây giờ lại bị Nhật báo Chuối Tiêu kia làm cho ăn không ngon, ngủ không yên. Cơn giận này bọn họ không cách nào nuốt xuống được, hiện giờ trên dưới triều dã đoàn kết nhất trí, cùng nhau chống địch.

Thái Kinh khẽ nhắm hai mắt, chậm rãi nói: - Tin rằng các vị nhất định rất chấn kinh với những chuyện xảy ra gần đây. Nhìn vào những việc mấy ngày nay, việc này rõ ràng đã có âm mưu từ lâu, đối phương chính là đang nhằm vào những đại thần chúng ta.

Thái Du hung hăn nói:

- Nếu để ta biết kẻ nào giở trò phía sau, ta sẽ bắt hắn sống không bằng chết.

- Xu Mật Sứ nói câu này, tại hạ tán thành vô cùng, nhất định phải giết chết những kẻ đó, hơn nữa không thể để dở sống dở chết được, mẹ kiếp, không ngờ lại khiến ta phải đi quét được, ăn bụi hết mấy ngày, thật sự là buồn cười mà, tức chết ta. Lý Kỳ lại diễn trò xiếc vừa ăn cướp vừa la làng, tuy rằng là kế cũ, nhưng giá trị vẫn đáng để khẳng định.

Cao Cầu thoáng liếc hắn, nói: - Tình hình hiện tại càng lúc càng bất lợi với chúng ta, tuy tạm thời vẫn chưa đốt tới đầu ta, nhưng ai dám đảm bảo lần sau Nhật báo Chuối Tiêu sẽ làm ra chuyện gì chứ, cho nên việc cấp bách bây giờ là phải lập tức tra ra Nhật báo Chuối Tiêu do ai tạo ra. Lý Kỳ, gần đây ngươi điều tra thế nào?

Cầu ca, ngươi sợ cọng lông chứ, ta không dám đi chọc ngươi đâu, hà tất phải chui vào vũng nước đục này. Lý Kỳ khẽ đảo mắt, nặng nề thở ra một hơi, nói: - Tên đó thật sự quá giảo hoạt, căn bản không thể điều tra được.

Thái Kinh hừ một tiếng, nói: - Lão phu không tin, trên mảnh đất một mẫu ba phân này còn có ai có thể giấu trời qua biển được.

Bạch Thời Trung nói: - Chẳng lẽ thái sư đã nghĩ ra đối sách rồi.

Thái Kinh cười lạnh nói: - Lão phu vốn cho rằng đối phương cũng chỉ là nhằm vào một số người, như vậy lão phu cũng không muốn xen vào. Hiện tại xem ra, mục đích của đối phương không chỉ như vậy thôi. Giỏi thật, lão phu tuy tuổi cao, nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng có thể ức hiếp Thái phủ ta. Các vị đồng liêu, cũng nên để cho những tên tiểu tặc không thấy ánh sáng kia được nếm thử thủ đoạn của chúng ta rồi.

- Tất cả nghe theo lời dặn của Thái sư. Mọi người đồng thanh nói.

Trong lòng Lý Kỳ bất giác giật nảy, lão già này cũng không tiện đối phó nha, bây giờ sự việc đã làm ầm lớn như vậy rồi, lỡ như bọn họ tra ra là do ta làm, sặc! Vậy thì không hay rồi.