Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1131-1: Nhất định phải nghiêm trị (1)




Sau khi Lý Kỳ trở lại vai trò diễn viên, kỹ năng diễn xuất cũng đã đạt tiêu chuẩn nhất định. Thái Kinh thấy hắn thần sắc hoảng loạn, rất tin tưởng mà không nghi ngờ, vội nói:

- Ngươi cũng không cần gấp gáp, việc này hết thảy vẫn còn chưa rõ ràng, mặc dù đem đến chỗ Hoàng thượng, ta nghĩ cũng không có sóng gió gì lớn lắm.

Cao Cầu cẩn thận nói:

- Thái sư, hiện giờ cũng không thể sơ suất được!

Lý Kỳ vội hỏi:

- Thái úy, sao lại nói như vậy?

Cao Cầu nhíu lông mày nói:

- Bình thường ngươi cũng không lên triều sớm, đối với chuyện xảy ra trong triều, tuyệt không hiểu chút nào. Từ sau khi ngươi đề xuất chống hủ bại, đề cao liêm khiếtkia, những ngôn quan đó giống như bị điên vậy, đụng ai cũng cắn, đến ngay cả Hoàng thượng cũng không thể thoát khỏi, nếu việc này kinh động đến bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không ăn không ngủ đi thu thập chứng cớ, sau đó dồn ngươi trong tội chết. Phải biết rằng việc này rõ ràng là có nhân cố ý làm ra, ta nghĩ tuyệt sẽ không dễ dàng bị ngươi bưng bít cho qua như vậy.

Lão già cẩn thận Vương Trọng Lăng này, vừa nghe đến ngônquan, toàn thân đã hơi run run, nhìn trái ngó phải, trong lòng rất sốt ruột, nhưng ông ta lại không nghĩ ra biện pháp gì.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Không sai. Lão phu quả thực có hơi coi thường rồi, việc này xem ra là có người đứng đằng sau thao túng, hơn nữa chính là nhằm vào Lý Kỳ ngươi, đến lúc đó nhất định sẽ náo đến triều đình, trước đây ngươi lại đắc tội nhiều người như vậy, bọn họ nhất định sẽ hợp nhau tấn công, khi đó, cho dù hoàng thượng muốn bảo vệ ngươi, chỉ sợ là cũng bất lực.

Lý Kỳ vội la lên:

- Vậy phải làm sao mới được?

Dù sao Thái Kinh cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, giơ tay lên, nói:

- Việc này muốn bình yên vượt qua, chỉ sợ là không thể rồi, nhưng nếu muốn chút chuyện này đã đánh ngã ngươi, đó cũng là điều tuyệt không thể nào, chỉ cần Tân Pháp không phế, thì ngươi sẽ không bị trừng phạt quá nặng.

Cao Cầu ừ một tiếng, nói:

- Thái sư nói có lý, Lý Kỳ hiện giờ thân kiêm nhiều chức, hơn nữa nhiều lần lập kỳ công, hoàng thượng tuyệt sẽ không bởi vì chuyện này mà nghiêm trị Lý Kỳ. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể bởi vậy mà sơ suất, bởi vì hết thảy của hết thảy vẫn chỉ là ngắm hoa trong sương.

Nói tới đây, có vẻ ông ta bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, nói:

- Lý Kỳ, ngươi hôm nay hình như không giống ngươi lắm nha?

Lý Kỳ ngỡ ngàng trừng mắt, nói:

- Cái gì… cái gì mà ta không giống ta?

Cao Cầu hồ nghi nhìn hắn, nói:

- Việc này xảy ra ở thời điểm mấu chốt này, mặc dù cũng không tính là việc nhỏ, nhưng so với khó khăn ngươi gặp phải trước kia thì vẫn nhẹ hơn, nhưng lúc trước lại chưa bao giờ thấy ngươi hoảng hốt như vậy?

