Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1130-1: Lòng ta đang khóc (1)




Không hổ là Cao Nha Nội ai gặp cũng hận, cái miệng ti tiện này đúng là khiến người ta hết nói nổi.

Một khoảnh khắc trầm lặng qua đi, trong lòng mọi người ở đây đều phải giơ lên ngón tay cái về hướng y, khâm phục cực kỳ, chuyện thế này, y cũng dám lớn tiếng đọc thẳng ra trước công chúng như vậy, phải biết rằng đương sự cũng đang ở đây, hơn nữa, đương sự này còn là đại quan tam phẩm trong triều nữa chứ.

Chỉ sợ, ngoại trừ Cao Nha Nội đơn thuần đáng yêu, cũng không ai có thể làm ra chuyện như thế này được.

Kỳ thật từ sau khi Vương Tuyên Ân đi rồi, Cao Nha Nội luôn có một kiểu cảm giác độc cô cầu bại, cuộc sống yên tĩnh, khiến y mất đi sự kích thích, điều này khiến y rất buồn bực, bây giờ, cuối cùng đã xuất hiện một tin tức mang tính bùng nổ, y không vui sao được, hơn nữa đối tượng còn là Lý Kỳ mà bình thường đã nhiều lần lừa dối y, vui sướng khi người khác gặp họa là chuyện chắc chắn. Đương nhiên, y vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không phải muốn Lý Kỳ chết sớm một chút, chỉ là y muốn cười nhạo, không có ý gì khác, đơn thuần là vui sướng khi người khác gặp họa thôi.

Tin tức này từ chỗ Cao Nha Nội vừa truyền ra, trong Túy Tiên Cư giống như cái nồi bị nổ tung, mọi người vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Lý Kỳ, vừa xì xào bàn tán.

Lý Kỳ nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Cao Nha Nội đơn thuần ngây thơ, chỉ muốn cởi giày ném xuống, ngươi vui sướng khi người khác gặp họa, ta không trách ngươi, bởi vì bình thường ta cũng vui sướng khi người gặp họa đối với ngươi không ít, nhưng ngươi không thể lộ liễu như vậy nha, quá là không nể mặt mà.

- Lý Kỳ…

Trong lòng Tần phu nhân căng thẳng, thầm nghĩ, chuyện mà mình lo lắng, cuối cùng đã xảy ra rồi sao? Nhưng mới kêu lên một cái tên, chợt thấy khóe miệng Lý Kỳ vẫn mang nụ cười, kinh ngạc nói:

- Lý Kỳ, đã đến lúc này rồi, sao ngươi vẫn còn cười được?

Chết tiệt! Lộ mẹ nó rồi! Xem ra đã quen làm đạo diễn rồi, giờ quên mất tố chất cơ bản của một diễn viên mất rồi. Trong nháy mắt Lý Kỳ đã làm ra bộ dạng buồn khổ, nói:

- Ta… ta đâu có cười chứ!

Tần phu nhân nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói:

- Không đúng, rõ ràng là ta vừa mới thấy ngươi mỉm cười.

Lý Thanh Chiếu gật đầu nói:

- Ta nhìn thấy rồi.

- Ách… Được rồi, ta đang khóc trong lòng.

- Uhm?

Lý Kỳ liếc mắt một cái, hời hợt nói:

- Được rồi, được rồi, không đùa các người nữa, chẳng lẽ ta không nên cười sao? Tin tức này đúng là hoang đường nhất thiên hạ, các người cũng đều biết, Lý Kỳ ta là loại người chính trực, tham ô thụ hối gì đó, bốn chữ này không dính dáng gì đến ta nha!

Nếu như nói ngươi cũng được coi như là người chính trực, thì cũng chỉ là ngươi tham ô kiêu ngạo hơn một chút so với người khác, còn không dính dáng đến? Thì chỉ có ta biết, đã có vài khoản rồi. Tần phu nhân tức giận liếc nhìn Lý Kỳ, đang muốn mở miệng.

Ánh mắt Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn xéo qua bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Phu nhân, cha người đang nhìn qua đây, mau nở một nụ cười an ủi đi.

Tần phu nhân thoáng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một đám cá sấu lớn đang đứng trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian, Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Trọng Lăng đều là những người lẫy lừng, hơn nữa, ánh mắt đều hướng tới bên này, chẳng những không cho Lý Kỳ một nụ cười an ủi, ngược lại còn lui sang bên cạnh một bước, nhỏ giọng nói:

- Nụ cười an ủi cái gì, câu này của ngươi có ý gì?

Hức!Mụ nội! Có cần phải phủi sạch quan hệ nhanh như vậy không. Lý Kỳ sách một tiếng, nói:

- Người quên lời thề non hẹn biển của chúng ta… ồ không, nên là sự hợp tác chúng ta rồi à.

Tần phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, tức giận nói:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, lúc ấy ta đã nói rõ ràng, là ngươi chấp nhận, ta không chấp nhận.

Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ nói:

- Gì mà ngươi chấp nhận, ta không chấp nhận?

- Chuyện này à…

- Ồ, tỷ tỷ. Chuyện chúng ta nói là trên phương diện hợp tác làm ăn.

Tần phu nhân vội vàng chen ngang lời nói của Lý Kỳ.

Lý Thanh Chiếu hồ nghi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, Cao Nha Nội ở dưới lầu lại hét lên:

- Ay, Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu? Nói thầm cho ta biết đi.

Tên tiểu tử Hồng Thiên Cửu kia cũng hét theo:

- Đại ca, trong đó có đồ vật gì thú vị hay không, nói nghe một chút đi.

Ngươi đang gào lên trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể nói thầm sao? Ngươi đây là đang hại ta à! Đau đầu nha! Lý Kỳ cả giận nói:

- Ta nói hai người các ngươi có phải ăn no rỗi việc hay không, loại tin đồn này các ngươi cũng tin? Thật đúng là không biết cái gì hết.

Người vừa nãy cầm tờ Nhật Báo Chuối Tiêu sợ bị Lý Kỳ trả thù vì chuyện này, vội vàng nói:

- Không sai, không sai, tin tức trên tờ báo này quả thực không thể tin, hơn nữa trên đó cũng không có nói Kinh Tế Sử tham ô nhận hối lộ, chỉ nói là khi ngài ấy ăn tết, có nhận một chút lễ nhỏ.

Cao Nha Nội ừ hử một tiếng, nói:

- Tên tham quan nào không thu lễ hả!

- Khang nhi, còn thật là làm càn quá rồi.

Lần này không cần Lý Kỳ ra tiếng, Cao Cầu đứng ở trên lầu liền phẫn nộ quát.

- YAA.A.A..! Quên mất cha ta cũng ở đây.

Cao Nha Nội cúi đầu, lập tức trốn phía sau Chu Hoa.

Ha ha! Cha ngươi cũng không phải một người sạch sẽ, ngươi là châm chọc lão tử đây, hay là châm chọc lão tử ngươi hả! Lý Kỳ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng lại thấy Tần phu nhân lại nhìn qua, vội vàng đổi thành vẻ mặt buồn bực.

Không ngờ rằng một số động tác nhỏ này của hắn, toàn bộ đều nằm trong mắt Tần phu nhân, thấy chính hắn cũng xem như không có chuyện gì, thầm nghĩ, tin tức này nhất định là giả, nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Cao Cầu lại nói:

- Khang nhi, con lên đây một lát.

- Vâng! Hài nhi lên ngay.

Cao Nha Nội thấy lão tử gọi đích danh y rồi, muốn trốn cũng không được, đành phải đưa tờ báo trong tay cho Chu Hoa ở bên cạnh, hai tay nhấc vạt áo trước, vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

Lý Kỳ nhìn thấy, thật sự cũng nhịn không được nữa, bật cười.

Cao Cầu tức giận tới sắp bất tỉnh rồi, quát:

- Con làm gì vậy? Là ta kêu con đem tờ báo đó lên.

Những người còn lại đồng loạt cúi đầu, hai vai khẽ rung, có lẽ bọn họ đều đang nghĩ, nếu ta có một đứa con trai như vậy, thế nào cũng bị tức chết mất thôi.

Cao Nha Nội a một tiếng, còn chưa chờ y kịp phản ứng, Chu Hoa đã tiến lên, đem tờ báo tới, cúi đầu, lén cười nói:

- Nha Nội, đây.