Thái Kinh nghe ông ta nói như vậy, dường như cũng hiểu được có chút kỳ lạ.

Chết tiệt, nhập vai quá rồi, quên mất chính mình cũng là một hán tử cứng rắn vinh nhục bất kinh! Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, bật cười ha hả nói:

- Thái úy, đã lúc này rồi, ngài chớ có đùa giỡn với ta nữa chứ, ta không thể chịu thêm chút hoảng sợ nào nữa đâu…

Khi nói ra câu này, đầu óc hắn chuyển động như bay, lại tiếp tục nói:

- Đúng vậy, trước kia ta từng gặp chuyện nghiêm trọng hơn thế này, nhưng việc này và chuyện lúc trước không giống nhau nha. Bởi vì việc này đã dính vào ta rất rõ ràng, nhất cử nhất động của ta, đều nằm trong tầm giám sát của người khác. Ta đây có thể không hoảng hốt sao? Ta tin đổi lại là bất cứ người nào, e là cũng sẽ như thế thôi.

Cao Cầu nhướn hai hàng lông mày, gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.

Thái Kinh cũng không hoài nghi nữa, nói:

- Bây giờ ở đây nghĩ, e là cũng không làm nên chuyện gì, hay là chúng ta đi về trước đi, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại thương lượng đối sách.

Lý Kỳ cũng là người bạn mà lão ta coi trọng nhất, lão ta thật tâm không hy vọng nhìn thấy Lý Kỳ có chuyện gì.

Cao Cầu cũng giống như thế! Mấy người lại nói thêm vài câu nữa, sau đó liền vội vội vàng vàng rời khỏi phòng riêng. Vương Trọng Lăng trước khi đi, còn phức tạp liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt rất là rối rắm nha!

Lý Kỳ nhìn hết toàn bộ, cười thầm, lão hàng ngươi đây không phải là muốn đổi ý chứ, như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền đến mọi người.

Đợi sau khi bọn họ đều rời khỏi, Lý Kỳ mới đứng dậy, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười tà ác, thầm nghĩ, trò hay mới bắt đầu rồi.

Còn chưa chờ hắn ra phòng riêng, Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu đã đi đến.

Lý Thanh Chiếu vội vàng hỏi:

- Lý Kỳ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Lý Kỳ gượng cười nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ không cần lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

- Chuyện nhỏ?

Tần phu nhân cau mày nói:

- Nhưng ta coi vẻ mặt phụ thân, không giống như là chuyện nhỏ nha!

Lý Kỳ tức giận nói:

- Phu nhân, người còn không biết cha người sao, chuyện nhỏ bằng hạt vừng thì ông ấy cũng là bộ dạng này, ở điểm này, phụ nữ các người thật đúng là cực kỳ giống.

Lý Thanh Chiếu nói:

- Bọn họ cũng đều là lo lắng cho ngươi, sao ngươi có thể nói muội muội như thế chứ.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ nói rất đúng.

Dừng một chút, hắn lại quay sang Tần phu nhân nói:

- Phu nhân, bây giờ ta trịnh trọng tuyên bố với người, ta thu hồi lời nói vừa rồi.

Tần phu nhân đời nào mà để ý mấy chuyện này, bằng không đã sớm tức chết rồi, thản nhiên nói:

- Không cần phải vậy, nhưng ta hy vọng ngươi hiểu, bản thân ngươi dính líu đến từ trên xuống dưới mấy nghìn người của Túy Tiên Cư, nếu đã xảy ra chuyện gì, hy vọng ngươi không giấu giếm ta.

Lý Kỳ hỏi:

- Phu nhân, nếu là quả thật đã xảy ra chuyện gì, thì ngươi sẽ thế nào?

- Ta…!

Tần phu nhân sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, phải biết rằng Lý Kỳ là đại quan tam phẩm, so với cha nàng còn cao hơn mấy phẩm cấp thì càng không cần phải nói rồi, nếu Lý Kỳ xảy ra chuyện, chỉ bằng một kẻ nữ tử như nàng, đừng nói hỗ trợ, muốn không cản trở cũng khó khăn a!

Lý Kỳ thấy Tần phu nhân sắc mặt xấu hổ, cũng không muốn tiếp tục trêu cợt nàng nữa, cười nói:

- Được rồi! Đây quả thực không phải là chuyện lớn gì, các người cứ yên tâm đi. Tuy nhiên, phu nhân, chuyện này không thể nói cho Hồng Nô biết nha!

Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.

- Ta ra ngoài trước xem thử tình hình thế nào, xin lỗi không tiếp được nữa.

Lý Kỳ nói xong liền đi luôn, xuống tới dưới lầu, không ít người đều chạy đến hỏi, ngoại trừ đám tài tử Cao Nha Nội không tim không phổi, Hồng Thiên Cửu và kẻ thù không đội trời chung Tống Ngọc Thần ra, những người còn lại đều là quan tâm hỏi han.

Lý Kỳ mỉm cười đáp lại, tỏ vẻ mình không sao, nhưng bước chân lại không dừng lại, bước nhanh rời khỏi Túy Tiên Cư.

Ra khỏi Túy Tiên Cư, Lý Kỳ và Mã Kiều đi bộ dọc theo con đường Biện Hà, chỉ thấy người đi đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, xì xào bàn tán.

Mã Kiều cũng là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, chịu không nổi kiểu ánh mắt hoài nghi này, buồn bực nói:

- Bộ Soái, ngài đây là làm gì? Cả đời này tôi cũng chưa bao giờ thấy ai tự tố cáo mình tham ô nhận hối lộ.

Lý Kỳ lườm y một cái, nói:

- Ngươi có biết nói chuyện không vậy? Ngươi không xem trên báo viết là như vậy hay sao? Hơn nữa đây có thể gọi là tham ô nhận hối lộ sao? Ta đây gọi là lễ nghi xã giao, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng tặng quà cho sư muội của ngươi sao?

Mã Kiều nói:

- Hai chuyện này sao có thể đánh đồng được.

Lý Kỳ nói:

- Này không phải giống nhau sao, kẻ có tiền tặng quà cáp đương nhiên là rộng rãi một chút, chỉ là chừng đó nguyên nhân thôi.

Mã Kiều hiếu kỳ nói:

- Nhưng Bộ Soái ngài làm như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Phàm việc gì cũng phải có một người tiên phong, việc này do ta làm người tiên phong thì thật là không có gì thích hợp hơn, là ta tự nguyện. Thôi đi, người ngay thẳng như ngươi, có nói thì ngươi cũng không hiểu được.

Mã Kiều vừa nghe, cảm thấy giống như cũng là như vậy, y quả thật là một người ngay thẳng, vì thế cũng không hỏi nhiều, đột nhiên, ánh mắt y thoáng nhìn qua hướng bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Bộ Soái, hình như có người theo dõi chúng ta?

- Vậy sao?

- Không sai được. Cũng không chỉ có một tên, hay là tôi bắt một tên lại hỏi thử.

- Không cần, cho bọn họ đi thôi.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Không ngờ là bọn họ động thủ nhanh như vậy.

Mã Kiều nói:

- Bộ Soái biết là ai?

Lý Kỳ cười nói:

- Đương nhiên biết, bọn họ là muốn nhân lúc ta tâm hoảng ý loạn, muốn tìm ra khe hở để bắt ta, thế này cũng quá coi khinh ta rồi đó. Cho dù ta thật sự tham ô nhận hối lộ, cũng tuyệt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này. Tuy nhiên, nếu bọn họ đã phối hợp như vậy, thì sao ta lại không diễn vai diễn này cho thật thêm chút nữa nhỉ. Đi thôi, đến trang viên tây ngoại ô.